Vài ngày sau, tại khu vực trống gần nhà Ain, nằm giữa ngọn núi đá vôi và các công trình xung quanh như Vườn Vĩnh Cửu, cây cầu, và khu ép dầu, một công trình mới bắt đầu được khởi công.
Không giống như những công trình trước đây, lần này, sân vận động mùa đông dự kiến sẽ có chiều dài hơn 500m và rộng 400m, trở thành công trình có diện tích lớn nhất từ trước đến nay của bộ lạc.
Chính vì quy mô khổng lồ mà số nhân lực cần huy động cũng đạt mức chưa từng có gần 600 tộc nhân tham gia xây dựng. Pu đảm nhận vai trò giám sát chính, còn Ain chỉ đóng vai trò trợ lý.
Nhìn cảnh khói bụi mịt mù khi các tộc nhân đang đo đạc và kẻ vẽ nền móng, Ain hỏi Pu:
“Bình thường tụi mày làm thế này hả?”
Pu gật đầu, Ain chỉ lắc đầu rồi nói:
“Sao không dùng bột đá vôi để đánh dấu?”
“Ủa, làm vậy được hả?” Pu ngạc nhiên hỏi lại.
Ain thở dài rồi lấy một ít đá vôi nghiền nhuyễn, rắc xuống mặt đất để làm dấu. Pu tò mò chọc tay vào lớp bột, cảm nhận độ mịn, rồi quay sang nhìn Ain với vẻ thích thú. Ain chỉ cười ngờ nghệch, thầm nghĩ: Có cần phải ngạc nhiên đến vậy không chứ?
Sau đó, cả hai nhanh chóng trở lại công việc. Dưới sự chỉ đạo của Pu, các tộc nhân bắt đầu sử dụng bột đá vôi để vẽ nền móng sân vận động. Khi các đường viền đã rõ ràng, Pu yêu cầu đóng cọc gỗ xuống để cố định vị trí, vì bột vôi quá nhẹ, dễ bị gió thổi bay.
Bước tiếp theo là đào móng sân. Pu đi dọc theo chiều dài công trình, quan sát đám tộc nhân làm việc mà không khỏi cau mày. Dáng vẻ vụng về của nhóm tộc nhân mới khiến một người điềm tĩnh như Pu cũng phải phát cáu. Cảm giác bị Ain đứng sau quan sát càng làm Pu thêm mất bình tĩnh.
Nhóm tộc nhân cũ thấy vậy liền nhẹ nhàng hướng dẫn các tân binh. Họ từng mắc sai lầm trong quá khứ và phải chịu sự chỉnh đốn nghiêm khắc từ Dio. Thành ra, chẳng ai muốn tái phạm thêm lần nào nữa, bởi dù Dio chỉ bảo rất tận tình, nhưng để hiểu được hết lời nó nói thì không phải ai cũng làm được.
Thế nhưng, với số lượng người tham gia quá lớn, tình trạng tranh cãi xảy ra thường xuyên hơn. Pu phải liên tục xuống tận nơi để giải quyết mâu thuẫn, không muốn công trình lớn này bị trì hoãn. Ain biết rõ tình hình nhưng vẫn giữ im lặng.
Đứng đầu một nhóm đông người thì không thể tránh khỏi những lúc như thế này. Nếu Ain can thiệp, có thể giải quyết vấn đề ngay lập tức, nhưng điều đó sẽ khiến Pu mất đi cơ hội rèn luyện năng lực lãnh đạo.
Sau hơn một tuần, tình trạng tranh cãi mới giảm bớt. Thế nhưng, trong suốt thời gian đó, Pu mệt mỏi vô cùng. Không chỉ phải dàn xếp những cuộc tranh luận, mà còn có cả những vụ đánh nhau âm thầm.
Kết quả là Pu bị nhóm Chấp Pháp phạt mất vài ký lương thực vì để xảy ra ẩu đả trong khu vực xây dựng.
Dù chấp nhận hình phạt, Pu vẫn thấy chán nản. Số lượng thành viên càng đông, ý kiến càng nhiều, ai cũng muốn chứng minh quan điểm của mình là đúng. Nhóm tộc nhân cũ muốn hướng dẫn nhóm mới để công trình được hoàn thành nhanh chóng và hiệu quả, nhưng các tân binh lại giữ tư tưởng cứng nhắc của bộ lạc cũ, không dễ tiếp thu ý tưởng mới.
Mâu thuẫn cứ thế kéo dài, tranh cãi là điều nhỏ nhất. Cách duy nhất để giải quyết vấn đề này là thay đổi tư duy của nhóm tộc nhân mới, và đây chính là thử thách mà Ain giao cho Pu. Nhưng cho đến lúc này, Pu vẫn chưa tìm ra cách nào khả thi.
Nó ngồi trong nhà Dio than thở, còn Dio chỉ cười, vỗ vai cổ vũ. Dio hiểu Ain đang muốn gì. Ain không muốn lúc nào cũng đứng ra chỉ dạy cho Pu, đôi khi, tự mình tìm ra lời giải là cách học hỏi tốt nhất.
