Bàn bên có hai nam nhân, ăn lạc, uống chút rượu rồi nghe kể sách. Lúc cao hứng thì rung đùi đắc ý theo.
Một lát sau, nam tử Giáp bỗng nói: "Nói đến Đông Chu Thái Tử nghỉ đêm ở thanh lâu, ta chợt nhớ ra. Thái Tử Đại Tễ chúng ta lúc lễ trưởng thành, lúc đó chẳng phải đã qua đêm ở thanh lâu sao."
Nhị Thập nghe được hai chữ "Thái Tử", không chỉ tay run, người cũng có chút hoảng loạn.
Ánh mắt Tiêu Triển tối sầm lại, im lặng mà nâng chén trà lên.
Nam tử Ất vỗ đùi, nghĩ nghĩ. Nói: "Thái Tử chúng ta cùng với Đông Chu Thái Tử không giống nhau. Xưa nay nghe kể Thái Tử Đại Tễ ôn tồn lễ độ, tu thân dưỡng tính. Trong nội cung chỉ thân cận với thái giám. Phù Nhung Hương ấy à, thanh lâu đệ nhất của kinh thành. Nữ tử kinh nghiệm phong phú chỉ dạy cho Thái Tử lạnh nhạt. Chuyện thường tình, thường tình thôi."
Trà không dễ uống. Tiêu Triển buông chén, phát ra một tiếng "cạch" lớn.
Hai gã nam tử đang nói chuyện liếc hắn một cái, rồi lại tiếp tục cuộc trò chuyện của hai người.
Nam tử Giáp cười khà khà nói: "Thái Tử Đại Tễ cũng thật là tiêu sái, đi thanh lâu một lần, mọi người đều biết. Lại không phá hủy Phù Nhung Hương."
"Thái Tử rất khoan dung." Nam tử Ất nói."Người đọc sách có thể chấp nhặt với chúng ta sao?"
"Cái đó đúng." Nam tử Giáp phụ họa nói: "Thái tử khoan dung, độ lượng."
"Kinh thành truyền ra." Nam tử Ất hạ giọng: "Thái Tử không gần nữ sắc nhiều năm. Rốt cục trưởng thành rồi, chống cự không nổi bị cô nương xinh đẹp mị hoặc, ăn tủy trong xương mới biết l.i.ế.m nó cũng ngon, đại chiến 300 hiệp cũng không dừng."
Chiếc chén trong tay Tiêu Triển "Bộp" một tiễng vỡ nát.
Nhị Thập lén nhìn Lý Trác Thạch.
Vẻ mặt Lý Trác Thạch bình thường, như đang nghe chuyện kể trên đài. Khóe miệng kéo lên một nụ cười yếu ớt.
Nhị Thập nghĩ, Lý cô nương lần trước đang nói thì dừng lại, có lẽ vẫn còn một nửa, vì vậy nghe chuyện lễ trưởng thành của Thái Tử, cũng không có gợn sóng.
Tiêu Triển lạnh lùng nhìn về phía Nhị Thập.
Nếu Nhị Thập không biết Tiêu Triển là Thái Tử, những chuyện này chỉ là dã sử Hoàng thành xa tận chân trời. Nhưng bởi vì nàng biết rõ thân phận của Tiêu Triển, nghe được câu chuyện của người trước mắt.
Nét mặt nàng trở lại bình thường, hắn lại hiểu thành nàng đang giễu cợt. Hắn lạnh giọng nói: "Nghe đủ chưa?"
Nhị Thập liên tục gật đầu, vội vàng buông chén.
Mê Truyện Dịch
Lý Trác Thạch bình thản: "Cái chuyện kể về Thái Tử này chưa nghe bao giờ, nghe khá hay đấy." Không biết là nói Đông Chu Thái Tử hay Đại Tễ Thái Tử.
Tiêu Triển trầm mặc quét mắt về phía Nhị Thập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhị Thập hốt hoảng mà hướng Tiêu Triển hành lễ, vội vàng rời đi. Trên đường nàng thật sự sợ hãi, có khi quay đầu lại nhìn quanh, sợ Tiêu Triển đuổi theo. Mãi đến khi về biệt viện, đóng cửa lại. Nàng mới cong lên khóe miệng.
Bộ dạng đen mặt vừa rồi của Thái Tử, giống như phải chịu nhục nhã cực lớn.
Nhị Thập đưa tay che miệng, giấu không được cười lên.
Nhị công tử thật sự là rất xấu xa rồi.
Mộ Cẩm đi qua hành lang, nhìn thấy Nhị Thập cứ lén cười không thôi.
Nguyệt quý hoa hạ, như một con mèo thỏa mãn khi trộm được đồ.
"Ngốc Ngốc." Mộ Cẩm cười cười.
Thốn Bôn không nghe rõ, cho rằng Nhị công tử gọi chính là "Bôn Bôn", da đầu hắn run lên, đang do dự có nên đáp lại tiếng gọi này hay không, lại thấy Nhị công tử nhìn chằm chằm Nhị Thập ở phía trước.
May mắn, Nhị công tử gọi một tiếng "Ngốc Ngốc" này không phải hắn.
Buổi chiều, Mộ Cẩm rốt cục cũng ra khỏi biệt viện.
"Đi, đi chợ." Không nói nhiều, hắn liền kéo Nhị Thập đi.
Nhị Thập đã sớm đi dạo chợ ở đây, cũng mua đủ quà tặng cô nương ở Yểm Nhật Lâu.
Có điều, Nhị công tử muốn đi, Nhị Thập đành đi cùng hắn.
Mộ Cẩm lại không nghĩ như vậy. Hắn đi khắp Đại Tễ từ nam ra bắc, Nhị Thập chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn trong phủ, kiến thức không nhiều bằng hắn. Trong lòng chắc chắn rất tò mò, mới lạ với chợ. Hắn ở đầu đường, chỉ vào một quán bán con rối, hỏi: "Có muốn không?"
Con rối trông rất sống động, như một cô nương mười mấy tuổi chải hai b.í.m tóc, đôi mắt cười cong lên, nhìn rất vui thích, đáng yêu. Đây là nha hoàn lanh lợi mà Nhị Thập đã nghe trong một vở kịch.
Thế nhưng, Nhị Thập đã mua một con giống y đúc rồi. Vì vậy, nàng lắc đầu. Vừa nâng mắt, bắt gặp Nhị công tử nhìn nàng chằm chằm.
Trong nháy mắt, nàng nhìn con rối rồi lại nhìn vẻ mặt của Nhị công tử.
Nhị công tử thì lãnh đạm đấy. Sống lâu trong tay hắn, Nhị Thập càng đặc biệt chú ý vẻ mặt hắn, không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào trên khuôn mặt.
Nàng suy đoán, Nhị công tử hình như không hài lòng với câu trả lời của nàng?
Mộ Cẩm hỏi lại: "Có muốn hay không?"
Nhị Thập gật nhẹ đầu. Quả nhiên, cái gật đầu này của nàng khiến lưỡi kiếm sắc bén treo trên đôi mày của Nhị công tử như đút vào vỏ, nàng thở dài một hơi.