Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 64: Chương 64 : Làm Cầu Sang Sông



Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, tất cả tộc nhân đều tự giác thức dậy và bước ra ngoài bãi tập luyện mà không cần bất cứ ai nhắc nhở. Ain điềm nhiên quan sát, những gương mặt quen thuộc đang hăng hái rèn luyện, nhưng ánh mắt hắn dừng lại một chút khi thấy Duyên.

Cô bé ương bướng, vẫn cố gắng tập luyện không ngừng, dù ngày hôm trước đã ngất xỉu vì quá sức. Ain thoáng nhăn trán nhưng không nói gì mà chỉ bước qua Duyên, để lại cô bé với chút thất vọng nhưng không nản lòng, vẫn tiếp tục rèn luyện như thể không có chuyện gì xảy ra.



Ở trong căn nhà nhỏ, Eny đang cẩn thận nấu một nồi canh xương, nhưng ánh mắt cô không ngừng dõi theo thân hình Duyên đang nằm yếu ớt trên giường. Cô bé đã tỉnh lại sau cơn ngất, cảm giác mệt mỏi còn rõ rệt trên khuôn mặt. Duyên hỏi:

"Eny, sao chị ở đây?"

"May quá, chị tỉnh rồi! Hồi nãy chị ngất ở bãi tập, may mà có người đưa vào."

Eny trả lời, giọng nhẹ nhàng. Duyên khẽ thở dài, có lẽ vẫn còn chút thất vọng về bản thân vì không nghe lời Ain, nhưng cô vẫn uống hết chén canh Eny đút, ngẫm nghĩ về con đường mình đã chọn.

Vào buổi chiều, sau khi trò chuyện và đùa giỡn với con chó nhỏ Bông, Duyên quyết định đi gặp Ain. Bước vào căn nhà của tộc trưởng, cô nhìn thấy Ain đang nhâm nhi ly nước chanh, khuôn mặt trầm tư. Ain ra dấu cho cô ngồi đối diện, nơi đã chuẩn bị sẵn một ly nước chanh và một tấm vỏ cây mỏng.

Duyên uống vài ngụm nước rồi nhanh chóng lấy tấm vỏ cây và rời đi. Ain nhìn theo bóng dáng cô, nở một nụ cười nhè nhẹ, trong đầu tự hỏi:

"Con bé này thông minh, còn có quyết tâm nữa. Nhưng liệu nó sẽ đi được bao xa?"

Không lâu sau, Ain nghe tiếng của lão Quy vang lên trong đầu:

"Nhóc, ra ngoài lấy đồ."

Ain vội chạy ra bờ hồ quan sát. Khi ra tới nơi thì chừng một phút sau, có một con rùa to trồi lên. Ain thấy con rùa này to ngang ngửa một con heo rừng trưởng thành, trong miệng nó đang ngậm thanh Thuận Thiên Kiếm của mình.

Ain nhẹ nhàng lấy thanh kiếm ra khỏi miệng con rùa. Nhiệm vụ của mình kết thúc, con rùa lại lặn xuống đáy. Ain cầm thanh Thuận Thiên Kiếm trên tay, cảm thấy nó vẫn như cũ nhưng có một thứ gì đó rất khác mà hắn chưa biết được.

Ain lấy vỏ kiếm ra, rồi hắn sờ dọc theo thân kiếm từ lưỡi đến mũi và cán kiếm. Mọi thứ dường như được nâng cấp hơn thì phải, đặc biệt trên thân kiếm còn có một lớp phủ mỏng. Những điều này làm cho Ain thích thú không thôi. Hắn tra kiếm vào vỏ rồi cúi đầu hướng hồ nước cảm tạ, sau đó đi về nhà.



Pu sau khi nhận được thông tin của ngày hôm qua thì nhanh chóng thông báo lại cho mấy người mới chuẩn bị. Vốn họ sinh sống trong bộ lạc chuyên làm công cụ, nên những công đoạn khá chuẩn chỉ.

Chỉ là thêm bớt công đoạn dư thừa ở bộ lạc mới này mà thôi. Sau mấy ngày học hỏi, cũng tới lúc họ thực hành từ làm than tới chuẩn bị khuôn đúc.

Sau vài ngày chuẩn bị, Ain cũng bàn giao lại mấy viên quặng hematit cho nhóm người, rồi hắn cùng Pu bàn với nhau vài vấn đề cho các dụng cụ mới như búa, đục, đe rèn,... bằng sắt.

