Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 100: Chương 100 : Hoàn Tất



Khi Ain tỉnh dậy, hắn mới phát hiện ra trước mắt mình là con Kins đang đứng trên cây, còn Ichi thì nằm dưới võng của hắn. Ain xoa đầu con chó, rồi vươn vai đứng dậy. Bầu trời vẫn nắng, không có mây, nhưng tiếng búa gõ, tiếng đinh ốc, tiếng hò hét...vẫn vang lên từ chỗ ngôi nhà của hắn.

Ain nhìn thấy rồi mới đi vào phụ nhóm xây dựng. Vì trời khá nóng nên hiệu suất làm việc của các tộc nhân giảm đi nhiều, mà hắn cần tăng tốc để không còn cảnh ăn nhờ ở đậu. Có sự giúp sức của Ain thì tiến độ được đẩy lên nhanh chóng.

Tới buổi chiều, Ain lại một lần nữa tự nấu ăn khi một cái bếp cơ bản được làm từ mấy cục đá là đã hoàn thành. Còn mấy thứ gia vị thì hắn mượn của nhà kho, một tấm lót từ vải lanh cũng được lấy từ đó.

Ain muốn lấy thêm cái chăn, nhưng trong nhà kho đã hết, phải chờ thêm vài ngày nữa chỗ làm vải mới làm ra được. Khi hắn đi vào trong, hắn mới thấy lượng gia vị còn rất nhiều nhưng phần thịt và gạo đã sắp hết. Ain lúc này cũng chỉ bất lực mà than thở.

Chỉ một cơn bão thôi, đã xoay chuyển tình hình 180 độ. Ain ngồi trước cái bếp nấu một nồi canh xương và một miếng thịt áp chảo. Phần gạo hắn nhường lại nấu cháo cho mấy lão già ăn đỡ. Tiện tay, Ain nướng một vài củ khoai tây.

Kể từ khi phát hiện ra và nhân giống, khoai tây gần như đóng vai trò khá quan trọng trong bộ lạc hắn. Các tộc nhân đều bắt buộc ít nhất ăn một củ khoai trong ngày, để bổ sung chất bột đường. Với gần hai năm chọn lọc, khoai của bộ lạc hắn rất ngọt, bùi và nhiều chất dinh dưỡng.

Với kết luận của mình, Ain cắn một miếng khoai, rồi lại một miếng thịt nai. Sau đó, khi cảm thấy khô cổ họng, hắn húp một ngụm canh xương. Ăn xong, hắn nhét vào miệng vài quả việt quất.

Xong xuôi, hắn mang bát đũa ra sông rửa sạch rồi để một góc. Ain ngồi ngắm bộ lạc từ bên bờ đê, vừa nhâm nhi tách trà, vừa lắng nghe tiếng đàn hát. Có người nhảy múa thì sẽ có người khác làm theo, dần dần mọi người hòa theo giai điệu hào hùng của bài hát bộ lạc Lạc Việt.

Từ cây cầu, Duyên thong thả đi tới chỗ Ain. Cô ngồi xuống rồi lấy tách trà hắn đang uống mà không quan tâm đến ánh mắt khó hiểu của Ain bên cạnh. Hai người cứ thế im lặng suốt một tiếng đồng hồ, cho đến khi Duyên mở lời:

“Anh nhớ lời hứa của chúng ta chứ?”

“Uhm…nhớ rồi sao?”

Ain nghe đối phương hỏi thì chột dạ mà ậm ừ trả lời, nhưng có vẻ Duyên không quan tâm đến thái độ của hắn. Cô co người lại, mặt tựa lên hai đầu gối, hai tay quàng qua ôm chân rồi buồn bã nói:

“Nhớ à, tốt rồi. Tôi có nghe người khác nói anh muốn cưới nhiều vợ, đúng không?”

“Phụt.”

Ain đang cố gắng uống trà để giữ bình tĩnh, nhưng khi nghe câu hỏi kia, hắn liền phải phun ngược ra. Những dòng nước trà chưa kịp trôi xuống họng, Ain cố gắng thoát khỏi cơn sặc rồi lắp bắp nói:

“Cô nói cái gì vậy…Ai bảo cô là tôi muốn thế? Tôi đã nói rồi, còn rất nhiều việc cần làm, nên tôi không muốn suy nghĩ tới chuyện đó ngay lúc này.”

Giọng nói và gương mặt quả quyết của Ain cũng không giúp tình hình khá hơn. Duyên liếc nhìn hắn, rồi tiến lại gần, đưa khuôn mặt của cô sát mặt hắn, thì thầm:

“Nhưng tôi thấy ánh mắt anh không nói như vậy.”

Ain lúc này chống tay ra sau để ngả người né khuôn mặt kia, nhưng Duyên nào cho hắn trốn. Hắn càng ngả ra sau, cô càng tiến sát hơn. Đến khi Ain đã nằm hẳn dưới đất, Duyên vẫn không tha.

