Nghe Ain nói, cả bốn cô nàng ngạc nhiên thốt lên: “Cả bốn?”
Ain nhìn bốn cô gái mỉm cười, nhưng trong thâm tâm hắn nghĩ:
“Không phải vì lý do kia, tôi cưới nhiều làm gì, aiz.”
Ở thực tại, cả bốn sau khi thất thố liền cố gắng suy nghĩ vì sao Ain lại quyết định như vậy. Chỉ là Ain không để họ suy nghĩ thêm, hắn nói:
“Sao? Không muốn lấy tôi à? Chẳng phải tôi thấy mọi người đều có ý định đó sao? Nếu không thích, tôi chọn người khác vậy.”
Nghe tới đây, cả bốn cô nàng hoảng hốt vội nói:
“Đồng ý mà, đồng ý mà!”
Ain nhìn thấy hành động của mấy cô nàng thì mỉm cười rồi nói:
“Được, vậy thì tốt. Đầu mùa năm sau ta sẽ tổ chức đám cưới, bốn người đi về chuẩn bị đi.”
Cả bốn nghe vậy thì có chút vội vã đi về. Duyên nhìn ba người đi cùng mà có chút khó chịu, nhưng cô lại khó hiểu vì sao Ain lại dễ dàng đồng ý việc này? Rõ ràng hắn chối đây đẩy hơn một tuần trước, nay lại gấp gáp chấp nhận.
Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nữa vì đã gật đầu rồi còn đâu. Eny thì vui vẻ vì mục đích của mình đã thành công, nhưng rồi nghĩ tới chuyện gì đó mà đỏ cả mặt. Rin thì hai tay nắm chặt giật giật vì mình đã làm được.
Người vui nhất chắc có lẽ là Opf. Cô nàng rõ ràng có cơ hội thấp nhất, nhưng lại sắp được chung vui với ba người kia. Nhìn khóe miệng cười không thể khép lại của cô là hiểu. Cả bốn người mang niềm vui riêng mà đi về chỗ ở của mình.
Quay lại nhà của Ain, hắn ngồi trong nhà nhìn ra bên ngoài mà thở dài.
Chính hắn cũng không ngờ phải làm việc này. Ban đầu chỉ là nói vu vơ cho vui, nhưng giờ đây lại bắt buộc làm. Hắn cũng muốn trau dồi tình cảm trước khi đến quyết định cuối cùng.
Ain thở dài, ngồi ngẫm nghĩ lại thời gian mà hắn được lão Quy hướng dẫn. Lúc đó, hắn thử nhìn vào linh hồn của mình bằng Vu lực. Hắn vỡ òa nhận thức khi thấy vô số sợi dây mỏng manh màu xanh từ trái tim của hắn lan tỏa ra khắp bộ lạc.
Hắn lúc này như một vị thần, nhìn từ trên cao xuống phía dưới. Cảm giác đó rất vi diệu và khó tả, nhưng cơn đau lại bắt đầu nhức nhối. Hắn hiểu mình sắp tới giới hạn, vì vậy Ain cố gắng lùng sục khắp bộ lạc tìm kiếm sợi dây màu đỏ kia.
Sợi dây đỏ ấy bắt đầu từ linh hồn của một cô gái. Không cần nhìn rõ khuôn mặt, Ain thừa hiểu đó chính là cô gái hắn mong chờ. Sau vài khoảnh khắc, Ain cũng tìm được, nhưng rồi hắn phải bất ngờ khi sợi dây kia lại nối vào bốn người.
Đó chính là bốn cô nàng kia. Màu đỏ từ linh hồn của bạn gái kiếp trước của hắn cũng sắp hết mà chuyển sang màu trắng trong suốt. Lúc này, Ain bị trục xuất ra khỏi trạng thái kia vì cơ thể hắn đã tới giới hạn. Ain đi hỏi lão Quy thì nhận được câu trả lời:
“Chán ngươi ghê! Nếu linh hồn của cô bạn gái kiếp trước ngươi trong suốt hoàn toàn thì có nghĩa là linh hồn cô ta đã hòa nhập với phần linh hồn của người kiếp này. Và đương nhiên, cô nàng đó sẽ không nhớ ngươi là ai.”
