Tô Yến Tinh thay một thân áo lụa nguyệt bạch, thon thả đi đến.
Mộ Cẩm rốt cuộc cũng nhớ ra thê tử trông như thế nào. Là mỹ nhân, cũng thật là loại tầm thường không chịu nổi.
Hắn tiến lên, thấp hỏi: "Phu nhân đã hết giận chưa?"
Nàng khẽ mở miệng, xụ mặt, "Không biết tướng công đã hết giận chưa?"
Hắn cầm tay nàng, đôi mắt mỉm cười, "Ta còn có thể giận phu nhân sao?"
Hắn cười như vậy, Tô Yến Tinh tâm tình nhảy loạn. Lúc trước cũng chỉ vì yêu thích bộ dáng tuấn tú của hắn. Nàng rút tay về, giả bộ, "Trở về, lại phải đối mặt với đám thê thiếp giận dữ của người."
"Không có thê. Ta kia đều là thiếp." Mộ Cẩm nói, "Các nàng không danh không phận. Đương gia chủ mẫu chỉ có một người là nàng. Hơn nữa, các nàng cũng đã đi gần hết, giữ lại cho ta vài cái, gọi là còn chút công tử phong lưu."
Tô Yến Tinh cười yêu kiều, "Về sau ta dạy dỗ các nàng, tướng công đừng nhúng tay vào là được."
"Đó là đương nhiên." Mộ Cẩm nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc của nàng, hơi thở ấm áp đem lỗ tai nàng nhiễm màu như khuyên tai anh đào.
Tô Yến Tinh đương nhiên phải trở về, nàng muốn dạy dỗ đám hồ ly tinh kia.
- ---
Nhị công tử trực tiếp đem người trở về, vô cùng thuận lợi.
Hoàn thành mệnh lệnh của Mộ lão gia, Mộ Cẩm trở lại Băng Sơn Cư nghỉ ngơi.
Ván cờ mới được một nửa, Lưu lão quản gia tới đây.
Lưu lão quản gia, thương nhân ở kinh thành không ít thì nhiều đều nghe đến danh tiếng của lão. Năm đó được xưng là "Bàn tính vàng". Cùng lão nói vài câu về cách thức kinh doanh, chỉ cần một lát, lão đã có thể đem thu chi buôn bán tính toán rõ ràng.
Cơ nghiệp Mộ gia, không thể thiếu công lao của Lưu lão quản gia. Về sau Mộ lão gia lui về, Lưu lão quản gia liền hầu hạ ở bên người Mộ lão gia, không quản lý chuyện kinh doanh nữa. Lão đến Băng Sơn Cư, càng là cực kỳ hiếm có. Chắc hẳn vẫn là vì việc hôn sự của Mộ nhị công tử.
Mộ Cẩm gác lại ván cờ, nhìn Lưu lão quản gia bưng một cái bát tiến vào.
Lưu lão quản gia hành lễ, "Nhị công tử."
"Lưu lão quản gia, đã lâu không gặp, như vậy lại rảnh rỗi đến nơi này?" Mộ Cẩm lời nói khách sáo.
"Phụng lệnh lão gia, đến để đưa thuốc cho Nhị công tử." Lưu quản gia cung kính mà dâng lên bát thuốc.
Bát nước kia đen cuồn cuộn nhìn không rõ đáy, phía trên còn đang bốc khói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộ Cẩm nhìn kĩ một lúc lâu, mới hỏi: "Thuốc? Nhị phu nhân lại bị bệnh sao? Vậy mau chạy qua đưa đi, để nàng nghỉ ngơi cho tốt."
"Thuốc này là cho Nhị công tử ngài ạ."
"Hửm?"
"Thuốc này từ lộc tiên, lộc nhung, cây tơ hồng, ba kích thiên cùng các vị thuốc Đông y điều chế lên, giúp Nhị công tử tăng thêm hứng thú, cùng Nhị phu nhân viên phòng." Bộ dáng Lưu lão quản gia như xử lý việc công theo phép tắc, không biểu lộ một chút xấu hổ.
Thốn Bôn rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, không nhịn được, thấp giọng khụ một cái.
Lưu lão quản gia lại nói: "Lão gia phân phó, Nhị phu nhân tối nay ở Trạch Lâu đợi Nhị công tử. Nhị công tử đừng phụ lòng Nhị phu nhân."
Mộ Cẩm trầm mặc hồi lâu rồi hồi lâu.
Thốn Bôn đã rất nhiều năm, không nhìn thấy biểu tình trên mặt chủ tử nhà mình như thế... Một biểu tình tuyệt diệu.
Lưu lão quản gia là một người cố chấp, lão chỉ nghe lệnh của một mình Mộ lão gia. Dù đối mặt với Mộ nhị công tử, Lưu lão quản gia cũng chẳng để lối thoát.
Lưu lão quản gia nói xong lời của mình, lẳng lặng nhìn Mộ Cẩm.
Trong phòng ba người, một già một trẻ giống như cao thủ luận bàn, nhìn bên ngoài thì có vẻ sóng êm biển lặng, kì thực bên trong lại sóng cuộn dâng trào. Thốn Bôn thấy việc không liên quan đến mình, bình yên đứng ngoài sóng gió.
Hồi lâu, rồi hồi lâu. Mộ Cẩm như tỉnh dậy từ trong mộng, nói: "Ta không cần trợ hứng."
Lưu lão quản gia nói: "Ngài đối với Nhị phu nhân không có hứng thú. Lão gia nói, có thuốc trợ hứng sẽ ổn hơn."
Trong lòng Mộ Cẩm đem Mộ Chiêu mắng mấy lần, nói cái gì đến tai Mộ lão gia không biết. Hắn hỏi: "Thuốc này, cần bao lâu mới phát tác?"
"Khoảng chừng từ một đến hai canh giờ." Lưu lão quản gia không hổ là người từng trải qua sóng to gió lớn, ngữ khí nói chuyện bình thản như bàn chuyện làm ăn. "Dược tính cương liệt, Nhị công tử nên căn trước thời gian, sớm tiến về Trạch Lâu."
Nghe được lời này, cái này thật sự là một loại thuốc cực mạnh.
"Ừ." Mộ Cẩm đáp lại một chữ.
Thốn Bôn liếc mắt nhìn nước thuốc trong bát.
Cái bát thuốc bổ lớn này mà uống hết, Nhị công tử chỉ sợ phải làm việc luôn tay luôn chân suốt cả đêm mới có thể thoải mái.
Nhị công tử dù có coi trời bằng vung nhưng đối với người Mộ gia lại khá tốt. Dù là không vui, cũng chỉ biểu hiện ra vài câu, vụng trộm đùa nghịch mấy trò vặt vãnh.
Mê Truyện Dịch
Có đôi khi, Mộ lão gia đối với cách làm bằng mặt không bằng lòng này, mở một mắt nhắm một mắt, coi như không biết.