15.
Có thánh chỉ tứ hôn, cho dù Trường Dương có không muốn thì vẫn phải thành hôn.
Ngày đại hôn, ta cố ý xuất hiện, ai cũng khen ta là người xe duyên cho đoạn nhân duyên này, khen ta rộng lượng, đồng ý nhường ra hôn phu từ bé, chỉ vì thành toàn cho lương duyên của công chúa.
Tần Lập Chu không có người nhà cũng không có phủ đệ của riêng hắn, hắn vẫn luôn ở dưới mái hiên của nhà ta. Bởi vậy, đại hôn của hắn, ta tự nhiên trở thành “người nhà” của hắn.
Mắt thấy bọn họ ba vái kết thúc buổi lễ, ta tiến lên đỡ Công chúa đi động phòng.
“Chúc mừng ngươi, Trường Dương công chúa, hôn sự đã thành rồi, từ nay về sau cho dù ngươi sống hay c.h.ế.t thì sẽ đều buộc chặt với Tần Lập Chu."
“Khi còn sống, ngươi là Tần phu nhân, khi c.h.ế.t rồi, trên bia mộ của ngươi sẽ khắc năm chữ ái thê của Tần Lập Chu, ai da, nghĩ lại thấy thật ngọt ngào.”
Dưới lớp khăn voan, ta không nhìn thấy mặt của Trường Dương, nhưng có thể cảm giác được cả người nàng đều phát run vì tức giận.
“Mới nói có mấy câu, Công chúa sao lại tức giận rồi? Đừng có hơi tí là giận dữ như thế, bao nhiêu khách khứa đang nhìn kìa! Là ngươi đã nói, nữ nhân là phải dịu dàng như nước, như vậy mới có thể xứng đôi với Tần Lập Chu chứ!”
Tần Lập Chu đến phủ công chúa ở rể.
Nghe nói đêm tân hôn, Tần Lập Chu ngay cả cửa phòng tân hôn cũng không được vào, phải ở bên ngoài quỳ cả đêm.
Ba ngày sau, theo lễ nghĩa của Bắc Thịnh, công chúa đi theo Tần Lập Chu về Tống gia kính trà cho cha mẹ ta.
Nếu hôn ước từ nhỏ không còn nữa, cha mẹ ta tự nhiên trở thành cha mẹ nuôi của Tần Lập Chu, mà ta lại trở thành muội muội của hắn.
Đợi đến khi Công chúa kính trà xong, ta cười khanh khách nói: “Công chúa tẩu tẩu.”
Vừa mới nghe hai chữ “tẩu tẩu” công chúa lại nghiến răng nghiến lợi, ta ra vẻ vô tri, lớn tiếng chúc phúc nàng: “Vậy chúc ngươi cùng với Tần Lập Chu ba năm ôm hai đứa, vì hắn giúp chồng dạy con, làm hiền thê lương mẫu.”
Những lời này, đều là Trường Dương dùng để dạy dỗ ta.
Hiện giờ, ta trả lại đầy đủ nguyên câu.
Nàng dĩ nhiên là nghe ra ta đang khiêu khích, Trường Dương bỗng nhiên cầm lấy một chén trà nóng trên bàn muốn hắt lên mặt ta.
Ta nhanh tay nhanh mắt mà đẩy chén trà, cả chén trà nóng kia đều đổ lên người của Trường Dương.
Công chúa bị nóng, tức đến giậm chân giậm tay: “Tống Chiêu Chiêu, ta muốn g.i.ế.c ngươi!”
“Niềm vui tân hôn, vì sao lại nói chuyện đánh đánh g.i.ế.c giết, thật tàn nhẫn!”
Ta cười nói” “Công chúa không thể lại cứ điêu ngoa tùy hứng như trước được, chính là ngươi nói. Cần phải quý trọng tâm ý của nam tử! Thông cảm nam tử không dễ! Có chút ấm ức như thế, ngươi chịu đi thôi, phải giữ thể diện cho Tần Lập Chu chứ!”
“Tống Chiêu Chiêu!”
“Chuyện gì thế? Ta đây đều là vì tốt cho Công chúa!”
“Được, Trường Dương, đừng nóng giận!”
Tần Lập Chu an ủi công chúa trong cơn giận dữ.
