Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 69: Chương 69 : Tù Binh



Chỉ sau một giờ, tất cả tộc nhân bộ lạc kia đã cùng lão Vu đi tới trước mắt Ain. Nhìn các đồ vật lỉnh kỉnh trên người họ, Ain thở dài một hơi:

"A, quá nghèo đi. Uhm, cũng may còn có thứ này."

Ain liếc mắt vào thứ vàng vàng trên lưng mấy người nam giới một cái, rồi hắn cùng tổ đội trở về nhà. Những tộc nhân phía sau nhanh chóng đi theo, có người ngoái đầu nhìn lại những căn lều nhỏ bé ấy rồi quay đầu dứt khoát đi tiếp.

Kể từ lúc bắt đầu tới khi trở về, tổ đội Ain mất khoảng nửa ngày. Về nhà, Ain vội vàng bảo những thành viên ở nhà chuẩn bị ít thức ăn cho nhóm người mới, còn hắn cùng tổ đội vào nhà nghỉ ngơi.

Sau hai tiếng nghỉ ngơi, Ain tỉnh dậy khi nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Hắn đi vào nhà tắm, rửa những vết máu dính trên cơ thể rồi bước ra ngoài xem tình hình.

Bước ra, Ain thấy gần trăm người đang xôn xao bên kia bờ hồ. Tiến lại, hắn nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang ngồi nghỉ, hẳn là chúng vừa về tới. Ain càng không vui khi thấy những người đang được Ska và Rin băng bó vết thương, hơn nữa lại là toàn thành viên tổ đội Ry. Ain vuốt mặt một cái, thầm nghĩ:

"Chắc phải huấn luyện lại tư tưởng cho thằng nhóc này quá. Đảm bảo nó lại lao đầu vào cuộc chiến rồi bỏ rơi đồng đội đây."

Hắn tiến tới, vỗ vai Ry rồi đi về một góc khuất. Ry thấy vậy, cũng đi theo, còn Dio ở gần đó nheo mắt nhìn rồi tiếp tục công việc trông coi 'tù binh'.

Ra tới nơi, Ry thấy Ain đang ngồi trên một thanh gỗ, nó cũng lựa một chỗ ngồi xuống, thấy vậy Ain chỉ nhẹ nhàng nói :

“Thấy sao?”

“Ừ thì… tao không biết nữa.“

Ry ngập ngừng một lúc rồi nói lắp bắp, bình thường thằng nhóc hăng hái nhưng giờ đây cũng biết xụi lơ bất lực, Ain chỉ cười hỏi :

“Sao vậy lúc đi hăng hái lắm mà? Nếu không hiểu chỗ nào cứ hỏi tao giải thích cho.“

Ry nhìn Ain rồi thở dài nói :

“Uhm, rõ ràng bên bộ lạc yếu nhược nhưng không hiểu sao, tao không thể dứt điểm chỉ có thể cắn răng xông vào giữa, rồi khi tao hạ gục tộc trưởng bên đó, mấy thằng viên của tao lại bị thương nằm gục. Rồi tao nhờ con sói đi qua nhờ Pu gần đó, may là nó cũng vừa xong nên qua phụ tao dẫn mấy người kia về.“

Ain nghe xong, không nói gì mà chỉ xoa đầu nó, nếu là bình thường thằng nhóc sẽ phản kháng, nhưng bây giờ nó không có tâm trạng đùa giỡn đó, Ain im lặng một hồi rồi chống hai tay lên thanh cây, ngã người ra sao nói :

“Tao sẽ kể mày một câu chuyện, ngày xưa có một bộ lạc nhỏ bé nhưng họ lại kiên cường chống trả lại những bộ lạc lớn xung quanh. Đặc biệt là họ không cần thần hộ mệnh giúp đỡ, họ chiến đấu bằng sự kiên cường và đoàn kết vững chắc.

Họ không bỏ rơi bất kỳ ai trong chiến đấu, chính sự đoàn kết ấy giúp họ sống sót qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, bất chấp làm kiếp nô lệ thời gian dài nhưng rồi họ vẫn độc lập mà phát triển.“

Nhìn Ry đang cúi đầu suy ngẫm điều mình nói, Ain chỉ cười rồi vỗ lưng nó nói tiếp :

“Thôi mày cứ suy nghĩ đi, có gì cứ gặp tao hoặc Dio là được.“

Xong vấn đề của Ry, Ain đi ra ngoài bắt đầu sắp xếp tộc nhân, kết quả cuộc đi săn thì bộ lạc của hắn thu được 138 tù binh, trong đó có 3 Vu, 88 người trưởng thành, 18 đứa trẻ, 29 người già.