Ain nằm dưới đất thì khó chịu vì cỏ ngứa, đành lật cô nàng kia xuống dưới còn hắn lên trên. Lúc này, hắn mới nhìn rõ Duyên, từ đôi môi mọng nước, ánh mắt si tình lấp lánh, đến ‘ngọn núi’ phập phồng theo nhịp thở.

Cả người hắn lúc này bỗng rất nóng khi chứng kiến cảnh đó, nhưng Ain vẫn kiên quyết đứng dậy rồi nói:

“Tôi…tôi xin lỗi, bây giờ vẫn chưa được.”

Nói xong, hắn đi lại tấm lót với ý định ngủ, nhưng vừa chứng kiến cảnh kia, làm sao hắn có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ? Duyên nằm dưới đất một lúc rồi quay đi. Khi đi ngang qua Ain, cô còn liếc nhìn hắn thật sâu.

Ain đương nhiên cảm nhận được có người nhìn mình, nhưng hắn không thể mở mắt ra đối chọi lại. Hắn cứ nằm đó, hy vọng cơn buồn ngủ xuất hiện. Nhưng có vẻ hắn đã quá coi thường khao khát trong thâm tâm mình, vì vậy mà hắn trằn trọc suốt đêm.

Mãi đến vài giờ sau, Ain mới mệt mỏi mà ngủ li bì. Đến khi trời sáng, các tộc nhân xây dựng bắt đầu làm việc, tiếng búa chan chát kèm theo ánh nắng lên cao khiến hắn mới mệt mỏi tỉnh dậy.

Hắn ngáp vài cái rồi đi vệ sinh cá nhân. Có lẽ vì quá mệt nên Ain không để ý đến việc các tộc nhân đang nhìn hắn và chỉ trỏ gì đó. Khi trút bỏ được cơn mệt mỏi nhờ những gáo nước lạnh, hắn thoải mái tinh thần bước ra khỏi nhà của Eny.

Tuy nhiên, hắn hơi thắc mắc, trong nhà của Eny có nhiều mùi lạ mà hắn không nhớ ra là mùi gì. Bỏ qua vấn đề đó, hắn tiếp tục đi ra ngoài thì nhận ra rất nhiều tộc nhân nữ đang xì xào nói chuyện về mình.

Điều này khiến Ain khó chịu. Hắn lại gần hỏi, nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Ain bực bội đi tìm mấy thành viên Dơi dò hỏi nhưng vẫn không có kết quả.

Lúc này, khi nhớ lại sự việc hôm qua, hắn mới chú ý đến một chi tiết:

“Chết tiệt! Sao cô ta biết mình có ý định lập harem nhỉ? Mà mới chỉ là ý định thôi mà! Chắc là lần đó...A, tên nào nhiều chuyện vậy trời? Tao mà biết ai sẽ phanh thây đứa đó! A...a...a...”

Càng nghĩ, Ain càng tức. Rõ ràng hắn chỉ lỡ miệng, lại còn lựa nơi kín đáo để nói, vậy mà vẫn lọt tin ra ngoài. Nghĩ xong, Ain mặt hầm hầm đi ra chỗ mấy ngọn đồi, vì hắn đã hứa với Pu sẽ sang đây giám sát công trình cối xay nước dùm.

Còn lúc này, có một số kẻ trong bóng tối lạnh sống lưng bất ngờ, ở nơi xa, Zua bỗng hắt xì một cái rồi lắc đầu.

Công việc của các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt cứ diễn ra bình thường, tới khi ngôi nhà của Ain hoàn tất.

Lúc hắn nhận ngôi nhà mới thì trời cũng đã chuẩn bị bước sang mùa thu, thời gian hoàn thành nhà của hắn rút gọn đi còn khoảng 3 tuần nhưng do có mấy công trình phụ nên dài thêm 1 tuần vừa đủ với dự kiến.

Ngôi nhà lần này lớn hơn rất nhiều so với trước, phản ánh đúng quyền lực của hắn. Dù không muốn, hắn cũng không thể từ chối yêu cầu của tộc nhân. Ai đời tộc trưởng lại ở trong một cái nhà nhỏ và tồi tệ như vậy.

Với chiều dài gần 15m và chiều rộng hơn 10m, ngôi nhà được xây theo kiểu nhà ba gian, một gian là gian chính để tiếp khách và xử lý công việc, một gian là sinh hoạt của Ain, một gian là phòng ngủ.

Ngôi nhà hoàn toàn làm bằng xi măng cải tiến, trừ mấy cái cột chống là bằng gỗ nguyên khối, phần mái có rãnh thoát nước chảy về phía trước nhà, ở đấy có một cái ống tre dài nối tới để dẫn nước ra cái hồ nước mà hắn lấy nước sinh hoạt.

