Tới khi Ain trở về, hắn không qua nhà của Eny ngủ mà suy nghĩ làm sao, thành ra đi ra chỗ công trình nhà mới của mình. Hắn chọn một vài tấm ván gỗ rồi đặt ở bên cạnh công trình, thắp lên một ngọn lửa nhỏ rồi rắc một ít bột hương thảo xung quanh và bỏ vào ngọn lửa một ít.
Sau đó, Ain nằm trên tấm ván, ánh mắt ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Khung cảnh yên tĩnh rồi hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Do đã ngủ sâu nên Ain không nhận ra xung quanh mình có sự thay đổi. Từ dưới nước, vô số động vật lạ bò lên, chúng từ từ tiến lại gần Ain rồi bắt đầu dùng những cái lưỡi dài của mình thưởng thức bữa ăn.
Vô số côn trùng và muỗi bay vo ve xung quanh hắn, nhưng vì hương thơm của cây hương thảo, chúng chưa có cơ hội xâm nhập vòng bảo vệ.
Chỉ là, chúng đã lọt vào tầm ngắm của những sinh vật kia. Chỉ trong thoáng chốc, bầy côn trùng đã mất đi một phần mười số lượng. Lúc này, chúng mới nhận ra động tĩnh mà nhao nhao bỏ chạy. Nhưng mọi thứ đã quá trễ, những sinh vật kia nào dễ dàng cho chúng cơ hội trốn thoát.
Càng giao tranh dai dẳng, những sinh vật kia xuất hiện trên bờ càng nhiều, còn bầy côn trùng thì dần vơi đi trông thấy. Chúng bị một thứ thu hút mà không thể từ bỏ, chính là ánh sáng của ngọn lửa, quá nổi bật giữa trời tối như thế này.
Cuộc chiến kéo dài giữa cái bụng đói của những sinh vật và sự dai dẳng của bầy côn trùng. Chỉ tới khi những ánh sáng mặt trời dần hiện ra mới kết thúc, ai về nhà nấy. Ain cũng mơ màng tỉnh dậy, nhìn gương mặt hồng hào của hắn, có lẽ vừa trải qua giấc mơ đẹp.
Ain vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, rồi đi vào công trình sơ sài cố gắng tìm kiếm xem còn kem đánh răng làm bằng bột than không. Chỉ là hắn tìm mãi không thấy nên đành lấy ít muối và chanh chà vào răng. Cảm giác chua mặn hòa trộn vào nhau khiến hắn khó chịu.
Ain vội dùng tay húp một ngụm nước, súc miệng rồi nhả ra bãi cỏ. Kết thúc, hắn cởi áo ra chỗ bãi tập cũ mà nhớ lại rèn luyện. Dù một số dụng cụ bị phá nhưng vẫn đủ cho Ain tập luyện cơ bản.
Khoảng một tiếng sau, nhóm tộc nhân xây dựng vừa đi vừa nói chuyện rôm rả thì vội cứng họng khi thấy Ain đang tập luyện hăng say. Bọn họ có chút xấu hổ, tưởng rằng mình là người thức sớm nhất nhưng tộc trưởng còn sớm hơn bọn họ nữa.
Nghe tiếng động của nhóm tộc nhân xây dựng, Ain vội quay lại nhìn rồi ngừng động tác. Hắn thở ra một hơi dài rồi ổn định hơi thở, xong xuôi mới đi lại chào mấy người họ.
Ain nói thêm một số thứ cần làm như hồ cá, hồ lọc nước, nhà vệ sinh,... rồi đi qua nhà của Eny gần hắn nhất để tắm rửa. Bước vào trong, hắn thấy con Bông và 'vợ' nó nằm trên đầu giường, còn Eny thì nằm ở giữa hai con mèo, chỉ là dáng ngủ có chút xấu hổ.
Hắn nhìn xong vội che mặt đỏ bừng của mình đi vào nhà tắm, xối từng gáo nước lạnh lên người nhằm hạ hỏa. Chỉ một chút nữa thôi, có lẽ hắn không chịu nổi rồi. Ain không hiểu vì sao dạo gần đây hắn lại yếu đuối tinh thần đến vậy.
Từ Rin, Opf, Duyên rồi đến Eny cũng khiến hắn mất đi sự bình tĩnh. Hắn tự trấn an mình rằng, do di chứng của việc tách một phần linh hồn cho con Ichi nên mới như vậy.