Số người bị thương nặng là hai người, còn nhẹ thì tổ đội nào cũng có, những con sói đi theo thì cũng nặng nhưng với nguồn Vu lực từ hồ nước truyền tới mấy con sói cũng không đến mức mất mạng, còn vì sao Ain biết, vì hắn thấy a, có lẽ đây là sức mạnh của Vu lực.

Sau khi tổng hợp thống kê từ những báo cáo từ mấy đứa nhỏ, Ain nhận ra một điểm chung của các bộ lạc là các thần hộ mệnh của các bộ lạc đều bỏ đi sau hai ngày trước. Chỉ có một lão Vu vì chịu không nổi đã kích mà chết trong đêm, một lão thì bị Ry giết và các lão Vu khác đang cố gắng di dời bộ lạc thì bọn hắn tới.

Ain lắc đầu nghĩ :

“Má không phải trùng hợp vậy chứ, không lẽ mình mới nghĩ thôi đã khiến máy lão thần hộ mệnh bỏ đi sao?”

Hắn vò tóc mình, rồi hướng số tù bình nói nhẹ nhàng :

“Xin chào mọi người, tôi là tộc trưởng bộ lạc Lạc Việt, các người cũng đã thấy rồi đúng chứ, xung quanh đây là những con người của bộ lạc, chắc mọi người bất ngờ đúng không, nhưng đó là sự thật. Chúng tôi mới tới đây được hai năm nhưng lại có cơ ngơi đồ sộ này là do chúng tôi có.“

Dứt lời, từ bên dưới hồ nước lớn một con rùa lớn trồi lên nó có một chiếc mai to lớn, dày được bao phủ bởi những lớp rêu xanh mướt và tảo cổ xưa, thể hiện sự lâu đời của nó.

Mai rùa hình vòm, có những vết nứt nẻ như dấu vết của thời gian, cùng các đường gân nổi bật chạy dọc theo bề mặt. Mỗi chiếc vảy trên thân rùa đều to và sần sùi, tựa như lớp giáp bảo vệ tự nhiên.

Đôi mắt của rùa sáng quắc, mang một vẻ thông thái cổ xưa, như chứa đựng những bí ẩn của cả một thế giới đã bị lãng quên. Cặp mắt ấy quét nhìn xung quanh, toát lên vẻ kiên định và bình tĩnh, như thể nó đã chứng kiến biết bao sự thay đổi của tự nhiên và thời gian.

Khi con rùa trồi lên, mặt nước hồ xao động dữ dội, tạo ra những đợt sóng lớn lan tỏa khiến cho những tộc nhân ở gần đó như gặp phải sóng thần, chỉ là có một thứ sức mạnh nào đó giúp họ không bị ướt hay cuốn trôi đi.

Rồi con rùa ấy há miệng mình ra, gầm lên to là một tiếng rống trầm và kéo dài, tiếng gầm không chỉ là một lời cảnh báo, mà còn là một lời khẳng định quyền lực, như thể con rùa đang tuyên bố rằng, nó là kẻ thống trị của vùng đất này.

Âm thanh của con rùa, khiến cho môi trường xung quanh chấn động, nó làm cho cây cối run rẩy muốn bay đi những loài động vật thì tìm chỗ ẩn nấp, những con vật tựa như là vua chúa ở đây, giờ phải cụp đuôi mà nằm sát mặt đất.

Sóng âm thanh, làm cho những tù binh phải ôm lấy hai tai mình sợ hãi, còn những tộc nhân bộ lạc Lạc Việt như không ảnh hưởng cứ đứng đó, làm cho những tù binh kia càng sợ hãi, Ain thu hết những khung cảnh vào mắt mình, hắn cười không ngớt được.

“Chà không ngờ lão Quy có thực thể lớn đến vậy a, như vậy thì việc thu phục tù binh lại đơn giản rồi.“

Bỗng lão Quy mở miệng ra nói :

“Hỡi nhân loại thấp kém, các ngươi đã làm ta giận rồi, hãy trả giá bởi sự giận dữ của ta đi.“

Ain nghe xong thì hoảng hồn, cố gắng liên lạc với lão, “đùa hả cha đây đâu phải kịch bản đã bàn alo”.

Còn tù binh thì sợ hãi quỳ lạy hướng con rùa lớn kia mong nó bớt giận, những tộc nhân bộ lạc Lạc Việt thì vẫn đứng, với sự tin tưởng đây là tộc trưởng sắp xếp nhưng thấy khuôn mặt cắt không còn một giọt máu của hắn, thì cũng vội vàng quỳ xuống lạy.

