Những ngày hôm sau Ain phải đau đầu, khi tin đồn hắn tuyển vợ lan khắp bộ lạc đến mức hắn ra lệnh ai nói việc này nữa thì sẽ bị phạt mới khiến tình hình tạm lắng xuống. Vừa hết tin này thì một tin khác được truyền ra, Ain đang muốn một người giúp việc ở nhà hắn.
Sự việc đi quá xa nên Ain phải gọi Zua từ nơi xa trở về.
Ngồi trước mặt hắn là người bạn thân đang cúi đầu, mà không biết có phải do sợ hãi hay trời quá nóng nên trên mặt của Zua nhễ nhại mồ hôi.
“Nói tao nghe sao mấy hôm nay mấy tin tức về tao xuất hiện nhiều vậy?”
Ain vừa nhấp ngụm trà vừa nói thong thả. Zua thì nghe hỏi mà giật mình, nói lung tung
“Mày nói cái gì tao…tao có nghe gì đâu mà sao không hỏi Duyên ấy, tao ở bên ngoài bộ lạc mà.“
“Vào một tuần trước có một báo cáo bí ẩn, về một người từ ngoài bộ lạc lẻn vào trong nhưng không có báo động từ thành viên của Dao. Ba ngày trước, có một kẻ đi ra khỏi bộ lạc mà không có sự theo dõi bởi Dơi, mày nói xem đó là ai mà có thể qua mặt được hai lớp bảo vệ.“
Zua nghe xong thì điếng người, rõ ràng nó làm cẩn thận lắm mà, sao có kẻ nào biết được chuyện này, cả hai bên đã thống nhất che dấu cho hắn rồi :
“Không lẽ có người nào khác sao ta, khoan đừng nói là…là…“
Zua nghĩ một lúc rồi như sực nhớ ra điều gì đó, liền nhìn qua Ain. Chỉ thấy hắn nghiêng đầu nhìn nó rồi nói không ra tiếng. Từ khẩu hình của hắn, Zua nghe được:
“Mày bị tao theo dõi.“
Nhận ra tin này thì trong lòng của Zua chấn động không ngờ nó bị người mình tin tưởng nghi ngờ, sau đó là cảm giác bị phản bội, tức giận, hận thù.
Mãi một lúc thì Zua mới bình tĩnh mà suy nghĩ thấu đáo lại, ở bên cạnh Ain cũng hồi hộp trong lòng, hắn không biết việc này có ảnh hưởng gì lớn đến Zua không, nhưng có lẽ hắn đánh cược đúng.
Từ Zua hai vai run rẩy, ánh mắt xa xăm tới lúc này là ánh mắt kiên định, hơi thở bình ổn, hai tay nắm chặt. Đó là thứ Ain muốn thấy ở người mình chọn, nếu có thứ gì đó không đúng sẽ có thứ giải quyết giúp hắn ngay tức khắc.
Zua sau khi suy nghĩ kỹ thì mới hiểu vì sao mình bị theo dõi, nó tạm chấp nhận nhưng vẫn có chút khó chịu trong lòng, Zua thở dài khó khăn hỏi :
“Mấy người khác có bị không?”
Ain im lặng một hồi lâu rồi chậm rãi nói : “Có.“
Zua nghe xong thì mới thả lỏng người, nó đã dự đoán trước nhưng không ngờ lại nghe sự thật làm nó có chút bất ngờ. Nó thừa hiểu vấn đề mà Ain gặp phải, nó hiểu vì sao mà hắn cần làm như vậy, nhưng chỉ là nó khó chịu việc làm bí mật này của Ain mà thôi, ít nhất phải thông báo cho nó trước chứ.
“Haiz, thôi thì tao nói luôn, Duyên cho người kêu tao về nói chuyện, tao đi về rồi mới biết bốn người kia muốn đẩy nhanh việc mày lấy vợ, vì họ sợ có tộc nhân khác hớt tay trên. Tao bị ép thề, rồi tao cho người đi truyền đi thôi.“
Ain nghe xong, hắn vội lấy tay bụm miệng lại vì sặc nước trà. Ain nuốt ngụm nước xuống bụng, hắn bây giờ mới hiểu vì sao mà Duyên hôm đó có những hành động lạ rồi. Ain thở dài rồi cho Zua tiếp tục công việc.
