Những vụ giả mạo hàng hóa để lừa bồi thường từ dịch vụ chuyển phát vốn đã không còn xa lạ, nhiều chủ điểm giao nhận vì không có bằng chứng mà phải ngậm đắng nuốt cay.
May mà lần này có cảnh sát đích thân tìm lại được gói hàng, tự tay mở kiểm tra, nếu không thì 5 triệu tệ của nhà họ Từ có khi đã đổ sông đổ bể.
Hôm giải quyết xong vụ việc, Từ Hiên cũng quay về. Người tuy ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, nhưng nhìn qua cũng thấy đã sụt cân rõ rệt.
“Bố mẹ, con về là để chịu tội,” nó nói.
“Do con sơ suất, quản lý trạm giao nhận không tốt, lại xảy ra chuyện mất con, suýt chút nữa không vực dậy nổi. Bố mẹ muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được. Nhưng con thề, sau này sẽ không sống buông thả như vậy nữa.”
Tôi nhìn Từ Hiên, nét mặt bình thản:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hiên à, chẳng phải con nói là không có tình cảm gì với Lâm Gia Giai sao?”
“Dạ… đúng vậy.” Ánh mắt Từ Hiên lảng tránh. “Con buồn là vì mất đi đứa con ruột của mình, chứ không phải vì Gia Giai.”
“Nếu vậy…” Tôi ném một xấp tài liệu lên trước mặt nó.
“Lần đầu Lâm Gia Giai đến nhà mình, vòng tay vàng trị giá 28.000 tệ trong phòng mẹ đột nhiên biến mất. Hôm đó trong nhà ngoài bốn người nhà ta thì chỉ có mỗi Gia Giai là người ngoài. Mẹ đã báo công an lập án rồi.”
Chiếc vòng tay nặng 50 gram đó vốn dĩ định dành làm quà gặp mặt cho con dâu tương lai. Có lẽ do linh cảm phụ nữ, ngay từ lần đầu gặp, tôi đã cảm thấy Lâm Gia Giai không đơn giản nên không mang vòng ra.
Nhưng hôm Gia Giai rời khỏi nhà mà chẳng buồn quay đầu lại, tôi vào phòng kiểm tra thì phát hiện ngăn kéo nơi để vòng đã trống trơn, chỉ còn lại chiếc hộp rỗng.
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy chiếc vòng đó — là khi gặp mặt nhà họ Lâm. Mẹ của Gia Giai cẩn thận giấu nó trong tay áo, dáng vẻ dè dặt, lén lút.
Chỉ tiếc là, chiếc vòng đó là do chính tay tôi chọn mẫu, nhờ thợ kim hoàn chế tác riêng, kiểu dáng tinh xảo độc lạ. Chỉ cần lộ ra một góc nhỏ, tôi đã chắc chắn đó chính là chiếc tôi làm mất.
Tôi không nói ra, nhà họ Lâm cứ tưởng tôi không biết.
Chỉ đáng tiếc, họ tính toán trăm đường cũng không ngờ được rằng trong phòng ngủ của tôi có lắp camera siêu nhỏ — vốn để phòng khi tài liệu quan trọng trong phòng bị mất cắp.
“Sao con có thể làm vậy? Làm thế chẳng phải sẽ hủy hoại cả đời Gia Giai sao!”
Từ Hiên hoảng hốt bật dậy, động tác quá mạnh làm lật cả cốc thủy tinh trên bàn.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn đứa con trai trước mắt — vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Một phút…
Hai phút…
Ba phút…
Cuối cùng, Từ Hiên cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Mẹ ơi! Con sai rồi! Chiếc vòng đó là con lấy! Con sợ Gia Giai cảm thấy nhà mình coi thường cô ấy nên mới lén lấy vòng vàng trong phòng mẹ để tặng cô ấy. Mẹ, mẹ rút đơn đi được không? Con xin mẹ đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu không có đoạn ghi hình kia, có lẽ tôi đã mềm lòng. Nhưng chính vì có, nên tôi biết rõ — đứa con trai này, đã hoàn toàn mất đi sự cứu vãn rồi.