Thất vọng rời khỏi nhà Dio, Pu lẩm bẩm:
“Làm gì bây giờ? Hơn một tuần rồi mà phần móng còn chưa xong… Aiz.”
Bỗng nó nhìn thấy Ska đang làm việc trong khu vườn, liền không suy nghĩ mà đi thẳng tới. Ska nhìn bộ dạng ủ rũ của Pu thì nhướn mày, hỏi giỡn:
“Ủa, không phải thằng đội trưởng xây dựng đang giám sát công trình lớn nhất bộ lạc sao? Đi đâu đây?”
Dù ít ra khỏi nhà tổng hợp, Ska vẫn nghe nói về công trình sân vận động. Sức hút của nó đủ lớn để mọi tộc nhân đều bàn tán. Nhưng khi nhìn kỹ gương mặt uể oải của Pu, Ska liền im bặt.
Nó kéo Pu vào một góc, kiên nhẫn lắng nghe thằng bạn kể khổ. Nhìn Pu khóc lóc than thở, Ska chỉ biết cười khổ. Đây là Pu cứng cỏi, ít nói mà nó quen biết sao?
Sau khi nghe xong, Ska nhẹ nhàng nói:
“Sao mày không thử đi hỏi từng người xem sao? Họ có ý kiến đúng không? Vậy ghi lại hết, rồi tập hợp lại. Làm thử một công trình nhỏ dựa theo đề xuất của họ xem có thành công hay không.”
Pu nghe xong liền chìm vào trầm tư, rồi bất ngờ kích động lắc vai Ska:
“Cảm ơn mày! Tao sẽ thử…À không, tao đi làm liền!”
Nói xong, Pu chạy vụt đi mất. Ska nhìn theo, thở dài lẩm bẩm:
“Như vậy được chưa, Ain?”
Không có tiếng đáp lại. Ska chỉ nhún vai rồi tiếp tục công việc trong vườn.
Pu sau khi nhận được lời khuyên liền nhốt mình trong nhà vài ngày để tập trung làm mô hình sân vận động. Đây là lần đầu tiên nó thử làm mô hình, nên có khá nhiều thứ không như ý…
Sau đó, Pu lon ton đi khắp nơi thu thập ý kiến của các thành viên mới, rồi tổ chức một buổi họp giữa hai nhóm thành viên mới và cũ.
Không rõ cuộc họp diễn ra thế nào, chỉ biết rằng họ tranh luận rất nhiều. Nhưng sau ngày hôm đó, nhóm xây dựng đã trở lại làm việc, tiến độ công trình được khởi động lại sau thời gian dài trì trệ.
Nhìn ra bên ngoài, Ain mỉm cười. Khung cảnh nhộn nhịp của công trường khiến hắn vui vẻ. Để công trình cứng cáp hơn, Ain hướng dẫn mọi người làm bê tông cốt thép.
Bê tông được làm từ cát, sỏi, xi măng và nước, trộn đều với nhau. Sau khi khô cứng, nó trở thành một vật liệu rất khó phá vỡ. Tuy chất lượng không thể so sánh với kiếp trước, nhưng trong thời đại này, như vậy là quá đủ.
Thép được chế tạo đơn giản hơn. Khi nung quặng sắt, các thành viên chế tác sẽ thêm than để gia tăng hàm lượng carbon, tạo ra hợp kim thép. Tuy nhiên, quá trình này có nhiều hạn chế vì cần trải qua nhiều công đoạn phức tạp.
Khi nung quặng sắt đến trạng thái dẻo, họ sẽ lấy ra rèn để loại bỏ xỉ, một công đoạn rất vất vả và đòi hỏi nhiệt độ cao. Sau đó, quặng lại được đưa vào lò, đợi tan chảy hoàn toàn rồi tiếp tục thêm than vào.
Lúc này, lò đã đạt nhiệt độ cực cao, khoảng 1.500 độ C hoặc hơn, chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể dẫn đến tai nạn nghiêm trọng. Sau khi để nguội một thời gian, thép thô được lấy ra, các thợ rèn tiếp tục xử lý để loại bỏ tạp chất và cải thiện tính chất của vật liệu.
Sau đó, họ tiến hành thử nghiệm độ an toàn, so sánh các mẫu thép có hàm lượng carbon khác nhau để tìm ra mức tối ưu. Khi đạt yêu cầu, họ mới bắt đầu sản xuất hàng loạt.
Chỉ là khi thép được sản xuất đại trà, mùa đông đã kéo dài được một tháng, khiến công trình sân vận động lại bị dang dở lần nữa.
Nhưng Ain không quá bận lòng. Vì quá nôn nóng, hắn đã quên mất một điều quan trọng: dạy tộc nhân về các môn thể thao.
Trong suốt tháng qua, Ain đã giảng dạy về những môn thể thao mà hắn biết. Đầu tiên là môn thể thao vua của kiếp trước – bóng đá.