Sau khi bàn giao, Ain đi ra ngoài chỗ Dio, người đang cùng các thành viên chặt những cây cao chừng mười mấy mét với loại gỗ cứng bền như thông hoặc sồi. Điểm vui là chỗ gần bộ lạc của Ain có mấy loại gỗ thông mọc tùm lum, nên nhóm Dio phải đi tìm chặt mang về bìa rừng gần chỗ lò nung.

Tới lúc này, đã vào mùa thu nên Ain tranh thủ làm cầu bắc qua sông để tìm kiếm thêm nguồn thực phẩm. Ain dùng rìu đá gọt hai mặt cây cho phẳng.

Phần cắt bỏ đi dài hơn mười mét nên công việc này rất cực, nhưng bọn hắn yếu nhất cũng là Chiến Sĩ 1 đầu và cao nhất là Ain - Đấu Sĩ 2 đầu. Vì vậy, cả nhóm nhanh chóng làm xong được chừng năm cây gỗ, chỉ là thời gian vẫn trôi qua nhanh, tất cả đành trở về nhà nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, sáng sớm Ain tập huấn cho đám người, sau đó ăn sáng rồi đi hỗ trợ mấy đứa nhỏ, xong lại đi trông coi đám thú nuôi, cuối cùng là đi tập cho bản thân trước khi vệ sinh cá nhân rồi nghỉ ngơi.

Tới tuần thứ hai của tháng đầu tiên mùa thu, bộ lạc Lạc Việt bắt đầu khởi động công trình đầu tiên của bộ lạc. Những cây gỗ được chuẩn bị dần được kéo ra gần bờ sông, trên bờ vô số đồ đạc lỉnh kỉnh.

Ain biết làm cầu này ít nhất cũng mất cả tuần mới hoàn thành, nên hắn cho chuẩn bị mọi thứ ở đây, thuận tiện cho công việc nhất. Thậm chí hắn còn muốn di chuyển lò nung ra ngoài mà không được.

Với lực lượng nhân sự chỉ mười người, Ain cũng không trông mong gì tiến độ được đẩy nhanh chóng. Đầu tiên, dùng một cái cọc gỗ đóng chặt xuống đất, rồi dùng dây leo buộc vào người thi công.

Sau đó, một tộc nhân bơi sang bờ bên kia sông, rồi tộc nhân kia lấy một cái cọc khác đóng xuống và căng dây leo. Tiếp đó, bốn người lại bơi xuống giữa sông, chờ cho người trên bờ đưa thanh gỗ xuống để đỡ qua bên kia sông.

(thanh gỗ này hơi khác một chút nha mn, do nó chỉ là gọt mặt phẳng hai mặt khá ít nên tui chưa tìm được cái tên nào khác để mô tả ).

Khi thanh gỗ đầu tiên thành công đặt sang bờ bên kia rồi công việc sẽ đỡ đi đôi chút, tinh thần cũng được nâng cao, Ain cũng khá phấn khích, hắn trên bờ cũng không rảnh rỗi mà vào phụ đưa thanh gỗ sang sông.

Với sức nặng cộng với trọng lực, khi đưa thanh gỗ qua một nửa con sông, nhóm đã tiêu tốn gần hai phần ba thể lực. Họ cố gắng giữ thanh gỗ tránh rơi xuống nước. Rút kinh nghiệm, Ain cho người dưới sông buộc dây leo vào đầu thanh gỗ.

Khi thanh gỗ được đưa sang gần nửa con sông, những người ở dưới dùng dây leo buộc vào đầu thanh gỗ rồi quăng cho người trên bờ, ở trên bờ khi nhận được dây leo, tộc nhân kia nhanh chóng dùng sức kéo thanh gỗ sang bờ bên đây.

Ở phía dưới, mấy tộc nhân dùng một cây gỗ nhỏ nâng đỡ cho thanh gỗ an toàn sang bên kia bờ, rồi qua thời gian gần ba ngày nỗ lực thì bộ lạc Lạc Việt cũng thành công mang qua sông được 6 thanh gỗ, mỗi lần trước khi quay về nghỉ ngơi thì Ain cho tộc nhân lấy dây leo buộc vào nhau cố định vào cái cọc.

Kéo thân thể mệt mỏi về nhà, mấy tộc nhân mới thấy một cái bàn dài được trang trí bằng những món ăn nóng hổi, Ain mới vỗ trán một cái, hắn quên mất hôm nay là buổi ăn chung của bộ lạc.

