Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 66: Chương 66 : Mùa Đông Đầu Tiên Của Bộ Lạc Lạc Việt



Sau ba tuần mưa rả rích thì những tia nắng cũng dần hiện ra. Bộ lạc Lạc Việt nhanh chóng bắt nhịp cuộc sống trước khi mùa đông tới. Lúc này, Ry đã lành lặn và trở lại tổ đội đi săn.

Ain mới nhận ra có gì đó khác ở Ry sau khi nó gặp nguy sau tử chiến với gấu. Umm, có lẽ điềm đạm hơn hay ít nói hơn? Nhưng không, hắn đoán sai, vì ngay sau đó lại nghe cái giọng oang oang của nó.

Tranh thủ thời tiết tốt, Ain cùng một số tộc nhân rảnh rỗi tiếp tục làm bờ đê và sửa lại những chỗ hư hại sau cơn mưa dài.

Những người thuộc đội trồng trọt lại khổ hơn, vì mảnh vườn quá rộng nên ngập nước làm úng số lượng cây trồng rất nhiều. Ain đành điều thêm hai người từ đội làm đê qua hỗ trợ mấy ngày, mới gọi là tạm ổn.

May mắn là các loài cây này đã ở đây nhiều năm nên chúng đã thích nghi với thời tiết như vậy. Tuy nhiên, nước quá nhiều khiến nhóm trồng trọt phải cật lực thoát nước cho khu vườn và dùng nhiều nhánh tre nhỏ buộc những cây non yếu ớt để chúng đứng thẳng từ đó sinh trưởng tốt hơn.

Sau một tháng, Ain cùng đám người Dio làm một cái chuồng gà lớn, quy mô ước chừng chiều dài gần 20m và chiều rộng khoảng 10m, hàng rào cao hơn 2,5m. Hàng rào hoàn toàn làm bằng gỗ và dây leo.

Để tránh mấy con gà bay đi, Ain và tộc nhân làm một cái lưới bằng tre rất lớn. Chuồng gà được xây dựng theo kiểu quen thuộc: hai phần ba là đất ngoài trời, phần còn lại nằm sâu trong rừng.

Chuồng gà vẫn có một hồ nước nhỏ, được nối thông từ hồ nước lớn và một nơi ấm áp lót rơm từ cây lau khô, để gà tìm đến "tình yêu" và kết quả sẽ nằm ở đây.

Một cái chuồng heo rộng lớn gấp đôi bên kia bờ cũng đang được chuẩn bị để qua mùa xuân sẽ thi công.

Một số công trình nhỏ, như lò nung và hồ nước sinh hoạt cũng được tộc nhân bộ lạc Lạc Việt nhanh chóng hoàn thành trước khi mùa đông tới. Thêm một tháng mưa rả rích, làm cuộc sống của tộc nhân của Ain trở nên ảm đạm.

Mưa nhiều nhưng chỉ kéo dài hai, ba tiếng mỗi lần và diễn ra liên tục suốt một tháng trời, khiến Ain rất bực bội. Nhưng không còn cách nào khác, hắn đang ngủ bên nhà chòi bên kia bờ, Ain trực thay cho mấy tộc nhân.

Trong nhà, mọi công cụ đều được chuẩn bị đầy đủ cho mọi trường hợp. Từ khi có đồ sắt, công việc của bộ lạc Lạc Việt trở nên trơn tru hơn nhiều. Những người mới cũng tiếp thu tốt.

Ain, ban đêm đang ngủ, thì nghe tiếng động lạ.

Hắn áp tai lên tường, chỉ vài giây thôi đã đỏ mặt. Ain dùng hai tay mình chặn lại những âm thanh xấu hổ ấy, rồi nghĩ:

“Chà, mới mấy tháng mà tiến triển nhanh vậy rồi à?”

Rồi theo những âm thanh đó, hắn lúc nào đã ngủ say. Hôm sau, Ain tỉnh dậy, nhìn thấy hai thân ảnh tươi rói, khiến hắn hận không thể đày họ đi làm nông suốt đời. Nhìn qua hai căn nhà còn lại, Ain mỉm cười khi thấy những người trong đó cũng lờ đờ với ánh mắt căm phẫn nhìn đôi tình nhân.

Hiển nhiên, họ cũng không điếc. Ain nhanh chóng cùng tộc nhân ăn sáng rồi tiếp tục công việc đốn cây, phát quang xung quanh, và những công việc khác.