Ain cũng không ngoại lệ khi yêu thích môn thể thao này. Tuy nhiên, do thể chất không đủ tốt, hắn chưa bao giờ theo đuổi con đường cầu thủ chuyên nghiệp. Khi lớn lên, tình yêu với bóng đá cũng dần phai nhạt.
Nhưng giờ đây, khi thể chất không còn là rào cản, niềm đam mê năm nào lại bùng cháy. Vì thế, Ain dạy bóng đá rất kỹ, với sự hào hứng hiếm thấy.
Những tộc nhân nam giới cũng háo hức nghe theo. Đây không chỉ là một môn thể thao vui vẻ mà còn là phương pháp rèn luyện thể chất đỉnh cao.
Ain truyền đạt các kiến thức về chiến thuật cơ bản, nhưng để vận dụng vào thực chiến, họ phải tự mình biến hóa. Hắn không am hiểu quá sâu về chiến thuật hiện đại, nhưng những bài học về vị trí, ký hiệu, luật chơi và vai trò của trọng tài thì vẫn có thể giảng dạy.
Với nữ giới, Ain băn khoăn tìm một môn thể thao phù hợp, nhưng hiện tại vẫn chưa có lựa chọn tối ưu. Dù vậy, sự chênh lệch thể chất giữa nam và nữ trong bộ lạc không quá lớn. Nếu rèn luyện đúng cách, họ hoàn toàn có thể thi đấu ngang ngửa.
Nhìn Eny mà xem có ai chịu nổi một cú đấm của con bé chứ? Ngay cả Ry, người luôn tự hào về sức mạnh của mình, cũng phải dè chừng vài phần.
Học phải đi đôi với hành, vì vậy, một sân bóng cơ bản đã được dựng lên. Ain đương nhiên là trọng tài điều khiển trận đấu, còn Duyên và Eny trấn thủ hai biên.
Quả bóng đầu tiên được làm từ bàng quang động vật – chủ yếu là của lợn, hươu hoặc nai, do chúng có độ đàn hồi khá tốt. Sau khi lấy bàng quang ra, các tộc nhân cẩn thận làm sạch.
Tiếp theo, họ dùng da thú để may xung quanh, tạo thành một quả bóng hoàn chỉnh. Dù công đoạn này khá khó, nhưng không ai muốn từ bỏ niềm khao khát thử sức với môn thể thao mới.
Sau vài ngày, quả bóng được hoàn thành một nửa. Các tộc nhân đặt bàng quang vào trong quả bóng, định hình nó, rồi bơm không khí vào bằng miệng. Khi quả bóng căng tròn, họ nhanh chóng khâu kín bằng sợi vải lanh nhỏ nhất mà nhóm thợ trung niên có thể làm được.
Buông tay ra, thấy quả bóng không có dấu hiệu xì hơi, họ vui mừng khâu nốt lớp da ngoài cùng, sau đó thử tâng bóng để kiểm tra độ đàn hồi.
Vì đây là lần đầu chế tạo, nên sản phẩm còn nhiều thiếu sót. Dù vậy, đám trẻ con trong bộ lạc vẫn hào hứng mang quả bóng lỗi ra sân chơi thử.
Nhìn lũ nhỏ vui vẻ đuổi theo quả bóng, còn Ain thì bất lực hò hét vì chúng liên tục phạm luật, các tộc nhân không nhịn được mà bật cười.
Rồi đám đàn ông cũng hào hứng nhập cuộc, tranh giành quả bóng đã xẹp từ bao giờ.
Những người phụ nữ thì tủm tỉm cười. Họ chưa từng nghĩ rằng người đàn ông mình thương lại có lúc trẻ con đến vậy.
Còn mấy vị lão làng thì thở dài nhẹ nhõm. Sắp tới, họ sẽ có thêm thời gian nghỉ ngơi. Trước đây, ngoài ca hát, đàn múa và tập luyện, bộ lạc gần như không có phương thức giải trí nào khác. Mỗi khi tộc nhân muốn thư giãn, những người già như họ lại phải phục vụ bằng các tiết mục văn nghệ.
Bây giờ, với sự xuất hiện của thể thao, Ain đã giải quyết được một vấn đề lớn trong bộ lạc.
Nhưng chẳng ai biết rằng, mục đích thật sự của hắn không chỉ có vậy.
Hắn muốn xây dựng sân vận động để thỏa mãn mong ước cá nhân được thi đấu trong một sân vận động thực thụ.
Thậm chí, hắn còn ấp ủ một tham vọng lớn hơn: tổ chức một giải đấu mang tên Olympic, như kiếp trước.
Nhưng Ain hiểu rõ rằng, để thực hiện điều đó còn rất xa vời.
Bộ lạc vẫn chưa có cuộc sống đủ sung túc. Sức mạnh quân đội vẫn còn non trẻ. Và còn rất nhiều vấn đề khác cần giải quyết.