Chờ cho tất cả tộc nhân ngồi vào chỗ, Ain mới ra hiệu mọi người liền bắt đầu ăn uống, trong bữa ăn từng chuyện gặp phải, khó khăn, thắc mắc được mọi người được giải đáp cùng với những người khác.

Ain sau khi ăn xong, hắn đi ra ngoài hồ nướng nóng ở bãi tập ngâm mình, đang nằm hưởng thụ thì hắn cảm nhận có người đi tới, mở mắt ra Ain hơi nhíu mày một xíu.

Người đó đi tới rồi ngồi vào trong hồ nước nóng ngâm mình, mãi một lúc người kia mới lên tiếng :

“Cảm ơn tộc trưởng.“

Ain ra dấu không có gì, rồi nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần, cứ như thế sau mười mấy phút, Ain đứng dậy đi về nhà nghỉ ngơi, còn người kia nhìn bóng dáng cao lớn ấy mà suy tư.

Ngày hôm sau, mấy tộc nhân lại tiếp tục công việc xây cầu, sau khi tốn thêm hai ngày thì bộ lạc Lạc Việt thành công đẩy thanh gỗ sang sông thêm 4 thanh gỗ, hoàn tất bước đầu tiên.

Cả bề rộng của 10 thanh gỗ gộp lại gần 5m, Ain bắt đầu cho tộc nhân cố định hai bên thành cầu, bằng cách dùng dây leo kéo căng hoặc khoan lỗ dùng cây đóng cố định xuống, vì hắn không biết làm cầu nên chỉ có thể biến tấu sao cho chắc chắn nhất.

Cẩn trọng hơn, Ain cùng Dio và Pu làm xi măng để cố định chân cầu, ở mặt dưới cầu Ain dùng dây leo và nhựa cây cố định, sau đó mấy tộc nhân lại bơi xuống phía dưới dùng những cây gỗ to chèn xuống mặt dưới cố định.

Hoàn tất, Ain cùng tộc nhân làm bước cuối là làm lan can với trét xi măng khắp mặt sàn cầu, kết thúc công việc, Ain cùng tộc nhân dùng rìu đá phát quang xung quanh cầu chuẩn bị cho tương lai.

Sau khi những bụi cỏ lau cỏ qua đầu được chặt xuống, các tộc nhân thì Ain cũng thấy được môi trường bên đây bờ sông, có một đồng bằng rộng, có vài ngọn đồi nhỏ và một khu rừng đúng chuẩn nhiệt đới, khi hắn thấy nào là cây điều quen thuộc, ở xa xa còn có cây chuối rừng đang có vài buồng chuối nhỏ đung đưa.

Những điều này làm cho hắn giận mình sao mà không qua bên này sớm hơn, Ain cố gắng ổn định tâm tình mình lại, hắn đi tới vài bước rồi lấy một lao đá đâm xuống đất cảm nhận chất lượng đất.

Cảm giác tươi tươi xốp, truyền tới tay Ain, làm cho hắn hài lòng về dự định sắp tới, Ain ra hiệu cho tộc nhân bơi về vì mặt cầu vẫn còn đang ướt.

Về tới nhà, Ain nhanh chóng đi vào trong nấu một bữa tối đơn giản, sau đó hắn lấy tấm bản đồ ra ngồi vẽ, chỉ tới khi trời đã khuya thì hắn mới vươn vai mà hạ nhỏ ngọn lửa, lúc này hắn mới chú ý, một bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng đang nằm trên giường hắn.

Ain đi lại ôm con Bông vào lòng, rồi chìm vào giấc ngủ, dù khó chịu nhưng con Bông cũng chỉ ngáp rồi nó co tròn người lại ngủ, vì sao nó chạy qua đây thì do nó lười ngủ với hai cô nàng kia.

Ngày hôm sau, theo tin tức của Ain thì tổ đội đi săn của Zua đi qua chỗ bên kia bờ sông khám phá, điều này làm cho Zua phấn khích nhớ lại hạt điều năm xưa. Nghe tới hạt điều, làm cho Ry muốn giành phần đi nhưng Ain nhanh chóng bác bỏ.

Điều này, làm cho thằng nhóc buồn tủi mà đi trút giận lên đám thú ở bên này bờ sông, chờ cho đám nhóc đi hết rồi Ain mới ra chỗ Pu, sau khi hôm qua nghe nó nói thành công làm mũi lao sắt.

tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com