Ở bên ngoài, Eny nghe tiếng nước xối trong nhà tắm thì cũng tỉnh dậy. Con bé nhìn quanh rồi thấy bóng người nào đó trong nhà tắm, cô hoảng hồn nhưng một lúc sau bình tĩnh lại. Hai con mèo của cô không có động đậy, chứng tỏ không có người lạ. Nếu có, chúng đã tấn công điên cuồng rồi.
Eny ngẫm nghĩ:
"Hmm, nếu có người tự ý vào nhà mình thì chỉ có chị Duyên thôi. Bình thường hay ghẹo mình, nay lại đi tắm trước à? Chắc lại làm nhiệm vụ anh Ain giao chứ gì, mình đi hù chị ấy mới được. He he."
Nghĩ là làm, Eny bước xuống giường, rón rén đi tới trước cửa nhà tắm. Con bé cảm nhận có chút khác lạ nhưng tên đã lên cung thì phải bắn. Con bé vừa nắm lấy tay cầm cửa rồi giật mạnh ra vừa nói:
"Bất ngờ chưa chị Duyên..."
Chỉ năm giây sau, Eny từ háo hức mong chờ tiếng hét của Duyên thành đỏ mặt rồi hét "Aaa!". Sau đó, con bé vội đóng cửa lại, chạy lên giường, lấy cái chăn lông thú trùm kín đầu. Trong tâm trí cô lúc này là hình bóng kia.
Cơ bụng sáu múi rõ ràng, thân hình rắn chắc cân đối, và một thứ to lớn bí ẩn...Càng nghĩ, cô càng đỏ mặt rồi cố gắng thu gọn tấm chăn lại. Hai con mèo bên cạnh thì khó hiểu trước hành động của chủ nhân.
Còn lúc này, Ain cũng đỏ cả mặt. Hắn không ngờ Eny lại cả gan mở cửa. Hắn vội trấn tĩnh lại bản thân, nhưng vẫn chưa hết. Chỉ khi một xô nước lạnh dội lên, hắn mới cảm thấy bình thường trở lại. Đi ra ngoài, Ain ngó qua giường Eny rồi có chút gì đó muốn nói. Mãi một lúc, hắn mới lắc đầu bỏ đi.
Trong nhà, Eny nghe tiếng cửa đóng lại thì mới hé cái chăn ra. Cô có chút thất vọng rồi lại mỉm cười một mình. Sau đó, Eny đi vệ sinh cá nhân. Trong nhà tắm, cô vừa ngân nga vừa nhớ lại khung cảnh kia – một khung cảnh mà cô không thể quên.
(Định tả thêm nhưng sợ bị ăn gậy)
Ain sau khi đi ra khỏi nhà của Eny thì chạy qua chỗ chuồng chim đón con cú mèo. Nhân dịp đó, hắn cũng xin lỗi Opf vì thất hứa chuyến đi tìm con vật mới sắp tới.
Hắn hứa sẽ cố gắng bù đắp lần sau. Opf có hơi thất vọng nhưng cô hiểu tộc trưởng không có nhiều thời gian cho mình. Cô hạnh phúc vì Ain tự đến nói với cô thay vì qua một người nào khác.
Ain sau khi nhận con cú mèo thì đặt tên cho nó là Kins, ghép từ chữ "King" và "Sky" trong tiếng nước ngoài ở kiếp trước của hắn. Con cú mèo có vẻ vui mừng mà bay xung quanh hắn.
Những tộc nhân khác nhìn tộc trưởng bước ra từ chuồng thú cùng với một con cú to lớn thì trầm trồ. Một số người bước lại hỏi, thì nhận được câu trả lời nghiêm nghị:
"Opf có thể cho các ngươi nuôi một con vật nào đó theo yêu cầu, nhưng phải chấp nhận điều kiện nuôi của cô ấy mới được nhận. Nuôi là phải chịu trách nhiệm. Nếu ai lơ là, ta cho nhóm chấp pháp xử lý."
Một số tộc nhân trỗi dậy thú nuôi vui vui nhưng khi nghe lời nghiêm túc của Ain thì quăng ngay ý tưởng ấy sang một bên, nhóm chấp pháp dần trong tiềm thức của các tộc nhân rất ấn tượng nghiêm khắc, bận rộn và rất tốt bụng.
