Mùa xuân đã bắt đầu, các tộc nhân của bộ lạc Lạc Việt đi ra khỏi những căn nhà mà mừng rỡ, chỉ mới mấy tháng trước, họ còn khổ sở thì giờ đây họ thành công gia nhập một bộ lạc đầy tiềm năng, mấy tộc nhân vội vàng chuẩn bị cho buổi tập đầu năm.
Suốt mùa đông khắc nghiệt, chính nhờ Ain nghiêm túc, đã đẩy lực chiến của bộ lạc lên một tầm mới, những tộc nhân mới khi gia nhập thì ốm yếu giờ đây đã khác, cơ thể lực lưỡng, sức mạnh được nâng cao và thể lực tràn trề.
Ain bước ra ngoài ể oải ngáp vài cái, hắn chào mấy tộc nhân rồi đi vào chỗ nhà kho, nơi đã vơi đi trông thấy sau mùa đông.
…
Một buổi tế đơn giản cho lão Quy trước mùa đông. Lễ tế diễn ra trang nghiêm, sau đó là những nghi thức quen thuộc đối với các bộ lạc.
Nhưng không, lão Quy bảo cứ ném thẳng xuống hồ là được, chiều lòng cũng như đang bận rộn mấy công trình, Ain liền làm theo. Vài ngày sau, trên bờ hồ xuất hiện những bộ xương, khiến Ska hoảng hồn chạy về báo cho Ain.
Hắn đi ra nhìn một cái rồi nói:
“Thần ban thưởng cho ta đấy, lấy về đưa Pu làm đồ dùng đi.”
Nói xong, hắn đi vào nghỉ ngơi tiếp, hôm qua hắn thức khuya để vẽ bản đồ nên giờ rất muốn đi ngủ, Ska thì nhanh chóng báo cho Pu, rồi nó tiếp tục đi ra khu vườn làm việc.
Pu cùng các thành viên đội mình, kéo mấy bộ xương về chế tác lại thành công cụ hữu ích như cuốc, liềm, tiêu,...Những dụng cụ làm từ xương thú này cực kỳ sắc bén, bền bỉ và quen thuộc với nhóm người mới.
…
Trở lại, trong nhà kho lúc này chỉ còn một ít lương thực cho tộc nhân trụ thêm chừng hai tuần nữa mà thôi, Ain chán nản vỗ con sói con đang ngủ một cái, mấy con sói ưỡn người, xong đi theo chân Ain.
Bước đi cùng bầy sói con, Ain ể oải rồi nằm úp cả người lên con Ichi, là con sói con dù cùng lứa lại to lớn nhất trong bầy, hắn đặt tên theo truyện Doraemon từng đọc kiếp trước.
Con Ichi này qua mấy tháng, ăn ngủ cùng bộ lạc đã to lớn ngang bằng một con heo trưởng thành rồi, chính vì điều này Ain quyết định phong cho nó làm xe kéo của mình.
May là Ichi cũng lười quan tâm đến hắn. Nó chỉ mang ‘cái xác’ trên lưng ra chỗ chuồng heo bên kia bờ. Mấy con sói con còn lại đi theo, bao xung quanh Ichi để cảnh giới. Có lẽ đây là bài tập của chúng.
Nhìn đội hình đang di chuyển, mấy tộc nhân đội trồng trọt chỉ cười chào rồi tiếp tục công việc, cảnh này không phải họ thấy lần đầu, trong mùa đông cũng có nhiều lần Ain di chuyển kiểu này, mà họ dù muốn cũng không dám tiến tới.
Mấy con sói này chỉ thân thiện với nhóm của Ain mà thôi, chứ mấy tộc nhân mới thì đừng hòng họ chạm được, may họ còn có khí tức tộc nhân bộ lạc, chứ không mấy con sói đang lớn này lao vào tấn công từ lâu rồi.
Khi tới nơi cần đến, Ichi mới ngồi xuống thả ‘cái xác’ xuống đất, xong nó ngồi kế bên cảnh giới. Ain cảm nhận nhiệt độ và hơi ẩm của đất mới tỉnh dậy, vươn vai một cái, Ain mới lấy tay xoa đầu Ichi.
Rồi hắn đi lại chuồng heo, hiện đang chỉ là mảnh đất trống, Dio đang cùng các thành viên đội mình chặt cây đóng chuồng, thấy Ain lại Dio mới đi lại trao đổi một lúc, xem có thêm bớt gì không.
