Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 118: Chương 118: Sân Khấu Của Người Khác (5)



Con ruồi cổ đại sau khi tấn công con rùa khổng lồ thì khẽ khinh thường. Dù thắc mắc con vật này từ đâu xuất hiện, nhưng nó không còn quan tâm nữa vì không thấy dấu hiệu chống trả.

Nó nhìn xuống mặt đất, đôi mắt kép nheo lại. Từ trên cao, nó có thể thấy rõ cục diện trận chiến đã nghiêng hẳn về một phía – tên mạnh nhất kia đã hóa thần.

Hắn xông xáo như một con ong thợ giữa chiến trường, liên tục di chuyển, vừa đánh vừa giải vây, cứu các tộc nhân gặp nguy. Khắp chiến trường, đâu đâu cũng in dấu chân của hắn.

Không chỉ có hắn, mà còn hai tên ngoại nhân đi theo hỗ trợ. Cả hai không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng khó đối phó. Con ruồi cổ đại muốn bay xuống hỗ trợ tộc nhân mình, nhưng một thứ còn nhanh hơn đã bất ngờ quét tới – một cái chân khổng lồ!

Con ruồi giật mình, vội vã né tránh. Nó kinh ngạc – con rùa vốn tưởng đã chết, vậy mà lại cử động?!

Một giọng nói trầm khàn, vang vọng bằng thần lực:

"Nhóc con, chưa biết ai tới số đâu!"

Ain, nhờ Vu lực, nghe thấy tiếng nói này thì thả lỏng cơ thể. Hắn tập trung vào trận chiến của mình. Hai tên Ngộ đứng bên cạnh thấy tộc trưởng có biểu hiện khác lạ thì càng hăng hái hơn.

Con ruồi cổ đại sững sờ, lên tiếng hỏi:

"Ngươi…vậy mà chưa chết?"

"Haha! Người nghĩ chỉ nhiêu đó là đủ giết lão gia sao?"

Con rùa khổng lồ mở cái miệng to tướng của nó ra mà cười lớn. Rồi bất ngờ, nó vung chân chộp lấy con ruồi!

Nhưng con ruồi cổ đại đã cảnh giác từ trước, nó nhanh chóng thoát khỏi đòn tấn công.

Ngay lập tức, một cuộc truy đuổi diễn ra.

Con ruồi cổ đại dốc toàn lực để né tránh, bởi nó đã nhận ra sau đòn phủ đầu ban nãy, nó không thể gây sát thương đáng kể lên con rùa khổng lồ.

Nếu chỉ né đòn, con ruồi có phần tự tin, bởi tốc độ và sự nhạy bén của nó là vô song. Càng kéo dài, nó càng chắc chắn phần thắng sẽ nghiêng về phía mình nhờ vào chất độc.

Chất độc của con ruồi khác hẳn với những gì mà các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt biết đến. Nếu như chất độc của Rin có thể giết kẻ thù chỉ sau vài giây tiếp xúc, thì độc của con ruồi cổ đại thậm chí còn nguy hiểm hơn.

Nó có thể chuyển đổi giữa việc gây sốc chết ngay lập tức hoặc làm đối phương suy kiệt dần dần.

Con rùa khổng lồ cũng nhận ra ý đồ của kẻ thù. Nó bắt đầu phối hợp diễn kịch với con ruồi.

Tốc độ tấn công của con rùa dần chậm lại. Nhìn thấy vậy, con ruồi không vội tấn công mà chỉ lượn lờ quanh đối phương, quan sát chờ đợi. Sau ba phút, tốc độ của con rùa tiếp tục giảm thêm.

Mãi đến khi những đòn tấn công của nó trở nên hời hợt, các cú vung chân mất đi lực đạo, và thân thể nó bắt đầu lảo đảo như sắp ngã, con ruồi cổ đại mới dần nở một nụ cười đắc thắng.

Vô số người thấy vậy vội tránh xa khu vực đó. Ain ngước nhìn lên, nhíu mày – rõ ràng con rùa khổng lồ đang diễn kịch. Nhưng khi hắn liếc sang con ruồi cổ đại, thấy nó đang hí hửng đắc thắng, hắn liền hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Tập trung vào! Thần đang cố bảo vệ chúng ta, không thể để ngài chịu đựng một mình. Giết hết những kẻ thù trước mặt!"

Con ruồi cổ đại nghe thấy lời Ain thì khẽ cười khinh miệt. Chỉ cần nó xử lý xong con vật đáng ghét này, thì đám người bên dưới cũng không thể thoát.

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét vang dội từ xa:

"Giết!"

Con ruồi giật mình, nhưng rồi lập tức mừng rỡ, lẩm bẩm:

"Cuối cùng cũng về kịp."

Từ phía nam, đằng sau những căn lều, xuất hiện một nhóm khoảng 200 kẻ địch xông tới. Dẫn đầu bọn chúng là một gương mặt Ain không thể nào quên.

Hắn ta cưỡi trên lưng một con vật to lớn. Ain nheo mắt, nhíu mày:

"Cá sấu?"