“Chẳng phải con nói là con không có tình cảm với Lâm Gia Giai sao? Nếu vậy thì, mẹ sẽ cho cô ta vào tù, để cô ta trả giá cho việc mình làm.”
“Không! Mẹ ơi con xin mẹ, xin mẹ đấy! Gia Giai vất vả lắm mới đỗ được đại học, vì con mà cô ấy đã chịu quá nhiều khổ cực. Là do con nông nổi, tất cả là lỗi của con! Mẹ muốn đánh muốn mắng con thế nào cũng được, chỉ xin mẹ đừng hủy hoại Gia Giai!”
“Mẹ huỷ hoại cô ta á? Mẹ huỷ hoại cô ta lúc nào chứ?”
Tôi run rẩy chỉ tay vào chính mình, không thể tin nổi.
“Phải! Tất cả là do mẹ hại!”
Từ Hiên từ dưới đất bật dậy, như phát điên mà chỉ tay vào tôi, điên cuồng buộc tội.
“Là mẹ đã tự tiện sinh ra con mà không hỏi ý con! Cho con một cuộc sống đầy đủ, nuôi con thành thằng con cưng không biết chịu khổ là gì, rồi chỉ vì một chút không vừa ý mà tống cổ con ra khỏi nhà! Con là con mẹ đấy! Là người! Không phải chó mèo muốn đá đi lúc nào thì đá! Mẹ có tư cách gì mà giẫm đạp con như vậy?”
“Gia Giai là cô gái tốt thế nào chứ! Cô ấy toàn tâm toàn ý vì con, vào bếp nấu nướng, sinh con dưỡng cái cho con! Cô ấy xứng đáng được chăm sóc tử tế, được bình an sinh con! Nhưng vì sự tàn nhẫn của các người, cô ấy đã mất đi đứa con trong bụng, suýt nữa còn mất cả mạng!”
“Giờ thì sao? Mẹ lại còn muốn hủy hoại toàn bộ những nỗ lực suốt hơn hai mươi năm của cô ấy? Một khi ngồi tù, cô ấy sẽ mang án tích cả đời, còn mặt mũi nào để sống tiếp?”
“Bốp!”
Một cái tát giáng thẳng lên mặt Từ Hiên.
Là Từ Hạc Xuyên vung tay. Ông nghiến răng mắng:
“Lúc mẹ mày sinh mày ra, chẳng lẽ lại quên mang theo não ra ngoài? Nuôi lớn từng này, mà hóa ra lại nuôi ra một thằng súc sinh!”
Từ Hiên trừng trừng nhìn chúng tôi, mắt đỏ rực, như thể giây sau sẽ lao tới xé xác hai người già trước mặt.
Tôi mỉm cười chua chát, khẽ đè tay Từ Hạc Xuyên đang run rẩy vì tức giận xuống.
“Con nói là chúng ta hại con, hại Lâm Gia Giai, được. Vậy bây giờ, bố mẹ sẽ đưa con đi xem, rốt cuộc là ai hại ai.”
…
Vì chứng cứ rành rành nên Lâm Gia Giai đã bị cảnh sát áp giải đi rất sớm. Tôi một mình đến đồn công an.
Nhìn cô gái từng rạng rỡ thu hút ánh nhìn nay đang hoảng loạn ngồi đối diện tôi, lòng tôi chẳng hề cảm thấy hả hê, chỉ thấy man mác đắng cay.
Chỉ một chút nữa thôi… chỉ cần tham vọng của cô ta nhỏ lại một chút, có lẽ chúng tôi đã thật sự trở thành người một nhà.
“Bà đến đây làm gì? Xem tôi thành trò cười à?”
“Không. Tôi đến để cảm ơn cô. Cảm ơn vì đã giúp tôi nhìn rõ đứa con trai mình nuôi lớn rốt cuộc ngốc đến mức nào.”