Ở gian chính, trung tâm nhà là một cái bàn gỗ dài 1m, rộng 40cm, cao 80cm hình chữ nhật, xung quanh bàn có 8 cái ghế gỗ, phần đầu bàn hướng ra ngoài có một cái ghế ẩn đi, hai bên bàn cách đó khoảng 1m, có bốn cây cột chính được sơn bằng nhựa thông bóng loáng.

Phía trong cái bàn là một cái bàn thờ lớn, nó bao gồm có một cái bức tượng bằng gốm, và đặc biệt là có màu sắc rực rỡ, kế bên trên bàn thờ là một bức vẽ giấy hình chim Lạc. Bên ngoài trước cửa là một lá cờ bằng vải, có hình sao vàng 5 cánh nền đỏ bay phấp phới.

Bên phải là một bộ sô pha được làm bằng gỗ lót da thú, bên trái là một cái bộ bàn ghế văn phòng cơ bản, mọi thứ Ain vẽ làm giám sát mọi công đoạn làm ra những vật này của nhóm chế tác, dù tổng thể những thứ này vẫn lạc lõng giữa một ngôi nhà lớn.

Ở gian sinh hoạt là những thứ cơ bản của một phòng bếp có bàn ăn, ghế, bếp, tủ đựng gia vị, một cái tủ lạnh đất to, một phòng tắm, một nhà vệ sinh.

Còn ở gian phòng ngủ thì hắn ạ luôn, không biết tin tức ở đâu mà nhóm chế tác làm cho hắn một cái giường to tổ bố, hắn thề ngủ trên đây là hắn ngủ lăn lộn thoải mái mà không sợ ngã, nó chiếm hết gần hai phần ba phòng ngủ.

Cái giường rộng 3m và dài 7m, cao khoảng 50cm nhiêu đây là đủ chứa 6,7 người luôn rồi. Ain nhìn cái giường mà mắt giật giật, hắn đã dặn làm giường cho mình ngủ rồi, từ đâu cái đám kia âm thầm làm cái giường như vầy.

Mà hắn cũng không thể phá vì đó là công sức của các tộc nhân ngày đêm làm cho mình, còn nữa hắn là người đầu tiên thử một tấm niệm, được làm từ hai mảnh vải ở giữa là một lớp lông thú được xử lý qua, sau đó may hai mép vải lại, trên giường còn có gối ôm, gối ngủ, một tấm chăn.

Ain thở dài, rồi đi ra khỏi phòng ngủ rồi đi thắp đèn xung quanh nhà, sau đó đi vào nhà bếp làm bữa tối. Ở phía trước nhà hắn, có một thứ rất nguy hiểm là ngôi nhà của cặp đôi chó sói, con Ichi nhìn ngôi nhà mới mà hâm mộ, nó làm nũng cả tuần mới được Ain cho di dời ngôi nhà nó ra đằng trước nhà của hắn.

Không kém cặp, Kins cũng có một nơi ngủ ở trong nhà, nơi của nó là chỗ mà Ain làm việc.

Sau khi ăn uống xong bữa tối, Ain đi qua gian chính, ngồi trên ghế ánh mắt hướng về phía bộ lạc, những dòng tâm tư được hiện ra trước mắt hắn.

Từ những hành động của các tộc nhân nữ rồi Eny, Rin, Opf và Duyên mới nhất, Ain hiểu chuyện gì đang đến với mình, hắn cũng muốn thỏa mãn bản thân nhưng trọng trách với bộ lạc lại làm chùn bước hắn, hắn muốn yêu nhưng thừa hiểu thời đại này yêu là quá khó.

Tình yêu duy nhất mà hắn cảm nhận được là chính cha mẹ mình, nhưng trước số phận thì cũng chịu thời gian ngắn ngủi mà thôi, Ain muốn nhiều thứ, hắn là người tham lam nhưng lại có nhiều thứ kìm hãm hắn.

Kể cả lão Quy từng khuyên hắn làm theo con tim nhưng hắn sợ lão lại hố mình, dù gì cũng nhiều lần rồi, hắn vẫn còn đang tìm kiếm người mình yêu kiếp trước nhưng mẹ Âu Cơ đã biến mất từ lâu, vì vậy mà Ain không có thông tin gì để tìm.

Thở một hơi dài, Ain dọn dẹp, đóng cửa rồi đi nghỉ ngơi còn ở bên kia con sông trong nhà của Eny. Bên trong đang có bốn thân ảnh xầm xì gì đó, mãi tới giữa khuya thì ánh sáng từ nhà của Eny mới tắt.

(100 chương được hoàn thành, cảm ơn các độc giả đã ủng hộ thời gian vừa qua, những lời góp ý đã giúp tui rất nhiều để định hình lại truyện đầu tay của mình, rất mong thời gian sắp tới mọi người tiếp tục ủng hộ nhiều hơn, cảm ơn mọi người)

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com