Có lẽ Gia Giai chỉ muốn tỏ ra khách sáo, chờ tôi mở lời níu chân — nhưng tôi không hề cho cô ta lối xuống. Thấy Từ Hiên liên tục nháy mắt ra hiệu, tôi quay đầu sang chỗ khác, vờ như không thấy.
Lúc tiễn ra cửa, tôi dúi một phong bao vào tay Gia Giai:
“Đây là chút tấm lòng của dì, con đừng chê nhé.”
Ban đầu tôi chuẩn bị một phong bao 10.001 tệ, ngụ ý “trong trăm chọn một”, kèm theo một chiếc vòng vàng nặng 50 gram. Nhưng sau buổi gặp hôm nay, chỗ nào trong lòng tôi cũng thấy bất ổn.
Vậy nên tôi đổi lại — chỉ cho vào 1.001 tệ, chiếc vòng vàng thì giữ lại, định sau này đưa cho Từ Linh, coi như bù đắp phần nào những điều khó chịu con bé phải chịu đựng hôm nay.
“Em có cần phải giận dỗi với một đứa nhỏ như thế không?” — Từ Hạc Xuyên vừa lắc đầu vừa thở dài — “Có thể Gia Giai chỉ vì hồi hộp mà lỡ lời, em cũng không nên chỉ vì một chuyện mà phủ định cả con bé. A Hiên nó đâu phải đứa ngốc, có thể quen lâu vậy thì ắt cũng có điểm đáng khen. Mình nên cho nó thời gian, rồi mới đánh giá được.”
Nói rồi, anh ấy tự tay đưa thêm cho Gia Giai một phong bao 8.888 tệ, nhét chung với bao của tôi.
Gia Giai làm bộ từ chối vài câu lấy lệ, sau đó vui vẻ nhận luôn. Cô ta kéo tay Từ Hiên, vội vàng rời đi, dáng vẻ như sợ tôi đổi ý níu lại vậy.
Rõ ràng nửa tiếng trước còn mong chúng tôi nói vài lời giữ lại kia mà.
Lúc đó trong lòng tôi thoáng thấy chút bất thường.
Về tới phòng, tôi mở cửa ra xem thử — quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán.
…
Sau khi tiễn Lâm Gia Giai về, Từ Hiên quay lại với sắc mặt đầy phức tạp, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên khó đoán.
Tôi và Từ Hạc Xuyên gọi nó vào ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc.
Từ Hiên nói, Gia Giai là một cô gái tốt bụng, đơn thuần, và nó — không lấy ai ngoài cô ấy.
Tôi cười nhạt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản.
“Nếu đã như vậy, tụi con cũng đến tuổi tính chuyện cưới xin rồi. Có những điều bố mẹ không tiện ra mặt, con nên chủ động ngồi lại nói rõ với Gia Giai. Hỏi xem nhà họ yêu cầu những gì? Sính lễ, trang sức cưới, tiệc tùng… cứ bàn bạc cho rõ ràng.”
Không ngờ Từ Hiên lập tức nắm lấy tay tôi, xúc động như bắt được vàng:
“Mẹ! Mẹ đúng là mẹ ruột của con! Con với Gia Giai vừa mới bàn xong mấy chuyện đó, mẹ nói đúng ngay tim đen con luôn!”
Tôi đã sớm đoán Gia Giai không phải dạng vừa, chỉ không ngờ cô ta lại nóng lòng tới vậy.
Thôi thì cũng tốt. Nếu cô ta cần một bậc thang để leo, tôi đây sẽ xây hẳn cho cô ta một bức tường thành.
Từ Hiên nói:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Gia Giai bảo, ở quê cô ấy, sính lễ thường rất cao. Bạn học cấp ba của cô ấy đa phần đều được 660.000 tệ. Bố mẹ cô ấy đã nuôi cô ấy khôn lớn, còn cho cô ấy học lên đại học, nên cô ấy muốn xin 880.000 tệ tiền sính lễ, để báo đáp công ơn sinh thành.”
Ý là — 880.000 tệ này, chẳng khác nào tiền đổ sông đổ biển, gửi hết về nhà gái, tuyệt đối không mang theo về tổ ấm nhỏ.