Rồi mùa đông cũng đến. Năm nay tuy không có tuyết, nhưng thời tiết vẫn lạnh lẽo. Ain không quan tâm lắm đến điều đó, hắn cứ như vậy bắt đầu công cuộc huấn luyện tàn bạo cho tộc nhân của mình.

Nam nữ, trẻ nhỏ gì không ai thoát khỏi Ain cả. Thời gian đen tối mà Dio từng kể cho đám người mới nghe, ban đầu họ chỉ cho rằng đó là nói quá.

Nhưng giờ đây, khi tự mình trải nghiệm, họ mới tin, thậm chí còn hối hận. Ain tận dụng mọi phương pháp để phát huy tối đa tiềm năng của mọi người. Chu trình rèn luyện đơn giản nhưng nghiêm khắc, giúp họ vượt qua giới hạn bản thân, và khi cần, hắn cũng không quên khích lệ.

Ain cũng không ngồi chơi mà làm việc đến tối mới nghỉ ngơi. Sáng tập huấn, chiều thì viết chi chít những điểm mạnh, yếu, mục tiêu,...cho từng tộc nhân một cách chi tiết.

Mới qua nửa mùa đông, nhiều người đã vượt qua giới hạn bản thân, khiến Duyên càng thêm ghen tị. Cô cũng có những ghi chú, nhưng tại sao Ain không tận tay chỉ dạy cô? Bé Eny còn được chỉ dạy tận tình, còn cô thì sao?

Nhiều lúc cô tự hỏi mục đích của mình là gì, tại sao phải chịu sự cô độc này? Nhưng rồi, cô vẫn không buông bỏ giữa chừng mà quyết tâm chứng minh rằng mình xứng đáng nhận được sự quan tâm đó.

Sau lần suy nghĩ đó, tiến bộ của cô nhanh chóng khiến Ain chú ý. Cô đã thành công hóa giải một sai lầm trong đối chiến với Rin.

Cô dính phải một đòn nhử của Rin và rơi vào trạng thái nguy hiểm, nhưng đã dùng tốc độ đá của mình để áp chế lại đòn đánh thật sự của Rin.

Ain đi tới, tạm dừng trận đấu, rồi nói với Rin:

“Sao cô lại dùng một đòn nguy hiểm như vậy? Có nhiều cách tiếp cận khác mà! Nếu đây là một trận chiến, cô đã chết rồi đó, biết không? Nhìn đây, mình có thể làm thế này hoặc như thế này.”

Ain vừa chỉ trích vừa thực hiện động tác cho Rin hiểu. Các tộc nhân xung quanh thì bàn luận sôi nổi về việc xử lý tình huống. Rin nghiêm túc lắng nghe và cố gắng ghi nhớ. Là người từng trải qua kiếp nô lệ, cô rất muốn nâng cao sức phản kháng của mình.

Dù cho đối thủ có là người nhỏ tuổi hơn, cô vẫn không nương tay, vì ở đây có người trẻ hơn mà sức chiến đấu còn cao hơn.

Chính vì thế, đối với cô, những lời dặn dò và yêu cầu của vị tộc trưởng trẻ tuổi này chẳng khác nào một đặc ân. Những kẻ nam giới khác còn mong mà không được, sao cô dám bỏ qua cơ hội này?

Duyên nhìn hai người trước mặt, có chút ghen tị ra mặt, nhưng khi người kia bước đến chỗ cô và chỉ trích :

“Nè cô có hiểu chuyện mình làm không vậy, tại sao dễ dàng dính một đòn đơn giản như thế, tại sao mình không đỡ rồi phản công, cứ làm mấy cái tào lao vậy. Cô định múa cho mọi người xem à? Đá nhanh thì làm thế này tốt hơn không? Ê, có nghe tôi nói không?”

Nghe những tiếng mắng chửi của người đó, trước mặt mọi người làm cho Duyên hơi xấu hổ mà mất tập trung, tới khi Ain lắc người cô mấy cái, mới tỉnh lại nghiêm túc lắng nghe lần nữa. Sau khi hỏi han một lúc thì hai người Rin và Duyên đi ra, ngồi bên ngoài quan sát.

Hai người tộc nhân khác, lại chui vào đối chiến với nhau. Lần này là Mih với một tên thuộc đội đi săn, hai người cẩn trọng tiến vào thế phòng thủ, vì họ hiểu bất cứ ai trong nhóm người mới đều có điểm mạnh, mà Ain đã cho họ khai thác hết mức nên giờ đây chỉ cần sơ sẩy là thua đau.

