Sinh Trưởng Hoang Dã

Chương 13



22

 

Bài kiểm tra tháng cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, cuối cùng tôi cũng lọt vào top 150.

 

Trong khối đã trao cho tôi một giải thưởng ngớ ngẩn - Ngôi sao tiến bộ.

 

Sau kỳ nghỉ hè là năm cuối cấp rồi nên nhà trường đã tổ chức họp phụ huynh từng khối.

 

Ngày hôm đó, tôi cùng 49 Ngôi sao tiến bộ khác lên sân khấu nhận giải.

 

Hoàng Vũ Vy ngồi ở hàng ghế đầu, cô ấy giơ điện thoại lên, liên tục ra hiệu với tôi: Nhìn vào camera! Nhìn vào camera!

 

Tôi hướng về phía máy ảnh của cô ấy bất đắc dĩ nở một nụ cười ngốc nghếch.

 

Cô ấy giơ ngón tay cái lên, bấm chụp tách tách. Tôi ngưng không nhìn cô ấy nữa mà phóng tầm mắt mình ra xa hơn.

 

Bên dưới khán đài rất đông, có rất nhiều ánh mắt dõi theo tôi nhưng lại thiếu đi sự hiện diện của mẹ tôi.

Thiết Mộc Lan

 

Mẹ tôi đang ở trong căn nhà thuê chật hẹp, dốc hết sức lực để móc những bông hoa vàng năm xu kia.

 

Bà ấy nói bà rất bận nên không đến được, nhưng tôi biết bà ấy là không dám đến.

 

Bà ấy vì sự lười biếng và ham hư vinh mà đã làm ra nhiều chuyện sai trái, tôi hiểu rằng nỗi đau này là cái giá mà bà ấy xứng đáng phải trả.

 

Thời tiết hôm nay đẹp lắm, mẹ ạ. Hy vọng mẹ cũng được tắm mình trong ánh nắng này.

 

Tiếp theo là kỳ nghỉ hè, dù không có lớp học thêm nhưng mọi người vẫn đến lớp để tự học.

 

Một đêm giữa tháng 7, tôi ngồi một mình trong lớp làm hết một bộ đề, rồi thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về.

 

Khi xuống lầu, tôi gặp Hoàng Vũ Vy đang trực ban. Cô ấy cho tôi xem những bức ảnh gần đây của Hữu Tài.

 

Hữu Tài trong ảnh bụ bẫm, bộ lông xù bóng mượt, trông như một con mèo hoàn toàn khác, thật tốt quá.

 

Trò chuyện với nhau được vài câu thì cô ấy đưa cho tôi một tấm thiệp mời: "Cô sẽ kết hôn vào ngày 8 tháng 8."

 

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào tấm thiệp đỏ tươi, tôi không khỏi rùng mình, hạnh phúc của cô ấy nóng đến bỏng rát.

 

Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhận lấy rồi cười nói: “Cô Hoàng, chúc cô hạnh phúc.”

 

Đúng, chính là như thế. Những tâm tư thiếu nữ thầm kín kia của tôi đã hoàn toàn bị chôn vùi vào mùa hè năm tôi mười bảy tuổi.

 

Chưa từng có chuyện gì xảy ra, Châu Ứng Hòe chỉ đi ngang qua, cúi xuống giúp tôi một tay.

 

Nhưng tôi lại vì vậy mà canh cánh trong lòng, nhiều lần tự hỏi liệu rằng ý tốt của anh có cần đền đáp hay không.

 

Kẻ nghĩ sẽ lấy thân đền đáp như tôi thật là hèn hạ, đen tối và tự đa tình.

 

Tôi không có gì để báo đáp ân tình của họ, nên chỉ có thể thuận theo ý họ muốn, cố gắng chắp cánh bay cao.

 

Ngày Hoàng Vũ Vy kết hôn, mẹ cho tôi hai trăm tệ làm tiền mừng.

 

Tôi cầm chiếc phong bì đỏ nhàu nát như đang ôm lấy những suy nghĩ lộn xộn không đầu không cuối của chính mình. Lúc đưa nó ra, tôi thấy mình như trút được gánh nặng.

 

Phòng tiệc được bày biện linh đình, ánh sáng phản chiếu từ những ngọn đèn pha lê khiến người ta đầu choáng mắt hoa.