Ta ở bên cạnh kêu lên thật to: “Ca ca cùng với tẩu tử thật là ngọt ngào! Xứng đôi c.h.ế.t mất!”
Trường Dương nhìn ta, ánh mắt thay đổi: “Ngươi… vì sao ngươi sẽ nói bốn chữ này? Ngươi… ngươi đã biết cái gì?”
Ta cong môi cười: “Ta chỉ là học công chúa thôi, cảm giác bị người khác mạnh mẽ ghép cặp với một tên phế vật như thế nào?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Công chúa, à không đúng.”
Ta tủm tỉm cười mà gọi nàng: “Tần phu nhân!”
Đôi tay của Trường Dương nắm chặt thành nắm đấm, gương mặt vì phẫn nộ mà đỏ lên.
Nàng vươn tay muốn bóp c.h.ế.t ta, lại chưa kịp đến gần ta đã trợn trắng mắt mà ngất xỉu vì tức giận.
16.
Khi Trường Dương tỉnh lại thì đã ở phủ công chúa, nàng vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt bình thường khiến nàng chán ghét của Tần Lập Chu.
Nàng cùng với Tần Lập Chu dù không có tình nghĩa vợ chồng, nhưng lại có danh nghĩa vợ chồng.
Hiện giờ Tần Lập Chu cùng với nàng có chung vinh hoa chung tổn hại, cho dù Trường Dương có phiền chán thì cũng phải tính toán vì tương lai của bản thân.
Nàng rất nhanh thấy được hy vọng, dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, mùa đông này, Duyên Vương sẽ tạo phản ở Vinh Thành.
Vinh Thành cách kinh thành khá xa, hàng năm có nạn trộm cướp, Trường Dương đề nghị với Hoàng Đế, để Tống Chiêu Chiêu mang 3000 binh mã đi diệt phỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hoàng Đế cũng đang có ý này, vì thế giống như kiếp trước, bắt đầu vào mùa đông ta nhận được thánh chỉ đi Vinh Thành diệt phỉ, trên thánh chỉ viết binh mã vẫn là 3000 người.
Công chúa cố ý tới đưa tiễn ta, lời nói của nàng có ẩn ý: “Hy vọng Tống Nguyên Soái có thể còn sống trở lại.”
Ta nhìn 3000 tướng sĩ sắp theo ta xuất chinh, nói với Công chúa: “Ta sẽ mang bọn họ đi g.i.ế.c định lập công, danh dương thiên cổ, đến lúc đó công chúa hãy đến quỳ đón ta chiến thắng trở về.”
Công chúa cười: “Nếu muội muội vì nước hy sinh thân mình, bản công chúa tự nhiên sẽ quỳ xuống trước quan tài của ngươi, rốt cuộc, ngươi c.h.ế.t vì việc lớn.”
Cho dù không có hệ thống trợ giúp, Trường Dương cũng chắc chắn nàng có thể dựa vào cốt truyện của nguyên tác mà xử lý ta.
Nàng không biết, cho dù ta còn sống trở về, nàng cũng phải quỳ xuống để đón ta.
Mười ngày sau, Duyên Vương khởi binh tạo phản, thư cầu viện từ Vinh Thành được đưa tới kinh thành, bị Trường Dương giấu đi.
Tần Lập Chu kinh hãi: “Công chúa là muốn để Tống Chiêu Chiêu c.h.ế.t ở Vinh Thành sao?”
Trường Dương vừa đốt cháy thư cầu viện dưới ánh nến, vừa nói: “Ba ngày nữa, ngươi tự xin mang binh đi Vinh Thành bình định, đến lúc đó, binh mã của Duyên Vương sẽ bị Tống Chiêu Chiêu làm cho tiêu hao sức lực, ngươi chỉ cần mang đủ người là có thể cướp được công lớn tru diệt nghịch tặc.”
Tần Lập Chu vui mừng nói: “Công chúa đây là mưu tính tiền đồ cho phu quân phải không? Vi phu thật cảm động!”
Trường Dương cười lạnh một tiếng, nàng chỉ là đang mưu tính tiền đồ cho bản thân.
Nàng muốn để Tống Chiêu Chiêu c.h.ế.t ở Vinh Thành, chặt đứt vận mệnh quốc gia của Bắc Thịnh.