Ain nghe xong thì hoảng hồn, muốn hỏi thêm mà lão Quy lười nói nữa. Vì vậy, hắn quyết định cưới luôn bốn cô nàng để đẩy nhanh tiến độ hồi phục trí nhớ. Ain cũng tự hỏi: mình cưới bốn cô nàng kia là vì họ chứa linh hồn của bạn gái kiếp trước, hay là vì hắn rung động trước họ?
Một câu hỏi chắc sẽ đi theo Ain suốt cuộc đời, trước khi hắn tự nhận ra.
Còn bây giờ thì hắn cần đi cho hai con thú nuôi của mình ăn. Thời gian này, Ichi không còn tự đi kiếm ăn nữa mà nhờ hắn cho ăn. Zoa, con sói cái – bạn đời của Ichi – đang mang thai. Ain cũng lắc đầu khi thấy hai con sói nằm phè phỡn.
Mà theo kinh nghiệm nuôi chó của hắn trước đây thì Zoa có thể mang thai tầm năm con sói con. Chỉ mới vài tháng mà bụng nó đã to khủng khiếp. Còn Kins thì tự đi kiếm ăn, chỉ tối đến hắn mới chăm sóc nó.
Ain thấy Kins ăn tạp kinh khủng từ chuột, thỏ, sóc, rắn đến côn trùng như muỗi, ruồi hay thảo dược, nó làm tuốt hết.
“Hay mình cho nó ra bắt côn trùng ở vườn ta? Ska đang than vãn vì côn trùng phá hoại nhiều.”
Hắn ngày hôm trước nhìn thấy Kins bay vào chỗ vườn thảo dược bắt côn trùng, nhưng rồi tiện mồm lụm vài cái lá làm cho mấy thành viên trị liệu bất lực đứng nhìn..
…
Ngày hôm sau, tin tức Ain – tộc trưởng bộ lạc – sắp cưới vợ lan khắp bộ lạc. Khi Ain đi ra ngoài như thường lệ, lần này đặc biệt hơn vì ai ai cũng chúc phúc cho hắn. Ain tươi cười rồi ghé qua khu vực làm vải.
Hắn muốn làm áo cưới màu đỏ truyền thống. Màu sắc đã dần phổ biến, nên việc nhuộm cũng khá đơn giản. Nhưng vì tính quan trọng của sự kiện này, hắn yêu cầu mấy người ở đó không tiết lộ. Đương nhiên, bọn họ đồng ý ngay. Chính tộc trưởng đã nâng đỡ họ, sao họ dám làm hắn thất vọng?
Xong việc ở chỗ làm vải, Ain đi qua nhóm chế tác, bắt đầu yêu cầu làm một số thứ. Sau đó, hắn ghé nhóm xây dựng, rồi lại qua nhóm nấu ăn dặn dò mọi thứ, tất cả để chuẩn bị cho sự kiện kia.
Không khí rộn ràng của đám cưới do Ain lan tỏa khắp bộ lạc. Ai ai cũng hào hứng mong chờ đám cưới đầu tiên của bộ lạc. Ngay cả bốn cô nàng nhân vật chính cũng phải ngượng mặt khi bị trêu ghẹo. Những tộc nhân nữ khác trong bộ lạc dù thất vọng vì không lọt vào mắt xanh tộc trưởng, nhưng trong bộ lạc vẫn còn nhiều đối tượng khác.
Một số người xui xẻo bị nhắm trúng và rùng mình vì không biết mình sắp gặp nguy.
Dù không khí bộ lạc vui vẻ là thế, nhưng nhóm trồng trọt lại không được như vậy. Họ giờ đây phải thay phiên nhau thức trắng đêm để canh gác, ngăn đám côn trùng phá hoại hoa màu.
Dù đã rút kinh nghiệm từ việc trồng hương thảo, thậm chí còn thử trồng thêm bạc hà, nhưng vẫn không thể xua đuổi hết lũ côn trùng. Trời đã tối, Simo cùng những thành viên khác ra đứng trực.