 

Những dải ruy băng hồng xinh xắn, những quả bong bóng bay dập dìu, chiếc thảm nhung được in hoa văn……nơi đây trông tựa như một thế giới cổ tích vậy.

 

Tôi vân vê mãi cái túi nilon ở trong túi, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng

 

Tiếng nhạc vang lên, không gian xung quanh tối sầm lại. Ở đầu bên kia tấm thảm đỏ, cánh cửa từ từ mở ra, thu hút ánh mắt của các vị khách.

 

Tôi lặng lẽ mở túi nhựa, kẹp bừa vài chiếc bánh ngọt cho vào túi.

 

Trong ánh mắt lướt qua, một vệt sáng trắng đuổi theo cặp uyên ương bước ra từ cửa. Tôi cố quay đi nhưng vẫn không kìm được mà ngước nhìn.

 

Châu Ứng Hòe có bờ vai rộng chắc hẳn mặc vest rất ra dáng thế nên ——

 

Hoàng Vũ Vy trông thật lộng lẫy trong bộ váy cưới, nhưng người đứng cạnh cô ấy không phải là Châu Ứng Hòe như trong tưởng tượng của tôi.

 

Chú rể quả thực là đồng nghiệp cũ của cô ấy, một giáo viên khác đã nghỉ việc ở trường này.

 

Tôi lỡ tay làm đổ ly nước, nước cam trượt xuống chiếc khăn trải bàn, mang theo niềm vui thầm kín dinh dính và ướt át của tôi.

 

“Lau đi.” Một bàn tay chìa cho tôi một mảnh giấy, đốt ngón tay thon dài rất đẹp.

 

"Không cần." Tôi gần như phản xạ có điều kiện từ chối anh, sau đó tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Châu Ứng Hòe.

 

Anh hết sức bình tĩnh gật đầu: "Hàm Thanh, nghe cô Hoàng nói em tiến bộ nhiều lắm."

 

“Thầy chuyển đi đâu rồi?” Ý tứ của câu nói này quá rõ ràng, tôi vội chữa lại: “Em chỉ muốn đến nhà thầy để hỏi bài thôi.”

 

Châu Ứng Hòe không trả lời, anh nhìn thấy chiếc túi nilon tôi đang cầm chặt, trong đó có mấy chiếc bánh ngọt bị ép cho biến dạng.

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, tức giận và đau đớn.

 

“Em, em thấy chúng rơi dưới đất thật lãng phí, nên em mới ——”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-truong-hoang-da/chuong-13.html.]

 

"Em thích cái này à?" Châu Ứng Hòe hỏi: "Trên bàn tôi còn một ít, tôi đi lấy cho em."

 

Anh quay người bỏ đi, tôi vô thức nắm lấy góc áo anh, anh hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

 

Tôi thả lỏng tay nói: “Nếu có tôm hùm thì lấy cho em một ít.” Món đó mẹ tôi chưa từng ăn qua.

 

Châu Ứng Hòe quay lại đưa cho tôi mấy món còn thừa, kiểm tra tôi vài điểm kiến ​​thức rồi rời đi trước.

 

Tôi dõi theo bóng lưng anh, anh rất gầy, đang đội một chiếc mũ len, bên dưới lộ ra một ít tóc tơ mềm mại.

 

Nâng ly về hướng anh rời đi, tôi ngửa cổ cạn sạch chỗ nước cam còn lại.

 

Nghĩ cũng thật buồn cười. Tôi đúng là đứa con nít hỉ mũi chưa sạch, ngay cả lúc chia tay đầy cảm động này cũng chỉ có thể uống nước cam.

 

Sau bữa tiệc, Hoàng Vũ Vy bận tối mắt tối mũi, nên nhờ chồng mình đến tìm tôi.

 

Người đàn ông đưa cho tôi một túi đồ lớn: “Cô Hoàng đưa cái này cho em, cô ấy bảo em về nhà hãy mở ra.”

 

Tôi rời nhà hàng, lên xe buýt và mở chiếc túi lớn màu đỏ.

 

Có mấy hộp nhựa đựng các món ăn đa dạng phong phú, dưới đáy có một phong bì màu đỏ đựng 800 tệ.

 

Chữ viết của Hoàng Vũ Vy rất đẹp. Cô ấy viết: "Hàm Thanh, chúc em lọt vào được top 100!"

 

23

 

Đầu năm cuối cấp, tôi bắt đầu điên cuồng tận dụng hết cỡ thời gian để học.

