14.
Lúc này, Trường Dương công chúa ở bên cạnh mới lên tiếng:
“Tần Lập Chu văn thải nổi bật, sớm hay muộn cũng có thể trở thành thừa tướng, thừa sức xứng với Tống Chiêu Chiêu ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ hay sao!”
Ta vái Hoàng Đế một vái: “Bệ hạ, vi thần không có ý kháng chỉ, chỉ là muốn chờ ngày Tần Lập Chu chính thức thủ tín thì mới tổ chức lễ đại hôn được!”
Hoàng Đế không có ý kiến gì.
Công chúa lại nóng nảy: “Tống Chiêu Chiêu! Bổn cung nghe nói tổ phụ của Tần Lập Chu có ân tình đối với Tống gia, cho dù là vì báo ân, ngươi cũng nên thành toàn cho tâm nguyện của Tần Lập Chu đi!”
“Cả ngày đánh đánh g.i.ế.c giết quá tàn nhẫn, ngươi an tâm về nhà thành hôn với Tần Lập Chu, ba năm ôm hai đứa, làm hậu phương vững chắc của hắn!”
“Còn quân công của ngươi, cứ nhường cho Tần Lập Chu, chờ đến khi hắn thăng quan nhị phẩm, ngươi cũng có thể được thụ phong cáo mệnh phu nhân. Đều là nhị phẩm, ngươi có lỗ tí nào đâu!”
“Tâm ý của nam tử chính là đồ vật quý giá nhất thế gian này! Ngươi không nên cô phụ!”
Trường Dương công chúa muốn trăm phương ngàn kế muốn gả ta cho Tần Lập Chu.
Chỉ có như vậy, mới có thể phá được lời đồn phong nguyệt giữa nàng với Tần Lập Chu.
Ta cười lạnh: “Nếu Công chúa thực sự yêu thích Tần Lập Chu như thế, quân tử giúp người thành đạt, vậy thì xin Công chúa hãy chọn Tần Lập Chu làm phò mã đi!”
Trường Dương kinh hãi: “Tống Chiêu Chiêu, ngươi nói bậy gì thế? Ngươi dám can thiệp vào quyết định của phụ hoàng ta sao?”
“Vi thần không dám!” Ta cung kính chân thành mà nói: “Ông nội của Tần Lập Chu đúng là đã từng có ân với Tống gia ta, nhưng thế gian này có rất nhiều cách báo ân, không phải chỉ có cách lấy thân báo đáp!”
“Gần đây trên phố có lời đồn, vi thần cũng sớm nghe nói, xem ra công chúa cùng với Tần Lập Chu mới là hai bên tình nguyện!”
Công chúa cắn môi, mặt lộ vẻ khó chịu.
Thật ra, cho dù Công chúa thiếu một cái tai, cũng không đến lượt loại phế vật như Tần Lập Chu có thể trèo lên được.
Nhưng lời nói tiếp theo của ta, lại khiến cho Hoàng Đế d.a.o động.
“Vì báo đáp ân tình của Tần gia, vi thần nguyện từ bỏ vị trí hầu tước, lấy quân công mà xin bệ hạ thành toàn cho mối duyên tốt đẹp của công chúa và Tần công tử!”
Biểu tình của Hoàng Đế buông lỏng: “Chỉ cần trẫm tứ hôn cho công chúa và Tần Lập Chu, ngươi thực sự đồng ý từ bỏ tước vị Định An Hầu ư?”
Trong lòng của Hoàng Đế là không muốn cho một nữ tử như ta được phong tước.
Một nữ nhân phong hầu bái tướng, sẽ làm cho những nam nhân tầm thường sinh ra oán hận.
“Vi thần đồng ý!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-phan-cua-chieu-chieu-thien-menh-chieu-chieu/chuong-8.html.]
Ta trả lời dứt khoát, nói năng khí phách, chấn động đến nỗi tất quan văn quan võ trong triều đều mở to hai mắt nhìn, thấp giọng khen ngợi ta quả là một quân tử, có thể rộng lượng đến nỗi hy sinh vinh quang của cá nhân để hồi đáp một phần ân tình, thành toàn một đoạn nhân duyên.
“Nói như thế, Tần công tử có muốn cưới Công chúa không?”
