Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 68: Chương 68 : Trận Chiến Khởi Đầu



Hai ngày sau đã tới, trời chưa mọc thì những tộc nhân bộ lạc Lạc Việt đã thức dậy chuẩn bị. Một số người có chút căng thẳng, cứ ngó nghiêng xem mình có quên thứ gì không. Ain đứng đối diện những tộc nhân, chỉ im lặng tới khi một tia ánh sáng chiếu vào mặt hắn.

"Hây, hôm nay là ngày đặc biệt. Mọi người nên nhớ, chỉ có sống sót mới giúp chúng ta mạnh mẽ mà sinh tồn. Giờ đây, đã xuất hiện một số bộ lạc xung quanh đây. Nếu ta để họ lớn mạnh, thì chúng ta sẽ là kẻ bị tiêu diệt. Vì vậy, ta ra lệnh san bằng những kẻ đó để chúng ta sống sót."

Ain hô to, cho tất cả tộc nhân tập trung rồi nói mấy câu khởi động. Ai cũng hiểu hắn muốn gì, nhưng không có ai phản đối. Họ cũng muốn sống; chỉ có kẻ thay thế, họ mới an ổn mà sinh tồn. Nếu không phải người khác chết, thì mình sẽ là người chết.

Ry không hiểu hết những gì tộc trưởng nói, nhưng chỉ cần hắn ra lệnh là được. Vì vậy, sau khi Ain kết thúc lời nói, nó gầm to:

"Giết! Sống sót!"

Tinh thần của mọi người dần hòa theo Ry, những tiếng hô hào vang lên càng làm cho Ain tự tin. Chờ cho mọi người hạ chút nhiệt, hắn giơ thanh Thuận Thiên Kiếm lên cao rồi nói:

"Nhớ sống sót trở về! Xuất phát!"

Tất cả tộc nhân di chuyển theo tổ đội đã bàn trước. Mục tiêu của bọn nhỏ đã được Zua vẽ trên một cái vỏ cây ngày hôm qua rồi. Đội quân này được chia thành năm tổ đội, gồm Zua, Dio, Ry, Pu và Ska, còn lại là Ain.

Mỗi tổ đội có hai thành viên đi theo, chỉ có đội Pu và Ska hơi yếu nên Ain cho thêm một người qua bên đó giúp, thành ra đội Ain chỉ có hắn, bé Eny và Duyên. Chỉ còn bốn người, trong đó một nam và ba nữ ở bộ lạc trông coi khu vườn.

Các tổ đội còn có hai con sói con đi theo. Con Ichi và con Bông thì đi theo đội Ain. Con Bông, sau thời gian ăn ngủ thỏa thích, tới lúc này mới vận động lại bản năng thú hoang của mình, nhanh chóng thích nghi trở lại. Nhìn con mèo đang leo trèo trên các cành cây cao phía trước, Ain tự hỏi rằng nếu giờ nó chạy đi thì hắn bắt nó kiểu gì.

Tới khi Ain lần theo những dấu hiệu mà chỉ có hắn và Zua hiểu, sau vài giờ, hắn đã tới được nơi cách bộ lạc kia chừng vài trăm mét. Ain lúc này khó hiểu, khi xung quanh đây không có một cái bẫy nào.

Bộ lạc của hắn chỉ cách một km thôi đã có nhiều cái bẫy rồi, đằng này kẻ địch đã ở sát đích mà không thấy cái nào cả.

Rồi tổ đội của hắn cũng đã tới trước bộ lạc mục tiêu chừng một trăm mét thì những tộc nhân của bộ lạc kia mới nhận ra, vội vàng la hét báo hiệu cho những người còn lại.

Nhìn khung cảnh hoảng loạn của tộc nhân bộ lạc đối thủ, Ain nghi ngờ đây có phải là bộ lạc có chừng hơn 50 người theo lời của Zua không.