Ain tỉnh lại mà trao đổi một lúc, rồi hắn bắt đầu chỉ Dio làm gì mới hợp lý như một nhà thầu thực thụ, dù hắn ở kiếp trước chưa từng tiếp xúc nữa là. Xong hắn tiếp tục đi ra chỗ khu vườn xem xét mấy cây trồng, Ska thấy bóng dáng tộc trưởng thì hớn hở chạy lại báo :
“Ain xem này mấy cái cây này nè, mùa đông như vậy mà nó vẫn tốt ghê.“
“À, ừ mày nói gì vậy, mưa dầm trong mùa mưa còn sống thì mùa đông còn sống, tao không bất ngờ đâu.“
Ska xoa đầu cười, có lẽ vì quá vui mà quên mất sự kiện đó, bỏ qua thằng nhóc Ain tiến tới chỗ mấy cây giống, đang cố gắng vươn lên cao thu nhận ánh nắng. Sau đó Ain sờ những cái lá non, rồi nói với Ska :
“Đi lấy phân bón bổ sung dinh dưỡng cho cây, thời gian này là vàng cho chúng phát triển tốt nhất. Còn nữa, bảo mấy người kia loại bỏ những cây đã chết hoặc lá hư, nhổ cỏ dại, vì những thứ này chỉ làm giảm dinh dưỡng của cây non.“
Ska vội chạy vào trong nhà chòi, lấy một tấm vỏ cây với bút từ thanh tre đập dập mang ra, nghe hắn nói lại rồi vẽ vào. Sau đó đi thông báo cho mấy thành viên, từ khi có tờ ghi chú này, công việc của thành viên bộ lạc tốt hơn nhiều. Ain nhìn thằng nhóc chạy đi mới nghĩ :
“Dù chưa thành thạo nhưng thằng này lại tận tâm, aiz da không biết sau này có người thay thế thì nó làm gì nhỉ?”
Ain vò đầu mấy cái, rồi đi ra chỗ bờ đê phát quang thêm một lượng lớn diện tích, buổi tối Ain đi qua chỗ nhà bé Eny ăn tối. Điều bất ngờ là sau nhiều ngày học tập, Duyên lại là người nấu. Điều này khiến hắn nghi ngờ, nhưng sau khi thưởng thức, hắn bắt đầu nghĩ có nên để cô nàng làm đầu bếp không.
Ăn xong, hắn bắt đầu làm 'anh chồng' chuẩn mực đi rửa chén, cho hai cô nàng kia ngồi ăn tráng miệng. Làm xong, Ain cũng thoải mái mà cho Duyên thêm một ít lời khuyên trong tập luyện.
Mấy ngày sau, ngồi trong nhà Ain.
“Thật sao?”
“Uhm thật, tao tận mắt thấy một số người của bộ lạc gần đó mà.”
Ain nghe xong thì im lặng suy nghĩ, còn Zua cầm chén nước, nhìn tộc trưởng của mình. Lần đầu phát hiện ra người của bộ lạc khác, nó cũng có biểu cảm giống Ain lúc này - kích động, mừng rỡ, sợ sệt và lo lắng
Đó là những cảm xúc mà Ain đang trải qua. Hắn muốn làm nhiều thứ, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp. Nhìn sang thằng nhóc đối diện, Ain mới nhẹ nhàng nói :
“Ngày mai không cần đi săn nữa, làm việc đó giúp tao được không?”
Zua nghe vậy chỉ cười rồi gật đầu, từ đó tộc nhân bộ lạc Lạc Việt hoàn toàn không ai phát hiện ra sự mất tích của nó, chỉ có mấy đứa nhỏ lắc đầu, tụi nó biết mỗi khi Zua biến mất thì chắc chắn Ain giao việc gì đó.
_____ta là đường phân cách______
Trở lại với Zua.
Sau khi biến mất khỏi bộ lạc, thì nó đi theo hướng mà nó tìm thấy tộc nhân của bộ lạc kia, lần theo những dấu vết mà đám người kia để lại :
“Hử sao mà lại bất cẩn để lại dấu vết như vầy? Có thể họ cố tình hoặc đánh lạc hướng sao nhỉ?“
Zua nhìn những dấu chân ở dưới đất mà khó hiểu nghĩ, Ain từng dặn dò nó rất kỹ vấn đề này nên Zua cẩn thận đi tìm xung quanh, xem có dấu vết nào khác không.