Nhưng Ain không quá bận tâm đến con vật, mà là kẻ đang cưỡi nó mới thực sự đáng chú ý.

Hai tên Ngộ vừa bảo vệ Ain, vừa trao đổi. Tên ốm lên tiếng trước:

"Trư đệ, thấy quen không?"

Tên mập liếc qua rồi gật gù:

"Ừm, đúng là quen thật."

Tên ốm vừa tránh một cú đá của kẻ địch, vừa phản đòn bằng cây gậy trong tay, đập mạnh đến mức đối phương chết ngay tại chỗ. Cả hai dường như không hề bận tâm đến những kẻ mình vừa giết.

Sau một hồi chiến đấu, tiêu diệt thêm hơn chục tên địch, tên ốm bất chợt "ồ" lên, nhưng cùng lúc đó, tên mập cũng nhận ra. Cả hai đồng thanh hô lớn:

"Là hắn!"

Nhận ra điều này, cả hai cười phá lên. Tên ốm hào hứng chạy lại gần Ain, định khoe phát hiện của mình:

"Này tộc trưởng, tôi biết hắn là ai…"

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên im bặt.

Vì khuôn mặt Ain lúc này đã không còn lạnh lùng như trước nữa. Hắn trông như một ác quỷ bước ra từ địa ngục. Hai mắt hắn đỏ rực, những tia máu giăng kín gần hết tròng trắng.

Con ngươi của hắn co lại, nhỏ đến mức gần như chỉ còn một chấm đen. Gân máu khắp cơ thể bắt đầu nổi lên, rồi căng ra, như thể một thứ sức mạnh khủng khiếp đang bùng phát sau thời gian dài bị kìm nén.

Khí tức của Ain thay đổi hoàn toàn.

Tên ốm đứng trước mặt hắn bỗng cảm thấy bản thân nhỏ bé đến mức không thể nào so sánh được với tộc trưởng nữa.

Dio ở gần đó cũng nhận ra sự bất thường của Ain. Nó tiến lại gần, định hỏi chuyện, nhưng vừa nhìn thấy kẻ mới đến, giọng nó trầm hẳn xuống:

"Là hắn?"

Ain chỉ gật đầu, rồi rút thanh Thuận Thiên Kiếm.

Hắn đưa ngón tay lên lưỡi kiếm – xoẹt – một dòng máu đỏ tươi chảy ra. Máu dọc theo lưỡi kiếm, không tràn lan mà chảy theo một quỹ đạo nhất định, như thể có ý thức, hướng thẳng đến mũi kiếm.

Chỉ đến khi máu đã bao phủ toàn bộ mũi kiếm, Ain mới nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm những câu chú ngữ bí ẩn…

Các tộc nhân chiến đấu ác liệt với kẻ thù, nhưng khi nhóm 200 tên địch mới xuất hiện, thế trận lập tức đảo chiều. Tộc nhân bộ lạc Lạc Việt vốn vừa giành được chút ưu thế nay lại rơi vào tình thế lép vế.

Bỗng nhiên, cả chiến trường chấn động.

Tộc nhân cảm thấy cơ thể mình như được thanh tẩy, một cảm giác nhẹ bẫng lan tỏa. Mọi giác quan trở nên nhạy bén hơn, sức mạnh cũng không còn yếu đuối như trước.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai họ:

"Sức ta có hạn, hãy tận dụng nó tối đa."

Là giọng nói ấy. Là giọng nói đã giúp họ có một cuộc sống tốt đẹp hơn mỗi ngày. Là giọng nói đã chấp nhận họ, bảo vệ họ, thậm chí sẵn sàng hy sinh vì họ.

Trong những thời khắc cận kề cái chết, giọng nói ấy luôn ở bên, tiếp thêm sức mạnh cho họ. Nếu bây giờ giọng nói đó ra lệnh cho họ chết, họ cũng sẽ không do dự.

Nhưng Dio, Zua, Ska và Pu lại cảm nhận điều gì đó khác biệt. Không rõ Ain vừa nói gì, chỉ biết cả bốn đồng loạt quay đầu nhìn về phía kẻ cưỡi con cá sấu.

Phía kẻ thù, một số tên nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của tộc nhân, liền muốn tận dụng cơ hội tiêu diệt họ.

Chỉ là…Bọn họ đã hóa thành thần.

Chớp mắt một cái, một kẻ địch lao tới định đâm giáo vào một tộc nhân bộ lạc Lạc Việt. Nhưng trước khi hắn kịp ra tay.

"Xoẹt!"

Hắn khựng lại. Hình ảnh cuối cùng hắn thấy là một thân ảnh quen thuộc…chính là hắn. Nhưng…tại sao cơ thể hắn lại không có đầu?

Tộc nhân vừa chém xong kẻ địch đứng sững, nhìn xuống đôi tay mình. Hắn kinh ngạc trước sức mạnh trào dâng trong cơ thể.

Gấp ba lần. Không, thậm chí còn hơn thế.

Hắn liếm mép, mắt sáng rực.

