Sau một tháng, Ain cũng làm thành công một cái áo bằng vải lanh. Tuy hình dạng còn xấu xí, nhưng điều đó đâu phải là điều Ain quan tâm. Hắn chỉ cần nó thành công là được.
Vải lanh mặc khá mát mẻ và nhẹ nhàng. Do mới mặc nên Ain chưa thích nghi được với vật liệu mới, hắn cảm thấy cơ thể có vài chỗ hơi ngứa. Nhìn tộc trưởng trong bộ đồ mới, mấy đứa nhỏ xung quanh tỏ ra thích thú.
Ain hướng mắt về khu vườn, nơi các cây lanh có thời gian thu hoạch khá ngắn cũng như chúng không tiêu tốn quá nhiều công sức chăm sóc. Chỉ khoảng hai tháng nữa thôi là Ain lại có một mớ vải để may nữa.
Chỉ là tay nghề may mặc của hắn rất tệ, vì thế lần sau Ain dự định để cho các phụ nữ trong bộ lạc làm giúp. Còn bây giờ, hắn phải đi dạy học cho đám trẻ.
Vài ngày sau.
Ở trong nhà, Ain ngạc nhiên trước lời của Zua và hỏi:
“Thật sao?”
“Đúng vậy, mày không biết tao phải sợ ra sao khi nghe tin này đâu.”
Zua trả lời, nhưng giọng nó không còn trầm ổn như mọi lần mà có chút run rẩy.
Ain nghe xong thì ngón tay trỏ liên tục gõ xuống bàn, còn miệng thì lẩm bẩm gì đó. Ain ngửa mặt lên trần nhà rồi quyết định gì đó mà cúi xuống nói với Zua:
“Mày về thông báo cho Duyên cùng theo dõi nhất cử nhất động của bộ lạc đó cho tao.”
Zua ngạc nhiên nhưng nhanh chóng gật đầu rồi đi ra ngoài, còn Ain mệt mỏi nói:
“Ichi, báo Ry cùng đám nhỏ kia giúp tao.”
Ichi nghe lệnh xong hú một cái rồi phóng đi qua bờ bên kia. Lúc này trời đã sập tối, nhưng do tình hình khẩn cấp, Ain không thể không triệu tập những người liên quan vào thời điểm này.
Chỉ sau một giờ, Ichi cũng triệu tập được mọi người về chỗ Ain. Dù Pu và Dio đang ở ngọn đồi kia, Ichi vẫn kịp gọi họ về trong một giờ, tốc độ này quá nhanh.
Nhìn con sói đang ăn một cách gấp gáp ở bên ngoài là đủ hiểu nó mệt cỡ nào. Không biết là do nó mệt hay do chủ nhân cho nó ăn ít nữa.
Nhìn những gương mặt thở dốc vì chạy gấp về đây, Ain không đợi họ lấy lại hơi mà bắt đầu nói ngay:
“Ở phía nam có một bộ lạc lớn gấp 10 lần bộ lạc ta.”
Nghe lời này của tộc trưởng, tất cả mọi người trong nhà liền kinh ngạc rồi chuyển sang hoảng sợ. Điều này nói lên việc gì? Nếu chỉ là một bộ lạc thì Ain cần kêu họ gấp gáp làm gì? Điều này chỉ có thể đồng nghĩa với việc bộ lạc đó sắp tấn công bọn họ.
Ry nghe xong thì ồ lên: “Gấp 10 lần là bao nhiêu?” Nó đâu có thích toán đâu, giờ toàn nói số liệu sao nó hiểu được. Nhưng nhìn những gương mặt đang nhăn nhó, Ry cũng nhận ra tình hình bộ lạc không mấy tốt đẹp.
Đợi khi thông tin được mọi người tiêu hóa hết, Ain mới nói tiếp:
“Có thông tin rằng bọn họ muốn tấn công chúng ta vào khoảng mùa xuân năm sau, chính vì vậy tôi muốn chúng ta làm trước bọn họ.”