Đừng nhìn tên Mih - thuộc đội xây dựng của Dio là coi thường, dù hắn làm cật lực cả buổi sáng, chứ đêm về hắn vẫn tập luyện cho mình khoảng hai giờ, rồi thêm Ain cũng đưa ra vài lời khuyên hữu ích như thực phẩm, bài tập, nghỉ ngơi sao cho hiệu quả.

Chính vì thế tộc nhân đội đi săn kia cực e dè, dù hắn cũng không kém là bao, công việc đối mặt hiểm nguy cao, nhưng nhìn xem tên Mih, hai con chuột còn to hơn cả mình thì sao mà hắn chấp nhận chứ.

Tưởng chừng cả hai cứ gầm ghè nhau cả ngày thì đã có người không đợi được nữa mà động.

Nhưng như Ain từng nói ‘tiên hạ thủ vi cường’ thì tên đội đi săn đang ở thế phòng thủ, trong một cái chớp mắt đã tới trước mặt Mih, kèm theo một cú móc vào má trái, Mih bất ngờ vội khép tay trái lại đưa lên đỡ.

Cú móc bất thành, tên kia nhảy lùi ra sau rồi hít một hơi tiếp tục tiến công, lần này một loạt đấm đá mục tiêu của tên kia, mục đích không cho Mih có cơ hội suy nghĩ phản công.

Mih thật sự lúc này không có cách nào phản công, hắn chỉ có thể đưa hai tay chụm lại trước mặt và co cứng người mà phòng thủ, thứ quyết định cuộc chiến này là thể lực của ai hết trước mà thôi.

Bỗng nhiên, hai bên còn đang quyết tâm thì Ain vỗ tay cho ngừng, vì quá bất ngờ nên Mih hạ tay xuống thắc mắc, còn tên kia bất ngờ nên không ngừng cú đấm đang đi được.

Và Mih bị đấm ngã bay ra sau, Ain thì lắc đầu, còn tên kia chạy lại đỡ Mih dậy, chờ hai người ổn định Ain mới nói :

“Này hai người làm gì thế, đánh như thế tới chết hay gì? Nếu muốn phản công thì mở mắt ra nhìn, sơ hở đầy ra nè, tôi đã dặn rồi sao tận dụng đi. Bộ cậu muốn đối thủ giết chết mình mới chấp nhận à? Còn anh nữa sao không đổi cách tấn công khi không hiệu quả?”

Cả hai người Mih và thành viên đội đi săn kia, cúi mặt xấu hổ lắng nghe lời khuyên, còn mấy người chờ lên sân căng thẳng lắng nghe, tránh lặp lại sai lầm của kẻ đi trước.

Rồi Ain lại cho cặp khác lên sân, trong mùa đông lớp băng trên cát tuy không dày nhưng vẫn gây những khó khăn nhất định, vì thế mọi số người nhạy bén tận dụng nó để chiếm ưu thế, cứ có cặp nào không ổn là Ain lại can thiệp và đưa ra lời khuyên.

Ain ngả người ra sau, ngâm mình trong nước nóng. Dù không trực tiếp chiến đấu, hắn vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bé Eny lại như năm rồi, lại chăm sóc tinh thần cho hắn, nhìn thân ảnh ngủ ngon trên giường, làm cho con bé nghĩ tới gì đó thú vị mà mỉm cười.

Duyên mang một chậu nước nóng vào trong nhà tắm, cô không thấy bé Eny đâu mới khó hiểu mà đi tìm, đi tới nhà Ain thì cô thấy con bé đang dùng bông cỏ lau mà chọc vào mũi hắn, làm cô thở ra một hơi vì không như điều cô sợ.

Ho hen vài tiếng, làm con bé giật mình mà đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa nhà Ain lại, rồi cùng Duyên vui đùa đi về nhà. Canh lúc Duyên không chú ý, Eny nhìn ngôi nhà mà mỉm cười khó hiểu, cả hai đi vào trong nhà cùng tắm rửa rồi cùng nhau ăn uống rồi nghỉ ngơi.

Trong nhà của hai cô nàng, cũng được Ain thiết kế thêm một giường ngủ nữa, à không trong ngôi nhà của nữ ở đều có hai giường hết trừ nhà chòi thì là do tính chất đặc thù.

tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com