Tôi gật đầu, giọng đều đều:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Rồi còn gì nữa?”
“Gia Giai nói, cưới xin vốn đã đủ phiền phức. Cô ấy thương mẹ với bố cực nhọc, nên không cần mẹ mua đủ bộ năm món trang sức cưới. Cứ đưa 188.000 tệ để cô ấy tự lo là được.”
Tôi nghe mà chỉ muốn bật cười.
Nhà người ta cưới vợ, sính lễ còn chưa đến 188.000 tệ, cô ta thì dùng số đó… chỉ để thay cho bộ trang sức.
Rõ ràng là định “gặt lúa” từ nhà tôi một trận rồi rút lui.
Tôi vẫn giữ giọng bình thản:
“Tiếp đi.”
Từ Hiên thật thà nói tiếp:
“Còn tiệc cưới, cô ấy bảo quen được một người đàn ông tốt như con là phúc phần tu luyện ba đời mới có được. Cô ấy muốn tổ chức tiệc cưới hoành tráng ở quê, mở tiệc suốt ba ngày ba đêm, mời cả làng đến chung vui — ai ai cũng phải tận mắt chứng kiến.”
Thấy khoé miệng tôi giật giật, Từ Hiên liền vội vàng bổ sung:
“Tất nhiên rồi, con thấy làm rình rang như vậy là không cần thiết. Nên mới bàn với Gia Giai — bên nhà cô ấy thì làm tiệc đơn giản một ngày, mời dân làng tới chung vui, còn bên mình thì chọn một khách sạn tử tế, đón họ hàng bạn bè của cô ấy qua, tổ chức cho đàng hoàng, náo nhiệt là được.”
Tôi lạnh giọng hỏi:
“Cô ta có nói… tiền hai bên làm tiệc, đều do nhà mình lo không?”
“Mẹ!” — Từ Hiên không vui — “Mẹ cũng biết hoàn cảnh nhà Gia Giai mà. Cô ấy đi học còn phải tự làm thêm mới đủ tiền đóng học phí, bố mẹ cô ấy thì làm gì có khả năng tổ chức tiệc cưới lớn như vậy? Mẹ hỏi vậy là làm khó người ta rồi.”
Làm bao nhiêu, tiêu bấy nhiêu. Nhà họ Lâm năng lực chẳng bao nhiêu, lại cứ nhất quyết sĩ diện, muốn mở tiệc linh đình, khoe khoang với cả làng xã.
Con gái họ, cũng chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học — chứ đâu phải nhân tài xuất chúng cống hiến cho đất nước. Cần gì phải bày vẽ đến mức đó?
Không biết còn tưởng nhà họ đang cố rao giảng cái tư tưởng lệch lạc kiểu: “có học thức mới lấy được chồng ngon.”
Nhưng nhìn bộ dạng sốt sắng, săn đón của Từ Hiên lúc này… tôi hiểu.
Nó đã hoàn toàn chìm trong cái thế giới tình yêu ngọt ngào mà Gia Giai cẩn thận xây dựng cho nó.
Nếu tôi phản đối ngay lúc này, chỉ e trong mắt con trai, tôi sẽ trở thành người “phản đối hạnh phúc của con”, trở thành “người mẹ xấu tính”.
Đã vậy, tôi đành để chính nó tự mình vỡ mộng.
“Được thôi, Gia Giai đúng là một đứa biết nghĩ. Cưới xin là chuyện cả đời người, đương nhiên phải tổ chức thật hoành tráng. Không sao, mấy chuyện này cứ để mẹ với bố con lo. Hai đứa lo mà bàn xem sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật là được. Khi nào bố mẹ chốt ngày, sẽ mời bố mẹ Gia Giai sang ăn một bữa cơm, rồi cùng thống nhất mọi chuyện.”
Từ Hiên vui sướng như trẻ con, ôm chầm lấy tôi với bố nó, sau đó chạy vù về phòng báo tin cho Gia Giai.
Từ Hạc Xuyên ngồi cạnh từ nãy giờ vẫn lặng im, giờ chỉ khẽ thở dài:
“Haizz… biết người, biết mặt, khó biết lòng.”