Trên khắp chiến trường, cảnh tượng tương tự liên tục diễn ra. Các tộc nhân dường như không còn là con người nữa.

Thế trận lập tức xoay chuyển 180 độ.

Tên cưỡi cá sấu nheo mắt, quan sát chiến trường với vẻ khó hiểu.

"Chuyện gì vừa xảy ra? Sao chỉ trong một tích tắc mà chúng nó trở nên mạnh đến vậy?"

Hắn không có thời gian suy nghĩ thêm. Từ đâu xuất hiện năm kẻ lao tới, đồng loạt tấn công hắn. Những đòn đánh uy lực đến mức buộc hắn phải lùi lại.

Xung quanh, các chiến binh khác cũng bị dồn ép dữ dội.

Ở phía xa, Tel nhìn về phía Ain, lo lắng. Hắn lại quay đầu nhìn về khu rừng sau lưng, nghiến răng:

"Rõ ràng kế hoạch là vậy, sao chúng vẫn chưa tới?"

Tel cắn móng tay, quan sát đám kỵ binh đang cố thu hẹp chiến trường nhưng gặp phải phản kháng quá mạnh.

Ngay lúc đó, một tiếng hú dài vang lên. Tel lập tức thở phào.

"Cuối cùng cũng đến rồi."

Hắn nhảy vào cuộc chiến, bởi vì chiến thắng đã gần kề.

Từ khu rừng phía sau, vô số bóng đen tràn ra. Heo rừng. Sói.

Gần chục con sói trưởng thành dẫn đầu bầy heo rừng lao vào chiến trường. Ichi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, xác định vị trí của chủ nhân mình. Sau đó, nó lao đi như một cơn gió.

Những con vật khác cũng tản ra, xé toạc hàng ngũ kẻ thù.

Kẻ địch nhìn cảnh tượng trước mặt mà tuyệt vọng.

Vốn dĩ, họ đã chật vật chống đỡ đám tộc nhân đang đánh như lên đồng. Giờ đây, thêm đàn thú này tham chiến, mọi hy vọng chiến thắng gần như bị nghiền nát.

Những con heo rừng như những chiếc "máy ủi" cổ đại, càn quét kẻ thù. Bầy sói thì hỗ trợ kỵ binh, khiến thế trận hoàn toàn đảo ngược.

Các kỵ binh bộ lạc Lạc Việt cuối cùng cũng có cơ hội bùng nổ sau khoảng thời gian dài kìm nén cơn giận.

Tên thủ lĩnh địch vẫn đang chật vật đối phó với năm kẻ bí ẩn. Dù hắn mạnh hơn từng người trong số họ, nhưng bọn họ phối hợp quá ăn ý.

Hắn không thể thoát khỏi trận chiến để hỗ trợ đồng đội. Hắn cảm thấy bất lực.

Ở phía bên kia, Ain và nhóm anh em chiến đấu điên cuồng hơn bao giờ hết.

Hắn vung một đường chém bất ngờ từ bên phải.

Tên địch né kịp, như một con cá trạch. Nhưng ngay sau lưng hắn, Dio đã phóng ra một cú móc lao.

Tên địch vung cây lao đỡ lấy, lực va chạm mạnh đến mức khiến đòn tấn công của Dio chệch hướng. Nhưng hắn không kịp thở, vì một mũi giáo từ bên trái đang lao tới.

Hắn vội tránh, nhưng ngay khi vừa né được. "Phập!"

Một con dao găm cắm thẳng vào tay phải hắn. Zua xuất hiện như một bóng ma. Nếu không cẩn thận, Zua sẽ cho hắn thêm một dao nữa.

Chỉ là…Zua đột nhiên khựng lại.

Hắn đã bôi độc của Rin lên lưỡi dao, vậy mà tên kia vẫn khỏe như rồng như hổ?

Cuộc chiến đã kéo dài hơn 10 phút, đáng lý ra hắn phải gục từ lâu rồi mới đúng.

Zua nghiến răng, lẩm bẩm: "Tên này dai thật…cứ như không phải con người vậy."

Nó bắt đầu thay đổi chiến thuật, âm thầm rỉa rách từ từ. Nó không tin đối phương có thể chống chịu độc của Rin lâu đến thế.

Ở bộ lạc, Rin luôn được xem là thiên thần và ác quỷ cùng lúc.

Cô không có sức chiến đấu như Eny, cũng không điên cuồng như Duyên, nên đã chọn một hướng đi khác – độc dược.

Khi Dio bị trục xuất những kẻ phản bội vào mùa xuân năm đó, Rin càng điên cuồng nghiên cứu hơn.

Ban đầu, cô muốn thử nghiệm trên người chúng, nhưng sau đó…cô lại thử lên những người bị thương trong bộ lạc.

Vừa thử độc, vừa lập tức giải độc cho họ. Một công đôi việc.

Tội nghiệp cho những người bị thương – họ cứ tưởng những cơn đau là tác dụng phụ của thuốc, nên cắn răng chịu đựng.

Nếu họ biết quá khứ của Rin, không biết vẻ mặt họ sẽ ra sao?

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com