 

Mẹ tôi, giống như tất cả những bà mẹ bình thường trên thế giới, nghiên cứu cách nấu canh bổ não cho tôi.

 

Nhưng tay nghề của bà ấy cao hơn, lại có cách tìm được nguyên liệu rẻ tiền.

 

Xuất phát từ một số suy đoán hèn hạ, tôi đã lén xem điện thoại của mẹ, phát hiện ra bà ấy nộp đơn xin việc trực tuyến.

 

Rửa bát, dọn vệ sinh, shipper, xếp hàng, phát tờ rơi……bày quầy hàng.

 

Cũng như tôi đang điên cuồng vắt kiệt thời gian của mình, bà ấy điên cuồng vắt kiệt sức khoẻ của bản thân.

 

"Mẹ!" Tôi cảm thấy bất lực: "Mẹ lo cho sức khoẻ của mình trước đi."

 

“Mẹ bình thường ít rèn luyện thân thể.” Mẹ cười hì hì chuyển cho tôi ba trăm tệ: “Bận rộn tí ngược lại sẽ không bị ốm.”

 

Mẹ nói bà ấy tìm được một vị trí việc nhẹ lương cao, làm đầu bếp.

 

Mẹ có thu nhập ổn định, bắt đầu hóa trị, tóc bà bắt đầu rụng từng mảng.

 

Hiệu quả điều trị không đáng kể, nhưng cải thiện một chút vẫn tốt hơn là không có gì.

 

Tôi kiểm tra số dư trên điện thoại, được hai nghìn bảy trăm sáu mươi hai.

 

Vẫn còn thiếu hai mươi bảy nghìn hai trăm ba mươi tám tệ mới được ba mươi nghìn tệ. Vâng, tôi đang cố gắng tiết kiệm tiền.

 

Số tiền này rất hữu dụng, ưu tiên hàng đầu là phí thuốc men, tiếp theo là học phí và trả nợ.

 

Tôi từng cân nhắc mua cho mình một bộ đồ lót thoải mái nhưng cuối cùng lại từ bỏ vì không quá cần thiết.

 

Tuy nhiên, vào ngày sinh nhật, tôi nhận được một bộ đồ lót nữ tính tuyệt đẹp.

 

Mềm mại, màu hồng nhạt, ở giữa đính một chiếc nơ nhỏ tinh xảo, chất liệu bên trong là sa tanh thoải mái.

 

Hơn hết, kích thước vừa vặn với tôi một cách bất ngờ, khiến tôi không thể không thích.

 

Món quà này xuất hiện trong ngăn bàn của tôi. Tôi hỏi Hứa Ỷ Hạ có phải là của cô ấy tặng không, con nhỏ lắc đầu.

 

Hứa Ỷ Hạ vừa cắn bút vừa nói: “Ai lại tặng quà là đồ lót chứ?”

 

Tôi đoán: “Cô Hoàng?”

 

“Không.” Hứa Ỷ Hạ nói một cách kiên định: “Nhất định là một tên biến thái.”

 

Chỉ vỏn vẹn một năm ngắn ngủi, cuộc đời tôi thay đổi một cách chóng mặt.

 

Không biết tại sao, nhưng số phận bắt đầu ưu ái tôi, sự thiên vị của nó khiến tôi lo sợ bất an.

 

Những sự kiện mốc meo xấu xí trong quá khứ kia dường như đang phai nhạt dần theo từng ngày.

 

Cũng như những người khác, tôi học bài, làm bài tập, làm bài kiểm tra…… những bài kiểm tra dần chất thành từng chồng.

 

Buồn cười thay, tôi lại trở thành loại người mà trước đây tôi khinh thường.

 

Nhưng Châu Ứng Hòe không hề gạt tôi. Học hành không thể thay đổi quá khứ, nhưng nó thực sự đang thay đổi tương lai tôi.

 

Tôi vẫn nhớ ngày đó khi đứng trên khán đài nhận thưởng, tôi cụp mắt nhìn xuống dưới.

 

Tôi đã nhìn thấy rất nhiều người, so với số người tôi từng thấy lúc đứng dưới khán đài nhiều hơn gấp bội - thế giới của tôi ngày càng rộng lớn hơn.

 

Thế là tôi quyết tâm rời khỏi thị trấn nhỏ bé này, đi đến một nơi rộng lớn hơn.