Dường như chỉ có một dấu vết duy nhất, Zua đành cắn răng chậm rãi đi theo, nó cố gắng nhìn kỹ xung quanh xem có bẫy báo hiệu hay không, nhưng lại khiến nó có chút căng thẳng, khi nó lúc này chỉ cách bộ lạc kia chừng vài trăm mét mà thôi.
Từ trên cây cao, Zua đưa mắt ra nhìn về bộ lạc phía dưới, sau vài ngày thì nó đã nhận định sơ bộ về bộ lạc này, đi săn không được cao như tổ đội của nó, chỉ có vài con thỏ hoặc thú vật nhỏ, hai là tộc nhân này ở chủ yếu là hang động và một vài cái lều lá nhỏ.
Ba là số lượng tộc nhân khá ít, chừng vài chục người mà thôi, bốn là dường như nguồn lương thực của họ chủ yếu đến từ những cây lạ màu vàng, nằm ở một mảnh đất gần đó.
Zua sau vài ngày, cố gắng tìm ra tộc trưởng của bộ lạc này, sau khi xác nhận thì nó càng chắc chắn với kế hoạch của Ain nói với mình. Zua nhanh chóng rời đi, vì không chỉ có một bộ lạc mà nó phát hiện ra.
Rồi tới khoảng một tháng sau, Zua trở về báo cáo với Ain, nhận những tờ ghi chú trong tay Ain hài lòng rồi ra dấu cho thằng nhóc đi nghỉ ngơi, vì bây giờ đã trời tối.
Ain lấy từng tờ ghi chú ra xem xét một lần rồi lại dùng bút đánh dấu gì đó, xong hắn lại nghĩ gì mà xóa bỏ, để vẽ thứ khác thay thế cứ như thế một đêm đầy mệt mỏi trôi qua. Hôm sau Ain cho mấy đứa nhỏ tập hợp lại ở bên trong nhà mình.
Sau khi bàn giao công việc cho các thành viên, mấy đứa nhỏ liền chạy qua nhà Ain, cả đám thấy Ain ngủ gật trên bàn, bên cạnh là một số tờ ghi chú. Bé Eny liền đi tới vỗ cho Ain tỉnh dậy.
Ngáp một cái dài, Ain đưa từng tờ ghi chú nhỏ rồi nói :
“Dựa vào đó mà làm, nơi ở thì sau hai ngày nữa, Zua sẽ nói cho tụi mày, về chuẩn bị đi.“
Nghe tới đây, Ry phấn khích. Từ khi thanh lọc cơ thể tới nay, nó chưa có một trận chiến nào nghiêm túc, trừ vụ con gấu non kia. Ry vội nhìn vào những hình vẽ trên miếng vỏ cây mà mặt biến sắc.
Những đứa nhỏ khác, biểu cảm cũng biến hóa liên tục, Dio thì có chút hơi chán khi mục tiêu của mình hơi nhẹ nhàng, có lẽ đây chỉ là khởi động trước khi vào cuộc chiến kia.
Pu sau khi giải mã xong thì đi ra ngoài đầu tiên, sau đó những đứa khác cũng đi ra ngoài. Chỉ có bé Eny ở lại khó hiểu, nhìn những người anh đi ra ngoài hết, con bé mới lắc cái tay Ain hỏi :
“Anh Ain còn em thì sao, mấy anh đó làm gì vậy?“
Ain chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô ‘em gái’ mình nói :
“Em hả thì đi với anh, mấy đứa nó đi làm công chuyện anh giao thôi.“
Con bé nghe vậy thì vui vẻ mà đi về nghỉ ngơi theo lời Ain nói, lúc này từ đằng sau nhà Duyên đi vào nói với Ain :
“Còn tôi thì sao?”
Ain còn đang nhức đầu thì lại thêm một nỗi lo mới lại tới, hắn chỉ có thể gật đầu cho cô nàng đi theo mình, đạt được mục đích cô nàng nhanh chóng đi ra ngoài, bỏ lại Ain đang ôm đầu. Nhưng không ai chú ý tới nụ cười bí ẩn của Ain.
Sau buổi sáng hôm đó, các tộc nhân trở nên bận rộn một cách lạ kỳ. Trong khi đó, những bộ lạc nhỏ bé khác bắt đầu cảm nhận một luồng khí lạnh truyền đến từ phương xa.