Hai cô nàng bên cạnh hắn cũng trở nên căng thẳng. Eny siết hai tay chặt lại, khuôn mặt con bé hiện lên chút hưng phấn, còn Duyên thì ngược lại, đầy sự tính toán. Eny ngoái đầu lại sau lưng mình, lấy ra một thứ lạ rồi mang vào hai tay.

Thứ mà Eny lấy ra là một loại móng vuốt mà Ain lấy ý tưởng từ người sói. Đương nhiên, nó không tự mọc ra như nguyên bản mà được cố định lại bằng một dây gân và thanh gỗ. Vật liệu làm móng chính là răng nanh từ những con gấu hoặc heo rừng.

Ain đã tốn vài ngày trong mùa đông để làm và tinh chỉnh sao cho Eny không bị thương từ chính vũ khí của mình. Chính vì lực đấm mạnh và sự nhanh nhẹn của con bé mà Ain nảy ra ý tưởng tạo ra vũ khí này, và con bé đã thuần thục, thích nghi rất tốt với nó trong mùa đông.

Con bé còn đánh nát vài mộc nhân, làm cho thằng Pu có chút khó chịu, phải biết rằng một cái mộc nhân hoàn thành tốn không ít công sức và thời gian của thằng nhóc.

Quay lại cuộc chiến, không cần đợi đối phương sắp xếp nhân sự đối phó, Ain đã lên tiếng:

"Lên đi, Ichi, Bông theo sát hai con bé."

Dứt lời, Eny và Bông đã phóng đi, Duyên thì có chút chưa thích ứng nhưng cũng không chậm chạp, cùng Ichi chạy qua hướng khác.

Những kẻ kia dường như chỉ là người bình thường, một chút phản kháng Ain cũng không thấy họ làm ra. Chạy hoặc phóng lao là điều họ có thể làm mà thôi, khiến Ain cảm thấy khó chịu vô cùng.

Mãi một phút sau, thì có nhiều tên mang khí thế thợ săn chạy ra từ khu rừng đối diện. Có nhiều kẻ bu lại xung quanh hai cô nàng hòng áp đảo số lượng, nhưng họ đánh giá quá sai về hai cô bé.

Trong mùa đông, không ít lần Ain cho tộc nhân tập một đánh quần ẩu số lượng lớn. Từ kinh nghiệm đến chiến thuật, Ain đều truyền đạt hết. Mấy phút đầu, hai cô nàng còn chật vật chống đỡ, nhưng với sự giúp đỡ từ Bông và Ichi, họ đã bình tĩnh suy nghĩ.

Rồi thế trận dần chuyển, hai người cùng hai con vật nhanh chóng thối lui về chỗ của Ain. Nếu đây là một bộ lạc có chiến thuật rõ ràng, thì làm gì hai cô nàng có thể dễ dàng rút lui đến vậy. Ain nhìn trên quần áo của cả hai con bé có một số dấu vết đâm thì hơi ân hận một chút.

"Haiz, lần sau rút kinh nghiệm mới được, nếu không có lẽ mất hai chiến tướng rồi. Cũng may có áo giáp da đỡ cho phần nào sát thương."

Ain ngồi xuống, xoa đầu hai con Bông và Ichi. Hai con thú cũng thích việc này mà phát ra vài tiếng “gâu”,“meo” mừng rỡ. Rồi hắn nhìn sang bên kia.

Bên bộ lạc kia…

Mấy người tộc nhân đi săn mới tập hợp lại một chỗ, rồi hỏi người đứng đầu:

"Tộc trưởng, giờ làm gì ạ? Người bị thương của ta nhiều lắm, lão Vu không biết chữa kịp không nữa."

"Còn gì nữa, xông lên! Bên kia chỉ có ba tên thôi!"

Dứt lời, tên tộc trưởng đó lao tới, những người khác cũng mắt đỏ máu mà lao theo, nhìn số người bị thương bởi hai con bé kia thôi đã khiến bọn họ sôi máu.