Tuần này, hắn trực đêm, còn Ska đảm nhận ca ban ngày. Dù khá mệt mỏi sau giấc ngủ dài, nhưng hắn không dám lơ là nhiệm vụ. Bên ngoài, những ngọn đuốc sáng rực chiếu sáng một vùng vườn cây rộng lớn, mùi hương thảo lan tỏa theo gió khắp bộ lạc.
Simo nhìn về phía ngôi nhà gần đó, chào hỏi đồng nghiệp rồi đi lấy một miếng thịt nguội cùng vài củ khoai nướng để bắt đầu "bữa sáng" của mình. Hắn chợt nhớ đến cơm – món ăn mới chỉ được thưởng thức một ít nhưng đã khiến hắn mê mẩn.
Ban đầu, hắn thấy nó khá nhạt nhẽo, nhưng khi tộc trưởng bỏ thêm ít muối và đường, hương vị liền trở nên hấp dẫn. Hắn còn nghe nói tộc trưởng đang tìm thêm những loại cây có vị đặc biệt để ăn kèm với cơm, nhưng đến nay vẫn chưa có tiến triển.
Nghĩ đến đó, hắn không tự chủ mà nuốt nước bọt. Đồng nghiệp kế bên thấy vậy liền bật cười, khiến Simo xấu hổ lau vội đi.
Bỗng, hắn nhìn thấy điều gì đó lạ lùng. Ánh mắt hắn dán chặt về hướng đông nam – nơi có một ngọn đuốc đang cháy, nhưng khác với những ngọn lửa khác, nó cứ phập phồng bất thường.
Hành động của Simo khiến đồng nghiệp kế bên bật dậy, lập tức chạy đến chỗ chiếc trống lớn.
Đây là thứ Ain đã gợi ý cho nhóm chế tác từ lâu – không chỉ để báo động khi gặp nguy hiểm, mà còn dùng làm nhạc cụ cho tộc nhân giải trí.
Đồng nghiệp kia căng thẳng quan sát theo hướng mắt của Simo. Rõ ràng, thứ kỳ lạ kia khiến cả hai không khỏi hoảng sợ. Trong tích tắc, ngọn đuốc bỗng vụt tắt. Người kia lập tức đánh trống, đồng thời hét lớn:
“Côn trùng! Côn trùng! Côn trùng a!”
Ngay khi tiếng trống vang lên, những thành viên trực gần đó lập tức chạy vào nhà lấy các dụng cụ – lưới, vợt, giáo – rồi nhanh chóng lao ra ngoài. Simo là người phản ứng nhanh nhất, hắn chạy thẳng đến chỗ dị dạng kia, phía sau là những thành viên còn lại.
Khi đến nơi, một vùng trời đen kịt bởi vô số côn trùng lạ lẫm. Nếu Ain có mặt ở đây, hắn cũng chẳng thể nhận ra chúng. Nhóm trồng trọt sững sờ trước số lượng khổng lồ của bầy côn trùng, nhưng họ không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.
Những ngọn đuốc sáng rực họ cầm theo đã thu hút bầy côn trùng. Dù ngọn lửa có thể thiêu cháy chúng, nhưng số lượng quá lớn khiến đuốc nhanh chóng bị dập tắt. Khi nguồn nhiệt từ lửa không còn, bầy côn trùng bắt đầu nhắm vào nhiệt lượng từ cơ thể con người.
Nhiều người hét lên khi bị côn trùng bâu vào cắn xé. Những người khác vội vàng dùng mọi cách để xua đuổi lũ côn trùng và kéo đồng đội ra khỏi vòng vây. Simo vừa quơ quơ cây đuốc còn sót lại để giết côn trùng vừa cố gắng chế ngự nỗi sợ hãi.
Từ xa, vô số tộc nhân đã thức giấc và chạy ra xem chuyện gì xảy ra. Dẫn đầu là Ska. Sau khi nghe sơ bộ tình hình, Ska liền ra lệnh:
“Nhanh! Dùng đuốc thu hút chúng vào một chỗ, rồi lấy lưới chụp lại! Người bị thương mau chóng đưa về chỗ trị liệu!”