Trên đường, Zua nghiến răng trù ẻo Duyên vì kéo nó vô chuyện này, giờ tốt rồi, lúc nào cũng phải xem mình có làm gì sai không, mà nó không hiểu vì sao có người theo dõi nó được chứ? Nó không chắc là mình ẩn thân giỏi nhất nhưng tự tin mình là kẻ có thể quan sát mọi động tĩnh xung quanh bậc nhất. Vì vậy mà suốt một thời gian sau nhiệm vụ của Zua lại làm rất tốt, khiến Ain vui mừng khôn xiết.
…
Sau khi Zua rời khỏi nhà của mình, Ain đi vòng vòng trước cửa rồi mới đi vào phòng ngủ, leo lên giường, hắn xếp chân ngồi thiền.
Trong tiềm thức, Ain nhìn không gian tịch mịch vội nói to :
“Mẹ ơi!!!”
Tiếng nói vang vọng khắp không gian nhưng không có tiếng động nào đáp lại. Ain không thất vọng, bởi vì đây là lần thứ N hắn đi vào đây tìm kiếm mẹ Âu Cơ nhưng không có kết quả, nếu có là lão Quy vào mắng chửi, lần này cũng thế hắn thật sự rất cần lời khuyên của người lớn như mẹ ngay lúc này.
Thất vọng định trở về thực tại thì một tiếng “Oáp” vang lên, làm hắn quay người lại tìm kiếm hình bóng ấy, nhưng Ain lại một lần nữa thất vọng khi không thấy ai bỗng vai hắn cảm thấy lạnh lạnh, một giọng nói thì thầm vang vào tai hắn :
“Hú hà.“
Ain giật mình vội thủ thế lùi ra phía sau, lúc này hắn nhìn rõ thứ gì phát ra giọng nói kia, khi nhìn rõ rồi hắn mới mừng rỡ nói :
“Mẹ à, con nhớ mẹ lắm đó.“
Ain xà vào lòng mẹ Âu Cơ như một cách giải tỏa sự bức bối của hắn, hắn bắt đầu nói những khó khăn mà mình gặp, mẹ Âu Cơ chỉ cười xoa đầu hắn rồi ôn tồn đưa ra lời khuyên, tới khi vấn đề của cô bạn gái kiếp trước thì mẹ mới mỉm cười rồi nói :
“Chẳng phải câu trả lời nằm ở đây sao.“
Vừa nói, mẹ Âu Cơ vừa chỉ vào vị trí tim của Ain, còn hắn cúi đầu nhìn vào trái tim mình rồi lẩm bẩm nói :
“Câu trả lời ở đây?”
Khi hắn ngước nhìn lên lại thì đã không thấy mẹ đâu. Hắn định tìm kiếm thì từ đằng sau, một giọng nói vang lên:
“Con bé đó không trở lại đâu, đừng tìm nữa.“
Ain quay lại thì thấy lão Quy đã ở đó từ lúc nào, hắn vội cúi đầu chào rồi hỏi :
“Dạ lão Quy, ngài nói vậy là sao ạ?”
“Haiz, bình thường ngươi cũng thông minh mà sao nay khờ vậy.“
Lão nói xong khiến cho Ain ngớ người, thấy thằng nhỏ tội nghiệp, lão Quy mới giải đáp :
“Đó là ảo ảnh của con bé để lại cho ngươi còn thực thể đã về với cha ngươi rồi.“
“A!“
Ain bỗng sực tỉnh, sau đó hắn dường như lâm vào trầm tư suy ngẫm. Lão Quy thở ra một hơi rồi biến mất, suốt mấy năm vừa rồi quan sát Ain, lão cũng đã hài lòng về hắn rất nhiều điểm nhưng có điều vẫn thiếu sót một số chỗ.
