Tôi mỉm cười, châm chọc:
“Đường đường là ‘Tổng Giám đốc Từ’ từng lăn lộn chốn thương trường mà cũng nhìn nhầm người sao? Mất 1.001 tệ còn chưa đủ, giờ phải bỏ thêm 8.888 tệ để mua cho bằng được một bài học.”
Tường thành tôi còn chưa xây xong, Lâm Gia Giai đã nóng lòng muốn trèo lên giẫm vài phát.
“Mẹ ơi… con có chuyện muốn bàn với mẹ một chút.” — Từ Hiên nhìn tôi với ánh mắt đầy do dự.
Tôi mỉm cười, giả vờ không biết gì:
“Chủ nhật tuần sau thời tiết đẹp, mẹ với bố con định mời thông gia sang ăn một bữa cơm, bàn bạc rõ ràng chuyện cưới xin của hai đứa.”
Mắt Từ Hiên sáng rỡ lên ngay:
“Đúng rồi mẹ! Con cũng định nói chuyện cưới xin với mẹ.”
“Này nhé, hôm qua con theo Gia Giai đến dự đám cưới của chị họ cô ấy. Chị đó lấy một người có tiếng ở thị trấn. Bên nhà trai đưa 990.000 tệ tiền sính lễ.
Con nghe mẹ Gia Giai cứ khen nức nở suốt buổi tiệc: chị họ Gia Giai thật may mắn, học chưa xong cấp ba mà cũng lấy được người chồng tốt, nhà chồng lại hào phóng. Rồi còn bảo con rể nhà đó đúng là có ‘tầm’, biết làm người.
Cho nên con mới nghĩ… Gia Giai xuất sắc như thế, nhà mình chỉ đưa 880.000 tệ tiền sính lễ, liệu có phải hơi thiệt thòi cho cô ấy không?”
Từ Hạc Xuyên lúc này không nhịn nổi nữa, định lên tiếng giáo huấn, nhưng tôi giơ tay ngăn lại.
“Con nói đúng, đúng là trước đây mẹ tính chưa chu toàn. Vậy đưa 1,01 triệu tệ nhé? Ý nghĩa ‘trong trăm chọn một’, còn nhỉnh hơn nhà chị họ Gia Giai một bậc.”
Từ Hiên hơi lưỡng lự, rồi lại dè dặt nói:
“Nhưng mà… Gia Giai thật ra muốn là 1,88 triệu tệ, vừa đẹp vừa may mắn. Mẹ à, con biết số tiền đó hơi lớn, nhưng mấy trạm giao nhận hàng của bố dạo này làm ăn tốt mà. Hai năm là kiếm lại được thôi! Còn nếu làm Gia Giai buồn, sau này dù có kiếm bao nhiêu tiền cũng không bù đắp nổi đâu…”
Nghe mà m.á.u dồn thẳng lên não.
Cái kiểu nói ấy — cứ như thể vợ chồng tôi đang nợ nần gì nhà họ Lâm vậy!
Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi dồn hết sức cho hai đứa học hành, chưa từng để chúng thiếu thứ gì. Mà cũng chính vì thế… mới tạo ra một đứa con “không biết trưởng thành”, chẳng hiểu gia nghiệp nhà mình ra sao, càng chẳng biết đồng tiền kiếm ra khó nhọc thế nào.
Tôi liếc nhìn Từ Hạc Xuyên — anh ấy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định cho Từ Hiên một cơ hội để nhìn rõ hiện thực.
“Nhà mình đưa 1,88 triệu tệ tiền sính lễ. Vậy bên nhà người ta sẽ cho hồi môn bao nhiêu? Số tiền đó… có mang về tổ ấm của hai đứa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ Hiên khựng lại. Rõ ràng, nó hoàn toàn không ngờ tôi sẽ hỏi đến chuyện này — mà càng rõ hơn là nó chưa từng bàn tới với Lâm Gia Giai.
“Bên nhà Gia Giai… nuôi cô ấy học lên đại học, đó đã là hồi môn tốt nhất rồi mẹ ạ. Còn tiền sính lễ của nhà mình mang qua, bố mẹ Gia Giai cần dưỡng già, em trai cô ấy thì còn nhỏ — đều cần tiền cả.