Nhìn xem con bé lùn kia làm gì, sau khi một người áp sát, trong giây lát con bé đã để lại trên người đó ba cái lỗ nhỏ máu chảy ra lênh láng. Còn có một con mèo rừng béo nữa, nhanh nhẹn né đòn như có mắt sau lưng, cào cắn hay dùng chân búng vào người thôi, cũng đã làm cho số lượng người không tiếp tục chiến đấu nữa là không ít.

Còn bên kia thì thảm hơn, với cái dùi bằng xương đùi một con gấu, được đặc chế để có thể đâm, đập một số cạnh được mài sắc cho chém nữa, trong lúc chiến mấy người xung quanh cảm nhận được, trước mặt là một tên thèm chém giết chứ con gái gì.

Khuôn mặt dính máu cười đầy thích thú, không cho tên nào thoát khỏi cuộc chiến nếu không phải vì lo cho số lượng tộc nhân, thì tên tộc trưởng kia không dám cho số lượng lớn người chạy qua áp đảo khiến cho đối phương thối lui.

Ở bên đây, Ain sau khi nhìn đối phương lao đầu tới thì hắn cũng cười nhẹ, rút thanh Thuận Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, đây là lần đầu hắn dùng nó cho một cuộc chiến với con người, đặc biệt sau khi lão Quy rèn nó.

Hắn có chút kích thích a, Ain cầm thanh kiếm nghiêng thành hình tam giác với mặt đất, chờ cho đối phương vào tầm hắn lao tới tốc độ cao, tên tộc trưởng cũng bất ngờ trước tốc độ của đối phương.

Bỗng linh cảm của tên đó nổi lên, ngay lập tức một cú chém xéo từ dưới đất lên cao, làm cho tên tộc trưởng sợ hãi mà dùng cây lao đá lên đỡ nhưng làm sao một cây gỗ nhỏ bé có thể chống đỡ được, trước một thứ vượt thời đại.

Dư chấn, làm cho tên tộc trưởng vang ra sau kèm theo hai mảnh cây lao, việc này làm cho mấy tộc nhân phía sau bất ngờ nhưng Ain nào cho chúng có cơ hội bình tâm chứ, cả tổ đội của hắn lúc này đã kịp áp sát đối phương rồi.

Ain cứ như mảnh hổ mà lao vào chém giết còn những thanh viên mà thoải mái tung hoành, khi chủ lực lao vào trận chiến, áp lực lên hai người Eny và Duyên được giải phóng.

Tên tộc trưởng sau khi bị văng ra vội hoảng hồn, sau khi nghe tiếng la hét từ tộc nhân, hắn vội lấy một cây lao của một người bị chém chết văng ra gần đó.

Tên đó lại lao tới với tên kia, hắn muốn dùng những tộc nhân xung quanh đang bao vây để làm ra một đòn bất ngờ nhưng không bao giờ sẽ thành, khi Ain dùng một cú đâm thẳng, rồi vận cơ bắp cơ thể dồn lực đẩy những 'cái cọc' đứng đó lên thẳng phía trước.

Sau khi đã thoát khỏi vòng vây, Ain rút thanh kiếm ra một tiếng “xoẹt” máu văng tung tóe ra xung quanh, không khí lạnh lẽo se lại và khung cảnh rùng rợn truyền tới cho những kẻ tộc nhân khác.

Một thân ảnh quen thuộc hiện ra, tên tộc trưởng đang trong tư thế nhảy lên đâm xuống thì đã bị đâm ngay bụng, máu chảy từ những kẻ bị đâm đầu tiên dần thấm xuống người phía sau.

Ain vẫn đứng đó một cách ngầu lòi, những tộc nhân còn lại mắt đỏ máu gầm gừ, định xông tới báo thù cho tộc trưởng thì một tiếng nói phía xa vang tới :

“Dừng tay hết đi.“

Ain quay đầu lại, một ông lão chống cây gậy đi tới, mấy tên tộc nhân thấy vậy mới chạy về phía lão, không quên kéo người người bị thương về, khi hai bên đã tách ra thành đối diện nhau chừng hai mươi mấy mét, Ain mới hỏi :

“Ông là lão Vu của bộ lạc này?”