Sau hơn nửa ngày ở bên trong tiềm thức suy ngẫm, Ain mới mở mắt ra nhìn xuống tim mình rồi nói :
“Mình đúng là thằng ngu, mẹ Âu Cơ đã nói từ đầu rồi mà quên mất đi, để rồi giờ đây phải đau khổ mà đi tìm lời khuyên.“
Kết thúc, Ain mỉm cười rồi rời khỏi thế giới tiềm thức.
Trở lại với thực tại, Ain mệt mỏi xoa hai bắp chân vì ngồi lâu nên tê giò, sau khi cử động được rồi, hắn mới đứng dậy đi xuống bếp nấu ăn, giải quyết cái bụng đang réo của mình.
Tới khi buổi tối thì một cuộc họp của các thành viên chủ chốt trong bộ lạc Lạc Việt được diễn ra tại nhà của tộc trưởng.
Ở bên trong nhà, trên cái bàn gỗ dài, ngồi ở đầu bàn là Ain, hướng nhìn của hắn là bao quát nhất, thể hiện quyền lực nhất.
Hai bên bàn là những người thân cận nhất với Ain.
Bên phải của Ain là Ry đội trưởng đi săn, tiếp đó là Tel và Mit vừa được phục chức sau thời gian dài nỗ lực. Kế tiếp là Garu đội trưởng săn bắt cá, cuối cùng là Ska đội trưởng trồng trọt, sau lưng nó là lão Ky và Simo.
Bên trái của Ain là Dio đội trưởng chấp pháp, tiếp đó là Pu đội trưởng xây dựng. Kế tiếp là Mih và Rok hai đội trưởng nhóm chế tác, cuối cùng của cái bàn là Zua đội trưởng nhóm trinh sát (Dao).
Ở sau lưng hai bên, còn có nhóc Pea thuộc nuôi thú, Xai là người đứng đầu của nhóm làm giấy và vải, Lea cô nàng đứng đầu ở chỗ ở ép dầu, làm muối và khiêm luôn bên đào đá vôi, quả là người đa năng.
Ain từng nghe cô nàng này rất có uy tín và chỗ nào đó cũng khá to, nhưng khi hắn tới thăm thì chưa gặp lần nào, tới bây giờ mới thấy mặt Ain thấy đúng là như lời đồn, còn có Lim thì không trở về kịp vì bận dò quặng ở xa.
Đối diện với Ain ở đầu bên kia bàn là bốn cô nàng Eny, Opf, Rin và Duyên đang lo lắng nhìn hắn, không chỉ mấy cô nàng mà còn là tất cả người ở đây, họp thì cũng nhiều lần rồi nhưng lần này là cuộc họp lớn nhất của Ain triệu tập đầy đủ mọi người đến vậy.
Ain nhìn mọi người một lượt rồi nặng nề nói :
“Tôi muốn bàn về việc lấy vợ.“
Cả đám im lặng một lúc làm cho Ain có chút sợ a, nhưng rồi như một ngòi nổ cả đám òa lên khóc nào “tộc trưởng tụi nó trưởng thành rồi”, ”tộc trưởng lớn rồi”.
Ain nghe mà điếc cả tai, đủ lời nói kích động được truyền tới tai của hắn.
Ain phải vỗ bàn để cho mọi thứ bình tĩnh nhưng kết quả vẫn vậy, ai cũng vui mừng nói nói cười cười, ôm cổ hắn bá vai chúc mừng bla bla…Ain khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người kia.
Ain lần nữa vỗ bàn kèm theo câu nói : “Trật tự.“
“Đầu tiên là ai da, tôi muốn lấy vợ rồi đó, thứ hai là tôi muốn làm gọi là đám cưới khi hai người lấy nhau, nó sẽ được mọi người lại ăn mừng chúc phúc, khi lấy nhau thì hai người đó sẽ được nghỉ một tuần để hưởng tuần yêu thương, rồi…“
Một loạt thứ mới mẻ được Ain tuôn ra, Dio là người nhanh nhất ghi chép lại mọi thứ hắn nói, tất cả mọi người thấy vậy cũng lấy giấy ra ghi chép. Nếu như trước kia, khi hai người yêu nhau bọn họ chỉ cần thông báo với lão Vu rồi được thần hộ mệnh chúc phúc là xong.
