Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 123: Chương 123: Trở Lại Cuộc Sống Hằng Ngày



Khi trở lại thực tại, Ain cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hắn ngã xuống giường và ngủ li bì suốt một ngày.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên Ain làm là nấu cơm. Hắn không quan tâm mình đã offline bao nhiêu ngày, thứ hắn cần bây giờ là lấp đầy cái bụng rỗng tuếch.

Gần một nửa số lương thực dự trữ đã biến mất sau bữa ăn. Ain vỗ bụng thoả mãn rồi vô thức ngủ tiếp ngay tại chỗ.

Lần tiếp theo hắn tỉnh dậy, trời đã sáng. Ain ngáp dài, lê bước dọn dẹp đống chén đĩa từ hôm qua. Sau đó, hắn đi vệ sinh cá nhân, rồi tắm rửa, vì trông hắn quá nhếch nhác sau khoảng thời gian dài nằm lì trong nhà.

Cảm giác sạch sẽ giúp tinh thần Ain thoải mái hơn. Hắn vươn vai, tiến ra cửa chính, nơi đã đóng kín suốt bấy lâu. Ánh sáng bất chợt ùa vào làm Ain phải đưa tay lên che mắt. Đã quá lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, hắn cần một lúc để thích nghi.

Đến khi mắt quen dần với ánh sáng, Ain mới quan sát khung cảnh trước nhà. Mọi thứ vẫn quen thuộc, chỉ khác là lúc này có vài thành viên chấp pháp đang dọn dẹp rác rưởi.

Ain nhíu mày khó hiểu. Đám người kia vừa thấy hắn thì lập tức đứng hình, vài giây sau liền hét toáng lên. Chẳng mấy chốc, Dio cùng một nhóm người khác đổ mồ hôi chạy tới, trông vô cùng hối hả.

Cảnh tượng này làm Ain càng thêm bối rối.

"Chẳng phải mình mới nghỉ ngơi vài ngày thôi sao?"

Ain quay sang Dio, giọng thắc mắc:

"Chuyện gì thế? Sao mọi người lại hốt hoảng vậy?"

Dio nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ain, lập tức hiểu ra vấn đề. Nó vỗ trán thở dài rồi chậm rãi giải thích:

"À...nghe này, mày đã ở trong nhà hơn hai tuần rồi!"

"...Hả?"

Ain trố mắt kinh ngạc. Hắn thật sự chỉ nghĩ mình ngủ vùi khoảng vài ngày, cùng lắm là một tuần, ai ngờ lại tận hai tuần!

Dio thấy vẻ mặt sững sờ của Ain thì lắc đầu, quay sang đám đông sau lưng mà nói:

“Mọi người có chuyện gì thì chịu khó viết báo cáo nha, tộc trưởng còn đang sốc nặng.”

Mặc dù ai cũng muốn gặp Ain để báo cáo công việc, nhưng chẳng ai phản đối lời Dio. Họ hiểu rằng Ain vừa mới "quay lại", cần thời gian tiếp thu tình hình. Cuối cùng, đám người thất vọng rời đi, chỉ còn lại Dio kéo Ain vào nhà, tiếp tục tóm tắt mọi thứ đã diễn ra trong hai tuần hắn vắng mặt.

Ba giờ sau, Ain xoa xoa cái đầu vì lượng thông tin khổng lồ vừa tiếp thu. Tóm lại, trong hai tuần qua:

–Có một số tù binh bị hành quyết tại chỗ vì quấy rối tình dục. Thành viên chấp pháp đã cảnh báo trước nhưng bọn chúng không nghe, cuối cùng phải ra tay trừng trị.

–Bộ lạc tổ chức một buổi truyền đạt luật pháp. Ban đầu Dio nghĩ đám tù binh sẽ phản đối, ai ngờ bọn họ lại chăm chú lắng nghe hơn cả mong đợi. Sau hôm đó, họ quan sát kỹ hơn đời sống thường ngày của các tộc nhân, nhưng vẫn chưa có công việc cụ thể.

–Duyên và một số đội trưởng khác tự tiện đột nhập nhà Ain. Nghe đến đây, Ain chỉ biết ôm mặt, thở dài bất lực.

–Vụ mùa sắp thu hoạch, dự kiến vào mùa đông. Do đó, nhóm tộc nhân của lão Ky xin tạm hoãn tập huấn năm nay để tập trung canh tác.

–Khu vườn bị hư hại nặng do cơn bão nhỏ tuần trước. Mặc dù thời gian bão ngắn ngủi, nhưng cây cối không chịu nổi sức gió, nhiều luống rau bị hỏng hoàn toàn.

–Lương thực dự trữ sắp cạn, bộ lạc có nguy cơ ăn cháo cầm hơi suốt mùa đông. Chưa kể, phần lương thực thu từ bộ lạc Huyết Sắc cũng hư hỏng thêm gần 2 tấn sau khi chuyển về kho.