Dứt lời, Ska cùng một số người ở lại chống trả bầy côn trùng, trong khi những người khác đưa người bị thương đi chữa trị và chuẩn bị thêm đuốc.
Tiếng trống đã đánh thức các tộc nhân khác, đặc biệt là nhóm đi săn và xây dựng, những người ở gần nhất. Khi biết tình hình, họ lập tức lao đến điểm chiến đấu.
Dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, một số người rùng mình khi thấy cả bầu trời bị bầy côn trùng lấp kín. Nhưng nhanh chóng có người trấn tĩnh lại và chạy đến giúp nhóm trồng trọt.
Dù có thêm nhiều đuốc và nhân lực, tình hình vẫn không mấy khả quan. Đúng lúc đó, một nhóm chiến binh khác xuất hiện – những chiến binh hùng dũng nhất bộ lạc, được trang bị "vũ khí tối tân" và "giáp trụ vững chắc". Đó chính là những con vịt, gà, và các loài chim được nuôi nhốt!
Nhóm chiến binh này do nhóc Pea dẫn ra. Dù khó chịu vì bị đánh thức giữa đêm, nhưng trước mặt là "kẻ thù" chính là thức ăn, nên chúng lập tức tham chiến. Pea thở phào nhẹ nhõm khi thấy "đội quân" của mình bắt đầu làm việc. Hồi chiều, nó trót cho chúng ăn hơi nhiều, sợ rằng chúng vẫn còn no, nhưng có vẻ không phải lo nữa.
Tuy nhiên, khi thấy vài con gà vì quá háu ăn mà mổ nhầm cả đồng đội, rồi gầm gừ cắn nhau, Pea vội chạy vào can ngăn. Ska thấy vậy liền hỏi:
“Opf đâu mà em lại chạy ra đây?”
“Oáp…Chị ấy mấy hôm nay bận chăm sóc thú, thức khuya nhiều, nên em không gọi. Còn anh, chẳng phải trực ban ngày sao? Sao giờ vẫn chưa ngủ?”
Pea vừa ngáp vừa dụi mắt hỏi lại. Ska chỉ cười trừ rồi tiếp tục chỉ đạo, yêu cầu các tộc nhân thối lui, nhường lại "chiến trường" cho lũ động vật.
Lúc này, từ bờ sông, vô số ếch, cóc – họ hàng của chúng – bắt đầu tiến vào trận chiến.
Trên bầu trời, những con dơi cũng bay ra tham gia bữa tiệc. Cuộc chiến nhanh chóng mất cân bằng. Với sự xuất hiện của thiên địch – ếch, dơi, cú mèo – bầy côn trùng bị tiêu diệt hơn một nửa, số còn lại hoảng loạn bỏ chạy, dù nguồn nhiệt lớn đến đâu cũng không dám ở lại.
Khi no nê, những loài ăn đêm nhanh chóng rút lui. Đám thú nuôi cũng mang cái bụng căng tròn lê lết theo Pea về chuồng. Nếu không có thằng nhóc, chắc chúng ngủ luôn tại chỗ mất. Các tộc nhân cũng nhanh chóng quay về nghỉ ngơi.
Dù trận chiến chỉ kéo dài khoảng hai giờ đồng hồ, nhưng bây giờ cũng đã là 2 giờ sáng. Ngủ thêm cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Ở khu trị liệu, Rin cùng các thành viên khác đang thức trắng đêm chăm sóc những người bị thương. Họ tẩy rửa vết thương bằng nước sạch đun nóng, sau đó dùng thảo dược để trung hòa chất độc. Dù đây là loại côn trùng mới gặp, nhưng dựa vào dấu hiệu, họ vẫn có thể tìm cách chữa trị.
Nhìn một tộc nhân bị cắn xé đến mức lởm chởm, chỗ sưng tấy đỏ, tím, xanh loang lổ, Rin không khỏi rùng mình. Dù đã chứng kiến nhiều ca nhiễm trùng trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy kinh khủng đến vậy.
Nếu không phải đang là ban đêm, cô đã chạy đi gọi lão Ky – người có kinh nghiệm phong phú nhất về bệnh tật và thảo dược – đến trợ giúp ngay lập tức.