Nay được Ain thay đổi mọi thứ, được tất cả tộc nhân chúc mừng, rồi được nghỉ ngơi thoải mái bên nhau không còn như trước kia, thậm chí phúc lợi sau này còn nhiều như khi mang thai, con nhỏ thì cũng được nhiều ưu đãi và những đặc quyền bảo vệ sinh linh nhỏ bé này.
Trước khi trưởng thành thì vẫn được bộ lạc cung cấp cho mấy phúc lợi cần thiết, không còn như trước khi tới khoảng 5,6 tuổi đã tự sinh tự diệt điều đó cần thiết cho thời đại này. Ở bộ lạc Lạc Việt thì ngược lại, được chăm sóc cho đến khi trưởng thành mới đi ra ngoài bươn chải.
Nhưng nó cũng có cái tốt là được học tập trong môi trường tốt hơn, an toàn tốt hơn tỉ lệ sống sót cũng cao hơn, đảm bảo cho bộ lạc lúc nào cũng có tộc nhân bổ sung lứa cũ. Chỉ có điều là bộ lạc của Ain mới dám làm cái này, khi hắn đã cho bộ lạc mình chuyển mình sang thời kỳ đồ sắt.
Nơi mà cuộc sống dần cải thiện hơn, tốt hơn và mạnh mẽ hơn, Ain nhìn mọi người chăm chú mà hài lòng, vừa rồi khi nói chuyện thì hắn rất ngại luôn, như thể mình vừa làm gì đó xấu hổ rồi lại phải đi kể cho mọi người nghe vậy.
Ain vừa nhìn vừa giải thích cho mọi người các câu hỏi liên quan, bốn cô nàng kia sau khi nghe Ain nói việc muốn lấy vợ thì lâm vào tình trạng đứng hình. Trong đầu cả bốn người như bùng nổ, chẳng khác nào một đợt phun trào núi lửa.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng họ đều nhận định mình có cơ hội nhất, chỉ là Opf có chút thấp khả năng của mình hơi thấp nhưng cô sẽ không bỏ cuộc đâu, để rồi khi nghe hắn nói gì chuyện đám cưới, sinh nở có con làm cho bốn cái đầu khi như bốc khói.
Mọi lần nữa mọi sự chú ý của mọi người tập trung lại chỗ Ain, khi nghe Ry hỏi :
“Vậy mày định chọn ai? Nói đi tao bắt đem về cho.“
Cả bốn cô nàng nghe vậy liền nổi cáu, muốn hét lên rằng: “Ở đây nè, cha không thấy hả?”. Nhưng họ vẫn hồi hộp mong chờ câu trả lời từ Ain. Người đang ung dung uống trà, nghe hỏi thì hắn chỉ cười rồi nói:
“Chuyện này tới đây thôi mọi người về đi, còn ai thì thời gian sắp tới sẽ có câu trả lời.“
Mọi người nghe vậy có chút thất vọng, họ lục đục trở về nhà, một số người còn ở lại bắt tay chúc mừng riêng Ain, làm hắn cười khổ không thôi.
Hơn mười lăm phút sau.
Chờ cho mọi người đi hết rồi, Ain mới hướng bốn cô nàng kia nói :
“Ngồi đi.“
Cả bốn người bối rối khi có người vỗ vai, có người nháy mắt với bọn họ, cả bốn bẽn lẽn đi vào ngồi vào những cái ghế, Ain thấy vậy cười nói :
“Sao vậy chẳng phải mọi người hay nói tôi lắm mà, giờ khi tôi yêu cầu lại rụt rè đến vậy?”