Ain vội cứu vãn tình hình bằng cách hô to :

“Mong thần hộ mệnh bớt giận.“

Những tộc nhân xung quanh kể cả tù binh cũng vội hùa theo : “Mong thần hộ mệnh bớt giận.“

Lão Quy mới nheo mắt nhìn rồi nói :

“Khịt, các ngươi nên nhớ lời hứa của mình.“

Nói xong, lão Quy lại lặn xuống làm cho những cơn sóng từ hồ lại ập vào những người quỳ đó, lần này không có gì bảo vệ nên ai cũng ướt như chuột lột kể cả Ain. Hắn đen mặt lại, mắng thầm lão già rồi hướng nơi tù binh đã bình tĩnh lại. Chờ xong Ain mới hướng số tù binh nói :

“Nào giờ mọi người hãy quyết định đi, nếu không có thể ngày mai cũng được.“

Nhóm tù binh xôn xao một lúc rồi 3 lão Vu mới cùng nhau nói :

“Mong tộc trưởng giúp đỡ những tộc nhân này.“

Ain chỉ cười, rồi lấy ấn ra hướng nhóm tù binh, một luồng sáng nhẹ nhàng đi qua tất cả nhóm tù binh một cách nhanh chóng rồi quay về ấn, Ain cũng trở nên suy nhược mà khụy xuống, do có sự đề phòng Dio đã ở sau lưng đỡ hắn đi về nghỉ ngơi.

Còn những tộc nhân mới gia nhập vội vàng kiểm tra sự mới lạ của cơ thể, Pu cùng một số tộc nhân xây cho bọn họ số lượng lớn lều ở tạm, còn mấy đứa nhỏ còn lại đi về tiếp tục công việc bỏ từ sáng về.

Ry cùng Zua thì hôm nay không cần đi săn, mà chỉ cần số lượng thực phẩm thu cùng tù binh thôi đã đủ rồi, nên hai đứa nó cùng thành viên đi kiểm tra tình hình an ninh của tộc nhân mới.

Ska thì cùng ba lão Vu trao đổi những nguồn thực phẩm mới, nó thấy những giống cây mới liền muốn thử nghiệm và lão Vu là cây tri thức của bộ lạc không hỏi thì quá sai lầm, ba lão già thì cũng biết thân phận nên cũng nhanh chóng giải đáp.

Ba lão còn vui sướng hơn, khi tham quan khu vườn của bộ lạc Lạc Việt, do là bộ lạc nhỏ ba lão đều có thiên hướng trồng trọt để có nguồn lương thực ổn định hơn, vì vậy kinh nghiệm của cả ba cũng khá dồi dào.

Thế là bốn người nói chuyện với nhau gần cả buổi mới xong, còn hai cô bé Eny và Duyên thì bận rộn nấu lượng lớn canh xương cho những người mới gia nhập.

Ngồi trong nhà của Ain, Dio ở kế bên mới hỏi :

“Có cách nào giảm bớt được không Ain? Chứ mỗi lần đều như vậy nguy hiểm lắm.”

Ain nằm trên giường chỉ có thể bất lực nói :

“Không được đâu, chỉ là do số lượng người lớn nên tao mới chịu không nổi thôi, mà tao cũng đâu muốn, thần muốn tao làm người trực tiếp giao tiếp với thần.

Chứ không tao cũng muốn nhường trách nhiệm này cho người khác, mệt mỏi lắm, mày cũng thấy đấy, thần không hài lòng vì chúng ta tiến triển quá chậm.“

Dio trầm ngâm rồi khó khăn hỏi :

“Vậy có cách nào khác không?”

“Còn là tụi mày mạnh lên thì tao chắc có thể nhẹ hơn một chút, mà mày đi khuyên thằng Ry thử xem, nó đang ân hận vì đồng đội bị thương.“

Nói rồi, Ain hai mắt hắn nhắm lại, chìm vào giấc ngủ. Dio thở dài một hơi rồi lẳng lặng đi ra ngoài tìm thằng Ry nói chuyện, không biết hai đứa đã nói chuyện gì, chỉ thấy sau này thằng Ry dần tập luyện với tổ đội và chiến thuật nhiều hơn.

Âu cũng là điều tốt với bộ lạc và chính nó, Ain cũng sẽ vui nếu không hắn sẽ không yên lòng cho kế hoạch tương lai.

tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com