Số Phận Nhị Thập

Chương 141: Số Phận Nhị Thập



Nàng lắc đầu liên tục.

"Đồ lừa gạt nhỏ bé." Biết rõ nàng sẽ vì c.h.ế.t mà khuất phục, ngày sau nhất định là họa lớn. Hắn vẫn lưu lại tính mạng của nàng. Hắn vừa mới nói nàng đáng đời. Có lẽ, đáng đời hắn mới đúng. "Ôm ta ngủ."

Nhị Thập ôm lấy hắn.

Mộ Cẩm nói: "Ý niệm g.i.ế.c ngươi ta luôn luôn nghĩ tới."

Đáy lòng nàng có chút mất mát, tay mềm nhũn.

Hắn đem tay nàng ôm ngang hông hắn, "Ôm cũng không biết ôm chặt."

Nhị Thập ôm chặt hắn, bên tai nghe hắn nói toàn những điều tàn nhẫn.

"Cách g.i.ế.c ngươi, ta nghĩ tới vô số." Mộ Cẩm vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, núp ở trong n.g.ự.c hắn.

"Để cho Đông Tây Nhị Tài nuốt sống ngươi, so ra là quá nhẹ nhàng." Mộ Cẩm vỗ nhẹ lưng nàng, như là trấn an, nhưng ngoài miệng lại nói ngược lại: "Nếu dùng lửa thiêu đốt. Nhìn ngươi, da thịt mềm mại, thiêu cháy nhất định sẽ có một mùi thơm đậm đà hương vị. Rắc thêm chút nguyên liệu, coi như cho Đông Tây Nhị Tài chút mỹ vị."

"Ta cũng từng nghĩ, để Thốn Bôn cho ngươi một kiếm đoạt mạng, giúp ngươi ra đi nhanh gọn bớt đau đớn, vô lo vô nghĩ. Nhưng cái đó cuối cùng cũng không tháo gỡ được thù hận của ta. Cho ngươi thuốc độc, bức ngươi thắt cổ. Cách nào c.h.ế.t đi, đều mang theo bao nhiêu tiếc hận." Mộ Cẩm nói xong lời cuối cùng, giọng điệu cũng như chứa đầy tiếc hận.

Người Nhị Thập cứng nhắc, vẫn không nhúc nhích.

Mộ Cẩm véo véo eo nàng, "Ta nghĩ tới nghĩ lui, c.h.ế.t trong tay của ta mới là con đường cuối cùng của ngươi. Nhìn cái eo thon này của ngươi, ta đã sớm muốn bẻ gãy nó rồi. Cái cổ tay gầy gò này của ngươi, còn cả cái cổ mảnh khảnh này nữa." Hắn chọt chọt chỗ tóc phía gáy Nhị Thập, thì thào nhỏ nhẹ: "Ta có thể ngửi thấy được một mùi thơm không rõ ràng, không có cách nào hình dung, có thể là vị ngọt của địa ngục. Ta còn muốn cẩn thận nghiên cứu cái đôi mắt sinh động này của ngươi nữa."

Nhị công tử có thể không nói chuyện hay không. Nhị Thập nghe thấy sợ hãi.

"Ý niệm g.i.ế.c ngươi chưa từng dập tắt. Ta có nhiều cách cho ngươi c.h.ế.t thảm như vậy, ngươi đến nay lại bình yên vô sự, nói rõ là sao?"

Nàng lắc đầu.

Mộ Cẩm thở dài, "Ta thiện tâm."

Nhị Thập không đáp lại nổi.

Mộ Cẩm quay lại chủ đề, "Hắn chỉ nói cho ngươi biết thân phận của hắn, không còn gì khác?"

Nhị Thập lắc đầu.

"Ngày mai ngươi đi nghe một vở kịch."

Nàng hiện tại không muốn nghe nữa, sợ lại nghe phải thứ không nên nghe. Chỉ mong những đám quý nhân này không được tiết lộ này, có thể giấu kỹ bí mật của họ.

Nhị Thập thất thần, tay ôm lỏng hơn.

Mộ Cẩm trái lại lại ôm nàng. "Ngốc Ngốc, ngươi thế nào lớn lên lại gầy như vậy?"

Nàng không ôm hắn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi tên là gì? Ta lại quên rồi."

Nàng muốn xoay người, tay Mộ Cẩm giữ chặt không cho. "Gọi là gì nhỉ? À, A Man." Hắn dùng mũi cọ cọ mặt nàng. "Từ A Man."

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.

"Ngốc Tiểu Man."

Nhị Thập: "..."

"Tiểu Ngốc Man."

Nhị Thập: "..."

- ---

Nhị Thập nghe lời Mộ Cẩm nói. Ngày hôm sau lại đi trà lâu nghe sách.

Mê Truyện Dịch

Lý Trác Thạch ở khách điếm gần trà lâu. Biết rõ Nhị Thập thích nghe kịch, nghe sách, nàng không có chuyện gì làm cũng đi tới.

Tiêu Triển không thích những hí khúc, kể sách thế này. Chẳng qua toàn những chuyện bịa đặt.

Thực tế một vài Hoàng thành bí sử, nói rõ ra thì thật sự toàn là tin đồn thất thiệt, lời đồn mê hoặc dân chúng. Nhưng ở cái tòa thành này ngoại trừ nghe kịch, cũng không có phong cảnh nào khác.

Hơn nữa, Lý Trác Thạch không ở đây, hắn một mình ở khách điếm cũng không có việc gì làm.

Tiêu Triển muốn gặp mặt Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm cả ngày không ra khỏi cửa.

Tiêu Triển nhìn thoáng qua Nhị Thập.

Sau khi Nhị Thập biết rõ thân phận của hắn, nhìn thấy hắn vẻ mặt liền khiếp sợ. Ngồi bên cạnh hắn, tay nàng vô thức run rẩy, lúc cúi đầu uống trà, cái mũi như muốn dập đầu trong chén trà.

Tiêu Triển hỏi: "Công tử nhà ngươi đi ra ngoài du ngoạn, vì sao đều để ngươi một mình ra ngoài?"

Dương Đào không biết thân phận Tiêu Triển, thấy Nhị Thập sợ hãi, Dương Đào cũng học theo giả bộ nhát gan. Nàng nhẹ nói: "Công tử nhà chúng ta hai ngày nay không hợp khí hậu. Đang tĩnh dưỡng rồi."

Nhị Thập gật đầu, cái cằm như cúi vào trong chén.

Tiêu Triển hỏi lại: "Chủ tử không thoải mái, tiểu thiếp không hầu hạ sao?" Huống chi, nữ nhân này hôm qua mới bị dọa sợ mất mật, vậy mà hôm nay còn dám tới nghe kịch?

Dương Đào nói: "Cô nương cũng không khỏe, không hầu hạ được. Công tử nhà chúng ta liền đuổi chúng ta ra ngoài."

Tiêu Triển nghĩ đến lời Dương Đào nói, đã hiểu rõ.

Âm thủy là điểm xấu. Chủ tử đang mang bệnh, kiêng kỵ nữ tử đến quý thủy.

Người kể chuyện trên đài hôm nay kể chính là chuyện tình yêu của Đông Chu Thái Tử. Gõ gõ thước gỗ, người kể chuyện nói: "Đêm đó, Đông Chu Thái Tử nghỉ đêm ở thanh lâu, bị người đời chỉ trích. Nữ tử thanh lâu dáng vẻ mỹ lệ, khiến Đông Chu Thái Tử bị mê hoặc thần điên thất đảo."