“Ít phút trước là đúng nhưng giờ thì không“

Hai cô bé thì mặt khó hiểu, còn mấy người tộc nhân kia càng hoảng sợ hơn. Nhìn những khuôn mặt ở bên, lão Vu chỉ thở dài rồi chỉ lên trời, tới đây Ain đã hiểu ý lão, hắn hỏi tiếp :

“Vậy giờ thì lão sẽ làm gì?”

“Xin cậu hãy dẫn dắt bộ lạc này.“

Lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự bất lực, rõ ràng đây không phải là quyết định của lão, mà là sự tồn vong của bộ lạc này mong muốn. Đã bị xâm lược còn chấp nhận làm tộc nhân kẻ thù, là Vu như lão sao mà chịu được đả kích này.

Trong thời đại mà kẻ yếu không có quyền lên tiếng thì lão thừa hiểu số phận bộ lạc sau cuộc chiến tranh và lão mong đây là quyết định đúng đắn.

Nghe lời nói này của lão Vu, một số tộc nhân xung quanh bất ngờ, có người khuỵu xuống đất ôm mặt, có người lắc lão Vu như muốn lão đang bị lẫn, có người đứng đơ cả thân thể như không muốn tiếp nhận thông tin này.

Ain không quan tâm trạng thái của đối phương, hắn quay người chỉ nói :

“Lão mau cầm máu cho mấy tên kia đi, nếu về kịp thì có thể cứu mấy người đó, rồi mang theo đồ chuẩn bị đi thôi.“

Bỗng có một kẻ như bị khích động mà bất ngờ lao tới, định dùng cây lao đâm vào Ain nhưng có lẽ hắn chưa rút kinh nghiệm từ tộc trưởng của mình, lão Vu kia thấy vậy định ngăn cản nhưng lão đã không kịp.

Một loạt tiếng “xoẹt, phập, bụp, bốp, méo” vang lên, lão Vu đã thấy một cái đầu rơi xuống, còn thân thể thì bị Eny đâm vào sườn phải, Duyên thì đập vào sườn trái, Ichi và Bông tấn công vào chân tên kia.

Còn Ain thì đứng nghiêng người, tay cầm thanh Thuận Thiên Kiếm ngang vai mình, máu chảy trên lưỡi kiếm chảy róc rách thân thể không đầu vẫn còn đứng đó.

Chừng vài giây sau, cơ thể liền mất động lực mà sụp đổ xuống đất, điều này làm cho mấy người bộ lạc kia càng chấn động. Ain thu kiếm lại rồi quay lưng nói :

“Nhanh chân đi, tôi đây không có thời gian cho mấy người đâu.“

Nói xong, hắn đi lại chỗ bìa rừng mà mình đi tới, ngồi xuống dùng nước từ ống tre mang theo rửa đi những vết máu trên thanh kiếm của mình. Hai người Eny và Duyên cũng đi lại, ngồi gần đó kiểm tra xử lý vết thương và vũ khí của mình, còn hai con Ichi và Bông cũng chạy lại ngồi liếm láp vết thương.

Còn mấy tên tộc nhân kia nghe vậy, sau vài phút hoàn hồn vội vàng làm theo như lời Ain nói, lão Vu kia nhìn thân xác không đầu mà ngước lên trời thở dài. Hắn là con trai của lão vốn sẽ nối nghiệp mình, nào đâu một phút nóng nảy đã rời khỏi cuộc đời này, vẫn còn may là hắn kịp để lại một di sản cho lão sắp tới chăm sóc.

Nhìn khuôn mặt trẻ con còn đang ngơ ngác, lão Vu thật sự rất muốn ban đầu mình quyết đoán hơn, có lẽ kết quả đã tốt hơn cho bộ lạc của mình, xoa đầu thằng nhóc một cái rồi lão đi ra chỗ những người bị thương bắt đầu cầm máu.

tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com