Ai ngờ, Lưu lão quản gia còn nói: "Nhị công tử, nhân lúc thuốc bổ còn nóng, lão gia phân phó, bây giờ nên uống ngay."
Mộ Cẩm lại một lần nữa trầm mặc.
Thốn Bôn hôm nay thật may mắn, có thể trong thời gian ngắn mà gặp được khuôn mặt kia của chủ tử, bên ngoài thì mỉm cười tươi rói, bên trong lại biểu tình tuyệt diệu.
Qua hồi lâu, Mộ Cẩm cười rộ lên, hỏi: "Lão gia có phân phó, cho ngài đưa ta đến Trạch Lâu, rồi nhìn chằm chằm ta cùng Nhị phu nhân viên phòng hay không?"
"Việc này thật không có." Lưu lão quản gia ngừng một chút, nói: "Nhị công tử, thứ cho lão nô nói thẳng, lão gia làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho ngài. Biểu tỷ của Nhị phu nhân là Chiêu Nghi, đúng lúc được sủng ái. Ngắn ngủi một tháng, nàng ta có thể từ Tài Tử thăng lên làm Chiêu Nghi, từ Chiêu Nghi thăng đến Quý Phi, có lẽ không còn xa nữa."
Mộ Cẩm cười trào phúng, "Chỉ là một Chiêu Nghi thôi mà."
"Tai vách mạch rừng. Lời này của Nhị công tử, hàng vạn lần không thể nói ở bên ngoài. Dân không đấu nổi quan, huống chi đây còn là hoàng thất. Lão gia lo lắng Mộ gia bị người khác theo dõi, mong Nhị công tử thông cảm cho nỗi khổ tâm của lão gia. Nhị phu nhân trước kia tiểu gian tiểu ác, nhưng đến Mộ gia đã an phận thủ thường."
"Nàng không phải là an phận phủ thường, mà là không thổi nổi yêu phong."
"Nhưng lão gia đã nhận nàng làm con dâu." Lưu lão quản gia nói: "Tướng mạo của Nhị phu nhân, không sánh bằng thị thiếp của ngài, nhưng sắc đẹp có thể chấp nhận được. Ngày đó, lão gia nhìn thấy những mỹ nhân kia của ngài, nói, Nhị công tử đối với dung mạo nữ tử hà khắc quá rồi. Có đôi khi, không hoàn mỹ mới chính là hoàn mỹ. Viên phòng không phải việc gì khó, nhắm mắt một cái liền xong."
"Ta đã biết." Mộ Cẩm chẳng muốn nghe tiếp, nhận lấy bát thuốc.
Bát thuốc không chỉ đen sì, mà còn đắng chát, trong đắng chát còn có thêm cả vị chua chua.
Hắn một ngụm uống hết, lật ngược bát nói: "Không còn một giọt. Lưu lão quản gia, ngài có thể trở về phục mệnh được rồi."
"Vâng." Lưu lão quản gia hoàn thành nhiệm vụ, cáo lui rời đi.
Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.
Mộ Cẩm nói: "Thốn Bôn, ngươi đi đi."
"Thuộc hạ bất lực." Thốn Bôn khó có lúc lại cự tuyệt.
"Đây là mệnh lệnh."
"Thứ cho thuộc hạ khó lòng tòng mệnh." Thân là hộ vệ, chuyện thay chủ tử viên phòng này, xác thực là quá khó rồi.
Mộ nhị công tử tứ thế vô thân, một mình đi ra ngoài.
- ---
Tô Yến Tinh tắm rửa xong, chải đầu rồi thay một bộ váy áo đỏ rực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngân Hạnh cài trâm trân châu lên, nói: "Đêm nay tiểu thư thật là xinh đẹp, nhất định có thể khiến đầu óc Cô gia mê mệt, choáng váng."
Tô Yến Tinh cũng không ngốc, biết rõ Mộ Cẩm mời nàng trở về, là nể tình mặt mũi của Chiêu Nghi biểu tỷ. Thì có sao, quyển thế cũng được, nhan sắc cũng được. Chinh phục được Mộ Cẩm, nàng liền cảm thấy phấn khích.
Tiếu ma ma nói khẽ: "Tiểu thư, Cô gia mạnh mẽ, buổi tối có đau thì người hãy cố gắng nhịn một chút."
Tô Yến Tinh ngượng ngùng, nhẹ nhàng đi đi lại lại. Mới ra đến bên ngoài cửa, trượt chân ngã một cái, trẹo chân.
Mê Truyện Dịch
Mộ nhị công tử đến Trạch Lâu, Tô Yến Tinh đang nằm trên giường.
Đại phu nói, gân chân bị trật, cần phải tĩnh dưỡng, không nên thường xuyên đi lại.
Mộ Cẩm hỏi: "Có thể thường xuyên đi lại trên giường hay không?"
Mặt đại phu già đỏ ửng, khụ khụ nói: "Không nên."
Từ khi Nhị phu nhân gả đến, Nhị công tử buộc hắn phải làm khổ Nhị phu nhân bằng một chút bệnh vặt vãnh.
Nhị phu nhân giường bệnh triền miên, phần lớn là cho Nhị công tử cố ý. Đêm nay ngã một cái, đại phu hoài nghi, liệu có phải lại là trò của Nhị công tử.
Đại phu nhìn Nhị phu nhân mà thương cảm kỳ lạ.
Nhị công tử nói: "Nếu như nàng khỏe mạnh, bệnh có khi chính là thị thiếp của ta."
Mộ Cẩm vuốt nhẹ mặt Tô Yến Tinh, trìu mến nói: "An tâm nghỉ ngơi, qua mấy ngày ta lại đến thăm nàng."
Tô Yến Tinh ôm ấp mong muốn được gần gũi với hắn, "Tướng công..."
Hắn ôm vai nàng, "Thân thể quan trọng hơn."
Mộ Cẩm từ trước đến này đều xoi mói nàng, lúc nhìn thấy Tô Yến Tinh, nàng đúng là một mỹ nhân. Nhưng nàng rời tầm mắt hắn một cái, hắn thường xuyên quên mất tướng mạo của nàng.
Nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu, không phải ai cũng vô cùng đặc sắc. Ngay cả bình thường như Nhị Thập, Mộ Cẩm cũng nhớ rõ ngũ quan nhỏ bé của nàng.
Hắn nói Mộ Chiêu, đối với Tô Yến Tinh không có hứng thú, lời ấy không phải là giả.
Mộ Cẩm sớm đã qua thời thiếu niên ngây ngô, nhu cầu thỏa mãn ngày càng lớn. Ví dụ như, nhìn thấy Nhị Thập, nhìn nàng quật cường, nhìn nàng không tình nguyện, nhìn nàng thấy c.h.ế.t không sợ, lại nhìn nàng ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.
Còn nữa, Tô Yến Tinh cũng không phải loại lương thiện gì. Đến Mộ phụ, gặp phải Nhị công tử nàng so ra thủ đoạn không bằng, nàng không thể nào xuống tay, chẳng phải người tốt.