Giờ con với Gia Giai đã tốt nghiệp rồi, có thể tự lo cho nhau, nên chuyện tiền đó có mang về nhà hay không, thật ra… không quan trọng.”
Tốt lắm, hay cho một câu “không quan trọng”.
Một cậu ấm chưa từng nếm trải khổ cực, giờ đây nói về 1,88 triệu tệ nhẹ nhàng như đổ nước xuống sông.
Tôi và Từ Hạc Xuyên từ hai bàn tay trắng đi lên, bao nhiêu năm lăn lộn, nước mắt nuốt vào trong, đắng cay chịu một mình… Thế mà giờ đây, nhìn đứa con mình nuôi lớn thành ra như thế — trong lòng không khỏi chua xót.
“Được. Nếu con đã nói vậy, mẹ cũng chẳng cản nữa. Mẹ sẽ làm theo ý con. Chỉ là con phải hiểu… bố mẹ kiếm tiền không dễ, để bỏ ra 1,88 triệu tệ, coi như phải vét gần hết của cải trong nhà. Đến lúc đó, tiệc cưới có thể sẽ phải cắt giảm đáng kể…”
“Không sao đâu mẹ!” — Từ Hiên lập tức ngắt lời — “Lễ cưới có thể tổ chức muộn hơn cũng được. Gia Giai nói cô ấy thông cảm với nhà mình, chỉ cần trước mắt làm lễ đính hôn đơn giản, nhận được tiền sính lễ là ổn rồi.”
Ôi trời…
Cái thằng con trai ngốc nhà tôi — đúng là kiểu con trai của “địa chủ không não”.
Không ngoài dự đoán, chỉ hai ngày sau khi tôi đồng ý với yêu cầu của Từ Hiên, Lâm Gia Giai đã đích thân đến nhà tôi để “ra oai chỉ đạo”.
Cùng lúc, cô ta cũng mang theo một tin tức… khiến người ta phải tròn mắt.
Lúc ấy, cô ta đang tựa lười biếng lên bộ ghế sofa da thật trị giá 65.000 tệ mà nhà tôi mới mua, vắt chân bắt chéo, dáng vẻ ung dung như nữ chủ nhân, thản nhiên chỉ tay sai bảo Từ Hiên rót trà.
Còn Từ Hiên thì sao?
Cúi đầu khom lưng như người hầu, tất bật chạy trước chạy sau, mặt mày hớn hở, lấy lòng đến mức khiến tôi không buồn nhìn thêm.
“Dì đã nói với Từ Hiên rồi, tuần sau gặp mặt bố mẹ con bàn chuyện cưới hỏi cũng được.” — Tôi vừa định mở lời, cô ta đã khoát tay:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Không vội đâu ạ.” — Gia Giai hất nhẹ tóc, Từ Hiên liền ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cô ta, vừa bóp chân vừa nở nụ cười lấy lòng.
“Dù sao cũng là chuyện của hai gia đình, lần nào cũng để A Hiên làm cầu nối, con thấy tội nghiệp anh ấy quá.” — Nói rồi cô ta liếc sang Từ Hiên đầy dịu dàng, còn Từ Hiên thì ngước mắt nhìn lại, ánh mắt hai đứa cứ như đang đóng phim tình cảm.
“Thế nên, con nghĩ chi bằng đến thẳng đây, nói chuyện rõ ràng với bác trai bác gái luôn, để tuần sau khỏi phải mất công tranh cãi không đáng.”
Lâm Gia Giai ngồi thẳng dậy, ánh mắt và giọng điệu không còn chút khiêm tốn nào, mà chuyển sang kiểu… ban phát, như một nữ vương đang “thưởng” cho hạ nhân.
“Yêu cầu về sính lễ trước đó ấy ạ — thật ra chỉ là để thử lòng hai bác thôi, xem hai bác có thật sự yêu thương A Hiên không. Và giờ thì con tin rồi. Bởi vì yêu ai thì phải yêu cả đường đi lối về — hai bác yêu con bao nhiêu, chính là bằng chứng của việc hai bác yêu A Hiên bao Vậy nên — 3,88 triệu tệ mới là mức sính lễ thể hiện được thành ý của hai bác dành cho tụi con.”