Sau đó, lại để cho Tần Lập Chu đối với t.h.i t.h.ể của Tống Chiêu Chiêu “nối lại tình xưa.”
Nàng đã nghĩ cẩn thận rồi, chờ đến khi Tống Chiêu Chiêu vừa chết, lập tức bỏ Tần Lập Chu, lại ban minh hôn cho hắn cùng Tống Chiêu Chiêu.
Chỉ có như vậy, Trường Dương mới có thể khôi phục thân phân công chúa thuần khiết.
Chờ đến khi binh lính của địch quốc đánh hạ kinh thành, nàng mới chắc chắn lọt vào mắt xanh của vị quốc quân địch quốc kia.
Người ở Vinh Thành không ngừng truyền đến tin tức, nói 3000 binh mã của Tống Chiêu Chiêu đã hao tổn hầu như không còn.
Trường Dương cùng Tần Lập Chu mang viện binh khoan thai tới muộn.
Phản quân chỉ còn lại vài tên, chỉ một chút đã trừ bỏ sạch sẽ.
Tần Lập Chu vô cùng vui mừng: “Xem ra Tống Chiêu Chiêu đã đánh gần hết quân phản động rồi, ta là tới đây nhặt được của hời!”
Khi tới chiến trường của Vinh Thành, đúng là nhìn thấy t.h.i t.h.ể ở khắp mọi nơi.
Khói thuốc s.ú.n.g tràn ngập, một người chủ soái mặc áo giáp bị vạn tiễn xuyên tâm, cúi đầu quỳ gối ở giữa chiến trường.
Hai mắt Trường Dương sáng ngời: “Kia nhất định là Tống Chiêu Chiêu! Vạn tiễn xuyên tâm, nhất định không sống nổi! Tần Lập Chu, ngươi còn không mau đi xem tiểu thanh mai của ngươi!”
“Nhớ kỹ, ôm nàng, khóc chân thật một chút! Nếu nàng chưa chết, ngươi biết nên làm thế nào!”
Tần Lập Chu gật gật đầu, xoay người xuống ngựa.
Cùng lúc đó, cửa thành Vinh Thành mở rộng, bá tánh trong thành cẩn thận đi ra.
Tần Lập Chu nghiêng ngả lảo đảo chạy tới t.h.i t.h.ể của chủ soái kia.
Hắn đang chuẩn bị khóc lớn một trận, để mọi người nhìn thấy hắn có tình có nghĩa, lại phát hiện, cái xác bị vạn tiễn xuyên tâm này thần hình cường tráng to lớn, màu sắc chiến giáp trên người cũng không phù hợp.
“Chiêu Chiêu?”
Hắn nghi ngờ tiến lên, nâng lên cái đầu rũ xuống của chủ soái, nước mắt diễn sâu đã chảy đến hốc mắt lại bị dọa đến mức quay trở lại.
Chủ soái kia ngẩng đầu, đồng tử của Tần Lập Chu bị chấn động mạnh, người bị vạn tiễn xuyên tâm quỳ gối giữa chiến trường căn bản không phải là Tống Chiêu Chiêu, mà là… Mà là… nghịch tặc Duyên Vương!
“Tần Lập Chu, vì sao ngươi lại quỳ gối trước mặt phản tặc để khóc tang thế?”
Giọng của Tống Chiêu Chiêu từ phía sau truyền đến một cách đáng sợ.
Tần Lập Chu đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy đại quân phía sau đến gần, chủ soái cầm đầu một thân quân phục, tư thế hiên ngang, tay cầm ngân thương, đang bễ nghễ nhìn hắn.
“Tống Chiêu Chiêu, ngươi không chết!”
Đâu chỉ Tần Lập Chu sững sờ tại chỗ, Trường Dương cũng bị sợ tới mức ngã xuống ngựa.
Ta cười nói: ”Ta không chết, Công chúa và phò mã thất vọng quá hả?”
Công chúa sợ hãi, kinh hoảng thất thố: “Ngươi… nếu Duyên Vương đã sớm chết, vì sao Vinh Thành còn truyền đến binh biến!”
Ta cầm ngân thương nhắm ngay giữa mày công chúa:
“Ngu xuẩn! Bởi vì người thực sự muốn tạo phản là ta - Tống Chiêu Chiêu!”