17.
Cụ nội của ta là đại tướng khai quốc của Bắc Thịnh, từ ông nội đến cha ta, tất cả đều là Trấn Quốc đại tướng quân.
Ta tuy là thân nữ nhi, lại kế tục truyền thống của cha ông, mười tuổi đã ra chiến trường, mười lăm tuổi đã dám cầm đơn đao đi c.h.é.m đầu thủ lĩnh của quân địch.
Kiếp trước sở dĩ rơi vào kết cục bi thảm là bởi vì cha luôn bảo thủ dỗ dành, luôn cho rằng chỉ cần nhượng bộ là có thể khiến cho Đế Vương không nghi ngờ đối với Tống gia nữa.
Đổi lại là 3000 tướng sĩ uổng mạng tại Vinh Thành, ta bị vạn tiễn xuyên tâm, sau khi ta c.h.ế.t lại bị bôi nhọ bởi tiếng xấu phong nguyệt, Tống gia lại bị g.i.ế.c cả nhà!
Cho nên sau khi sống lại một đời, chuyện thứ nhất ta làm chính là khuyên người cha ngu trung của ta từ bỏ ảo tưởng, trực tiếp khởi binh xử lý Hoàng Đế chó má đa nghi kia.
Ta kiên nhẫn chịu đựng Công chúa, chơi mấy kỹ xảo cung đấu trạch đấu đó với nàng, khiến cho nàng nghĩ ta cũng là một nữ nhân dễ chơi đùa.
Nàng vẫn còn vì một Cố Thanh Dã chưa từng nhìn thấy mặt bao giờ đã đấu đá với ta vô cùng vui vẻ, thì ta đã sớm bày trọng binh của Tống gia ở Vinh Thành xa xôi này.
Duyên Vương kia đúng là muốn tạo phản, nhưng ngày đầu tiên hắn tạo phản đã bị ta b.ắ.n một mũi tên ngã ngựa.
Bắt giặc bắt vua trước, mũi tên này trực tiếp b.ắ.n vỡ nhân tâm của quân phản nghịch, hầu hết quân phản nghịch đi theo Duyên Vương đều chủ động quy phục, số ít dựa vào vị trí địa lý hiểm yếu mà chống lại, đều c.h.ế.t trên chiến trường.
Ta ngồi trên lưng Đạp Tuyết, căng trường cung, lòng mũi tên đang phân vân ở giữa Tần Lập Chu cùng Trường Dương.
Mũi tên còn chưa kịp b.ắ.n ra, hai người đã sợ tới mức tè ra quần.
Công chúa lên ngựa chuẩn bị chạy trốn, lại run chân đến nỗi yên ngựa cũng không lên nổi.
“Công chúa, ngươi không thể bỏ mặc ta!”
Tần Lập Chu chạy lên túm lấy váy áo của công chúa, muốn nàng mang theo mình.
Công chúa đột nhiên đá văng hắn ra: “Cút ngay! Đồ phế vật nhà ngươi!”
“Là ngươi vẫn luôn luôn lợi dụng ta! Là ngươi đã phá hỏng hôn sự của ta và Tống Chiêu Chiêu!”
Tần Lập Chu rốt cuộc cũng là nam nhân, sẽ không bị Công chúa dễ dàng gạt ngã, hắn nắm chặt lấy váy áo của công chúa không chịu thả ra:
“Tiện nhân! Ngươi hủy hoại ta, còn muốn đi luôn ư! Ta có c.h.ế.t cũng muốn kéo theo ngươi làm đệm lưng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Công chúa gọi hộ vệ bên người đã bị dọa ngốc: “Thất thần cái gì! Còn không mau hộ giá!”
Các hộ vệ lúc này mới tiến lên kéo Tần Lập Chu khỏi người công chúa, ném hắn xuống mặt đất.
Binh mã công chúa mang đến đã sớm phản chiến theo quân của Tống Chiêu Chiêu, nàng nhờ sự bảo vệ của mấy trăm hộ vệ thân binh đã bỏ Tần Lập Chu vội vàng chạy trốn.
Nàng ở trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Lập Chu quỳ gối trước mặt Tống Chiêu Chiêu xin tha:
“Chiêu Chiêu, ta cùng ngươi là thanh mai trúc mã, ông nội của ta có ân tình với Tống gia nhà ngươi! Ngươi không thể g.i.ế.c ta, ngươi không có tư cách g.i.ế.c ta!”
Ta kinh ngạc cảm thán, một nam nhân có thể mặt dày vô sỉ đến mức này.
“Tần Lập Chu, Tống gia ta đã nuôi dưỡng ngươi mười năm, giúp ngươi thành tài. Nếu không có nhà ta, ngươi đã sớm bị kẻ thù cũ của Tần gia các ngươi tìm tới cửa g.i.ế.c c.h.ế.t phơi thây nơi đầu đường rồi, chút ân tình này dù thế nào cũng trả xong rồi, ngươi còn có mặt mũi nhắc tới ư?”
Đời trước, sau khi ta chết, Tần Lập Chu lập tức tố cáo với Hoàng Đế, nói hắn hàng năm được gửi nuôi ở Tống gia, nghe cha con Tống gia không chỉ có một lần mưu đồ bí mật tạo phản.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Hoàng Đế vui sướng, đây chính là một cái cớ vô cùng hợp lý để g.i.ế.c cả Tống gia! Vì thế, sai Tần Lập Chu đốc thúc án này.
Ta còn nhớ dõ, hồn phách của ta bay trên không, tận mắt nhìn thấy đồ vô ơn, đồ ăn cháo đái bát Tần Lập Chu đã một đao g.i.ế.c người mẹ đã yêu thương hắn như con đẻ, hắn vươn chân đạp lên đầu cha ta, phát tiết cảm giác ghen ghét và tự ti trong nhiều năm ăn thờ ở đậu.
Tần Lập Chu thấy ta không bị đẩy lòng vòng, lại thâm tình nhìn ta: “Chiêu Chiêu, ta thích ngươi, ta vẫn luôn thích ngươi, ta cưới Công chúa chỉ là do áp bách cường quyền của công chúa mà thôi! Lòng ta vẫn luôn chỉ có một mình ngươi thôi!”
Hắn vừa dứt lời đã thấy mũi tên vẫn chống giữa mày hắn bỗng nhiên buông xuống.
Ta thu trường cung, nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi nói khiến cho ta mềm lòng.”
“Đúng là ngươi với ta dù sao cũng từng là thanh mai trúc mã, ta tự mình động thủ đúng là vô tình vô nghĩa thật.”
Tần Lập Chu còn chưa kịp vui mừng, đã thấy ta chỉ chỉ núi tuyết cách đó không xa:
“Trời tối, sói mắt trắng trong núi chắc là đói bụng rồi.”
“Người đâu, đem thư sinh trắng trẻo bụ bẫm Tần Lập Chu này vào trong núi cho sói ăn thịt.”
Ta cười nhìn Tần Lập Chu:
“Rốt cuộc là súc vật thì nên về súc sinh đạo.”