Họ bình thường nếu không có ai sai phạm thì khi gặp tộc nhân khó khăn gì, họ xắn tay lại giúp rất nhiều, nhưng khi vi phạm thì đừng nói quen biết hay gì cả, vì họ sẽ xử thẳng tay. Tuy vậy với sự nương tay khi thành khẩn khai báo nên tới bây giờ vẫn chưa có kẻ bị trục xuất nào, đặc biệt là sau đợt thanh trừng trước mùa xuân.
Ain sau khi trò chuyện vấn đề nuôi thú với các tộc nhân, rồi hắn nhanh chóng tới chỗ Dio nói về luật nuôi thú sắp tới. Xong xuôi, hắn lại trừng phạt Dio nhịn một bữa ăn trưa, vì không báo hắn vụ ở núi đá vôi.
Dio sau khi nghe hình phạt của mình thì lắc đầu cười khổ, chuyện gì chứ nó nhịn ba bữa vẫn được, chỉ là Ain phạt nó vì một lý do rất lâu rồi. Dio nhìn theo bóng lưng của Ain thì thở dài, có lẽ hắn đã quên vì sao nó phải tự làm một mình.
Ain lại quay ngược hướng về chỗ Ska, hỏi thăm tình tình lương thực thì nhận câu trả lời đầy sự bất lực :
“Không ổn gần hai phần ba số cây bị hư hỏng, năm nay phải nhờ tới nhóm đi săn nếu không sẽ phải nhịn ăn rất nhiều đấy Ain, còn nữa năm nay theo lời của lão Ky và Simo mọi thứ ở ngọn đồi khá là tệ nên…“
Ain nghe lời của Ska nói thì vò đầu tìm cách, vì chỗ của nhóm thợ săn cũng tương tự như vậy, số lượng thú vật xuất hiện ngày càng giảm do thời tiết khắc nghiệt mà thú dữ ngày càng nhiều. Thậm chí phải nhờ Ry và một số tộc nhân mở đường máu để chạy ra xa khỏi lãnh thổ bộ lạc mà tìm kiếm.
Ain động viên Ska, rồi đi ra chỗ mấy ngọn đồi xem xét tình hình, khi tới nơi tận tay sờ vào những cây lúa thì hắn mới thở dài lo âu, lại phải động viên các tộc nhân ở đây cố gắng. Hắn đi về lại chỗ nhóm xây dựng, bắt đầu bàn bạc về công trình cối xay nước ở chỗ ngọn đồi và chỗ ép dầu.
Kết thúc là Ain được Ichi vác ra bãi biển xem nhóm người bắt cá, lần đầu hắn quan sát được cách câu cá, tuy hắn biết chút ít về câu cá nhưng đó là kiến thức nghe kể chứ thực hành thì chịu. Vì vậy mà Ain vô cùng chăm chú lắng nghe kiến thức hải sản của Garu từ nó cắn mồi, cách bắt, hoạt động thời gian nào,...
Sau vài lần thử thì Ain bỏ của chạy lấy người nó quá khó với hắn, không phải hắn làm không được mà là hắn lười a, Ain đi dạo bờ biển bỗng hắn cảm thấy có thứ gì đó ngăn chặn vô hình khiến hắn không thể đi tiếp được. Ain mới nhận ra đây là phạm vi cuối cùng của bộ lạc.
Thở dài, Ain quay lại chào các thành viên bắt cá rồi cùng Ichi quay về bộ lạc, một lần nữa Ain đi qua nhà của Rin ăn ké, đương nhiên là cô nàng vui còn không hết, rồi cái cảnh Ain thì cắm cúi ăn, Rin ngồi nhìn và cười tủm tỉm.
Bỗng cả hai người cảm thấy có một luồng khí lạnh ở sau lưng, Rin ngước mặt lên thì kinh sợ khi thấy ba bóng dáng đáng ghét kia, còn Ain cứ cắm mặt vào tô cơm mà không dám ngẩng đầu lên, Eny cùng với Duyên, Opf ngồi xuống bàn.
Bốn cô nàng ngồi nhìn nhau chí chóe rồi lại nhìn Ain cứ đang cắm mặt ăn thì phì cười rồi cùng nhau ăn uống nói chuyện vui vẻ. Ain nghe cuộc trò chuyện bình thường giữa các cô gái trong lòng mới thả lỏng, hắn sợ một cuộc chiến tranh lắm.
Sau khi ăn xong, hắn cũng chuồn đi tìm chỗ ngủ trưa, Ain chọn một nơi gần căn nhà đang xây. Ở giữa hai cái cây, Ain lấy một cái võng làm bằng dây thừng từ cây đay, sau khi chuẩn bị xong thì Ain nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.