–Những người bị thương trong trận chiến đang hồi phục tốt. Dự kiến đến mùa xuân, họ có thể hoạt động trở lại, đây là tin đáng mừng cho nhóm thợ săn.

–Nhóm dò quặng của Lim đã tìm thấy một mỏ đồng nhỏ và hai loại quặng mới chưa xác định được.

Nghe tin này, Ain gật gù hài lòng. Ban đầu hắn chỉ để Lim đi dò mỏ quặng vì không muốn bỏ sót bất kỳ nguồn tài nguyên nào, không ngờ tên này lại thật sự mang về phát hiện quý giá.

Phải biết rằng dò quặng là công việc vô cùng gian nan. Không chỉ phải sinh tồn ngoài thiên nhiên, tránh thú dữ, mà còn cần kiến thức sâu rộng về địa chất. Người làm công việc này phải nhạy bén, có kinh nghiệm thực tiễn để phân biệt đâu là quặng có giá trị, đâu là tạp chất.

Nhìn chung, hai tuần vắng mặt của Ain đã khiến bộ lạc thay đổi khá nhiều. Có tiến triển tốt, nhưng cũng có không ít rắc rối chờ hắn giải quyết.

Ain nhấp một ngụm trà, mắt nheo lại đầy suy tư.

Ở bên cạnh, Dio từ lúc nào đã lặng lẽ rời đi. Công việc của nó vẫn còn chất đống, không thể ngồi nói chuyện mãi được.

Ain chống cằm, bắt đầu tính toán các bước tiếp theo để ổn định bộ lạc trong thời gian tới…

Buổi chiều, trên bàn Ain là một xấp giấy báo cáo dày cộp, từ các đội trưởng, nhóm tù binh, đến một số tộc nhân lẻ tẻ. Ain đọc hết đống giấy đó mà đau hết cả đầu. Khi duyệt xong, trời cũng đã tối.

Hắn uể oải bước vào nhà bếp, nhưng rồi khựng lại.

Trước mắt hắn là Eny, cô bé đang đứng nấu ăn, đôi mắt lấp lánh khi thấy hắn xuất hiện. Eny quay lại, nhoẻn miệng cười:

"Anh cũng chịu bỏ đống giấy đó xuống rồi à?"

Ain nhíu mày:

"Em vào đây từ lúc nào thế?"

"A, vào lâu rồi! Tại anh chú tâm làm việc quá thôi."

Nghe vậy, Ain vỗ trán, lẩm bẩm:

“Không lẽ mình tập trung đến mức đó sao?”

"Đúng vậy! Mau đi tắm đi!"

Eny bước lại gần, giọng hối thúc. Ain giật mình, vội chạy vào phòng tắm, khóa cửa kỹ càng mới an tâm tắm rửa.

Nước lạnh chảy xuống làm hắn tỉnh táo hơn, Ain chợt lẩm bẩm:

"Ủa, từ khi nào mình lại sợ Eny nhỉ? Con bé mới hét có một câu mà mình đã tự chạy đi rồi!"

Hắn vừa tìm câu trả lời vừa tiếp tục tắm, nhưng chưa kịp nghĩ thông suốt thì đã nghe tiếng cằn nhằn của Eny bên ngoài. Không muốn nghe càm ràm, Ain đành vội vã mặc quần áo rồi đi ra.

Bước vào phòng ăn, Ain bất ngờ khi thấy bốn cô gái đang trò chuyện rôm rả. Hắn chỉ im lặng kéo ghế, ngồi xuống ăn uống tự nhiên.

Nhưng khi ăn xong, Ain mới nhận ra bốn cô nàng kia đang nhìn mình chằm chằm. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị tra hỏi tới tấp:

“Tại sao anh biến mất suốt hai tuần?”

“Anh có khỏe không?”

“Anh có gặp chuyện gì không?”

“Tại sao không ai báo em biết anh tỉnh lại?”

Ain mướt mồ hôi, phải vất vả lắm mới trả lời hết được những câu hỏi của họ. Khi cuối cùng bốn người kia tung tăng rời đi, Ain chỉ có thể vuốt trán thở dài:

"Đánh nhau với địch còn không áp lực bằng bốn người này…Quá đáng sợ!"

Nói xong, Ain lặng lẽ đóng cửa, tắt đèn, lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ain tỉnh dậy, thay đồ rồi bắt đầu tập luyện.

Hắn tập lại những bài tập quen thuộc, đồng thời nhớ lại từng đường tấn công của kẻ địch trong cuộc chiến vừa qua. Cách chiến đấu của tên tộc trưởng kia có nhiều điểm đáng học hỏi, Ain cần nghiên cứu để sau này nếu gặp phải, hắn sẽ có phương án đối phó hiệu quả hơn.