Ta nhìn về phía Tần Lập Chu.
Tuy Tần Lập Chu có hơi chột dạ, nhưng hắn là một người thông minh, đã sớm ý thức được hoàng gia kiêng kỵ Tống gia.
Tống gia công lao to lớn thì sao? Không biết chừng đến ngày nào đó sẽ diệt môn giống như Lục gia.
Có thể cưới công chúa, hắn đương nhiên rất vui.
Tuy công chúa bị cắt một tai, nhưng không ảnh hưởng đến tiền đồ trở thành phò mã rất tốt.
Tần Lập Chu trước tiên quỳ xuống đất, thâm tình mà giãi bày:
“Bệ hạ, vi thần cùng với Tống Chiêu Chiêu tuy là thanh mai trúc mã, nhưng Tống Chiêu Chiêu lại vô tình với thần, vi thần không muốn làm khó người khác.”
“Đúng là vi thần cũng có tình cảm với Trường Dương công chúa, nếu được bệ hạ tứ hôn, vi thần cảm động mà rơi nước mắt!”
“Tần Lập Chu! Ngươi nói linh tinh gì thế! Ai lưỡng tình tương duyệt với ngươi!”
Vẻ mặt của Tần Lập Chu giống như có chút dư vị ngọt ngào.
“Công chúa vẫn luôn suy nghĩ vì hôn sự của vi thần, ngày đó Tống Chiêu Chiêu vẫn là hôn thê của vi thần, ngày ngày công chúa đều dạy dỗ nàng, nói là vì để Tống Chiêu Chiêu sau khi kết hôn có thể hầu hạ vi thần cho tốt. Mỗi khi Công chúa khuyên nhủ Tống Chiêu Chiêu nên làm hậu phương vững chắc cho vi thần, tất cả mọi chuyện đều vì lợi ích của vi thần, chẳng lẽ không phải là thích hay sao?”
Lấy đá tự đập chân mình, vẻ mặt của Trường Dương ghê tởm như ăn phải ruồi bọ: “Ngươi đừng có mà tưởng bở, đó là vì, đó là…”
Nàng tức muốn hộc m.á.u mà rống lên: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng cưới ta ư!”
Trường Dương làm ầm ĩ lên, Hoàng Đế lại giải quyết dứt khoát: “Những lời đồn trên phố trẫm cũng đã nghe thấy rồi, nếu hai người các ngươi đều có tình có ý đã lâu, hôn ước của Tần Lập Chu cùng với Tống gia coi như bỏ, trẫm ban Tần Lập Chu làm phò mã của Trường Dương, chọn ngày thành hôn!”
“Phụ hoàng! Nhi thần không muốn! Nhi thần không muốn gả cho loại phế vật này!”
“Trường Dương túm lấy long bào của Hoàng Đế khóc lóc kể lể: “So với gả cho một tên phế vật như Tần Lập Chu, nhi thần tình nguyện đi hòa thân! Phụ hoàng, hay là trực tiếp đưa con đi hòa thân ở Tây Việt đi!”
Trong lòng công chúa rõ ràng, một khi thành thân với Tần Lập Chu, nàng không thể vào mắt của vị quốc quân Tây Việt Quốc kia.
Hoàng Đế bị Trường Dương làm ầm ĩ mà không biết làm thế nào, cúi người xuống, duỗi tay sờ sờ tai phải đã được tóc đen che lấp của Trường Dương, tàn nhẫn nhắc nhở nàng: “Nhưng con thiếu một cái tai, trở thành tàn tật rồi, không có quốc quân nước nào muốn một công chúa có một tai cả.”
“Tần Lập Chu là chốn nương thân duy nhất của ngươi, quân công của Tống Chiêu Chiêu vô cùng hiển hách, nàng ngay cả hầu vị cũng không cần, chỉ cầu một chuyện nhỏ này, trẫm nhất định phải thỏa mãn nàng.”
Hoàng Đế mặc kệ rời đi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Vẻ mặt của Trường Dương tuyệt vọng không cam lòng, Tần Lập Chu xấu hổ: “Công chúa, chẳng lẽ cảm tình của nàng đối với ta đều là giả sao?”
Trường Dương giận dữ trừng mắt nhìn Tần Lập Chu, trở tay tát một cái gãy răng của hắn.