Sau hơn một giờ tập luyện, Ain dừng lại thở dốc, vuốt trán đầy mồ hôi, than thở:

“A…lâu rồi không tập, giờ mệt kinh khủng…”

Hắn đi lại chậu nước, múc một gáo lên uống. Dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, xua đi cái nóng.

Đến lúc này, Ain mới đưa mắt quan sát xung quanh sân tập của mình. Nền sân được tráng xi măng, có hẳn một cái chòi để nghỉ ngơi. Ở bên bờ sông còn có hai cái ghế câu cá. Ain nhìn liền biết thằng Pu làm cho mình, chứ Dio thì chẳng có thú vui này.

Nhắc đến Pu, Ain lại nhớ về công trình sân vận động mà hắn đang lên kế hoạch.

Bộ lạc sắp bước vào mùa thu, thời điểm thích hợp để bắt đầu xây dựng. Nhưng trước đó, Ain cần làm một việc quan trọng khác.

Dưới cái nắng trưa oi ả, hơn 400 tù binh tập trung tại sân lớn, ánh mắt đầy mong đợi. Ain đứng trên bục cao, giọng trầm ổn cất lên:

“Các người có đồng ý gia nhập bộ lạc Lạc Việt không?”

Một vài giây im lặng trôi qua. Sau đó, một giọng nói vang lên trước tiên:

"Có, tôi đồng ý!"

Rồi hàng loạt tiếng đồng thanh vang lên theo:

“Chúng tôi cũng vậy!”

“Chúng tôi muốn gia nhập!”

Không ai phản đối. Suốt một tuần quan sát, bọn họ đã nhận ra nơi đây ít nhất vẫn còn có nhân tính. Họ được làm việc, được ăn uống, được học hỏi những kiến thức mới lạ…Không còn ai muốn quay lại cuộc sống lang thang, chết đói như trước kia.

Ain thở dài.

Trưa nóng như vậy mà lão Quy còn bắt hắn đứng đây làm việc này, chắc chắn là đang hờn dỗi vụ kia rồi.

Hắn nhìn xuống đám người đang khám phá dấu ấn bộ lạc mới trên bắp tay, khẽ lắc đầu, sau đó lặng lẽ rời đi.

Hơn hai giờ sau, Pu xuất hiện trong nhà Ain.

Thằng nhóc húp một ngụm nước, trán lấm tấm mồ hôi. Đường từ khu nhà nung về đây khá xa, mà thời tiết vẫn còn nóng nực.

Chờ Pu giải nhiệt xong, Ain mới mỉm cười, đặt một ly nước xuống trước mặt nó:

“Đây là nước mía. Nó là thứ tạo ra đường, uống thử đi.”

Pu cầm ly nước màu xanh nhạt, đầy nghi hoặc. Nó húp một ngụm nhỏ, rồi mắt sáng rỡ.

Dòng nước ngọt thanh, mát lạnh, dù không có đá nhưng vẫn đủ khiến Pu thích thú. Nó uống sạch ly nước mía một hơi. Ain nhìn theo, lắc đầu cười khẽ.

Hắn cũng muốn có đá, nhưng hiểu rằng điều đó chưa thể thực hiện ngay. Dù khu vực này có băng tuyết vào mùa đông, nhưng nhiệt độ vẫn chưa đủ thấp để tạo đá. Hắn hy vọng mùa đông tới sẽ lạnh hơn, để có thể tích trữ đá dùng quanh năm.

Ain đặt một tờ giấy lên bàn, đẩy về phía Pu.

Pu nhặt tờ giấy lên đọc, đôi mày nhíu chặt. Sau vài phút, nó ngẩng đầu, hỏi dồn:

"Làm bao lâu? Vật liệu gì? Bắt đầu ngay sao?"

Ain chỉ cười, đáp:

"Trong mùa đông được không? Vật liệu tao đã ghi chú rồi đó."

Pu nhìn lại tờ giấy, mắt trầm ngâm. Thời gian tuy hơi gấp, nhưng vẫn có thể xoay sở. Vật liệu cũng không quá khó kiếm. Chỉ có điều…

"Nhân lực không đủ!" Pu cau mày nói.

"Chẳng phải mới có một đám tộc nhân gia nhập sao?" Ain thản nhiên đáp.

Pu im lặng, rồi khẽ nhíu mày:

"Nhưng mày cũng biết năm ngoái ra sao mà. Nếu Dio không xuống hỗ trợ, tao đã không biết xoay sở thế nào."

"Không sao." Ain vỗ vai Pu, giọng đầy tự tin.

"Năm nay đã có nhiều người dày dặn kinh nghiệm rồi. Chỉ là một nhóm tộc nhân nhỏ, không khó để đào tạo."

Pu thở dài, nhưng không nói gì nữa. Nó đứng dậy, cầm tờ giấy rời đi. Ain nhìn theo bóng lưng thằng nhóc, trong đầu vẫn suy tính về kế hoạch lớn sắp tới…

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com