Nói xong, Ain lấy một tấm bản đồ ra, chỉ vào vị trí bộ lạc kia. Mấy người kia nghe nói liền có chút không an tâm mà hỏi:
“Tộc trưởng, sao chúng ta không chạy? Bọn họ khá xa, chúng ta vẫn kịp mà.”
Ain nhìn vào người vừa nói, là một thành viên chủ chốt khác của đội đi săn tên là Tel. Ain khó khăn nói:
“Không được, bọn họ có người do thám rồi.”
Tel càng sợ hãi mà nói tiếp:
“Vậy thì chúng ta tấn công chẳng phải bọn họ cũng biết mà chuẩn bị sao?”
“Ai nói với ngươi rằng ta sẽ tấn công?”
Lúc này, mọi người mới ngơ ngác ra. Chẳng phải tộc trưởng mới bảo tấn công sao, giờ lại phủ nhận rồi? Ain cười rồi nói:
“Chúng ta sẽ đánh du kích.”
“Du kích?”
Mọi người xung quanh liền khó hiểu trước danh từ mới. Ain chỉ vào một khu rừng ở hai bên trên đường di chuyển của bộ lạc kia tới đây rồi nói:
“Đúng vậy, chúng ta sẽ đánh kiểu nhỏ lẻ. Như thế này...khi chúng đi vào đây thì...khi chúng phát hiện thì...rồi chúng ta...Cứ làm như vậy cho đến khi nào chúng bỏ cuộc mà thôi. Nếu không, thì chúng ta đánh tới luôn vì lúc này chúng đã không còn đủ sức chống trả nữa rồi. Hiểu chứ?”
Nghe xong những lời này, Dio mới thở ra một hơi. Nếu như theo cách của Ain thì nó vô cùng tự tin về thực lực của bộ lạc mình. Còn tổng tấn công thì chịu, dù có vũ khí tốt hơn, nhưng số lượng áp đảo thì cứng cáp đến mấy cũng phải chết.
Quan trọng là thực lực của nhóm người chủ chiến, còn lính lác chỉ đủ để các thành viên chính đánh gục. Nếu quá mạnh, thì cần người ra trấn áp như Ain. Nghĩ đến đây, Dio nhìn vào mắt Ain, đầy sự khó chịu, càng làm cho Dio thấu hiểu tâm trạng của Ain.
Thằng Ry thì nghe xong có chút khó chịu. Cách đánh này không hợp với nó, nhưng vì lợi ích bộ lạc, nó buộc phải thích nghi. Lỗi lầm của Pu vẫn còn đó, Ry không muốn mình thành kẻ thứ hai phải ân hận.
Mọi người còn lại thì cũng như Dio, thích thú trước kế hoạch này. Ain sau khi nói xong liền hỏi mọi người còn thắc mắc gì, rồi giải đáp. Có vài người hỏi, sau khi xong, hắn ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
“À, Mih, Pu, Dio ở lại một chút.”
Nghe Ain bảo, cả ba vội quay người trở lại. Chờ cho cả ba ổn định, Ain mới nói:
“Tao cần tụi mày làm một số đồ như sau. Đầu tiên là cung cơ bản rồi nhỉ? Thứ hai là những cái chông gai, nó có tác dụng như vầy.
Dio, mày sẽ mang người đào một cái hố rồi đặt chông xuống, sau đó dùng lá cây che lại. Nhớ đừng để người mình dẫm phải. Thứ ba là một công cụ dựa trên nguyên lý hình tam giác, rất khó bị phá hủy.”
Ain nói xong thì thấy ba người đã lấy những tờ ghi chép ra ghi chú lại rồi. Hắn cũng hài lòng. Từ khi phát minh ra thứ này, Ain đã giúp ích cho tộc nhân rất nhiều. Chỉ có điều, Ain còn tiếc nuối là việc làm giấy vẫn đang trong ngõ cụt, chưa có lời giải.
Chiến tranh lại một lần nữa phủ bóng lên bộ lạc.
Lần này, số lượng tộc nhân đã nhiều hơn, sự chuẩn bị cũng nhiều hơn trước. So với săn voi, lần này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhiều đứa trẻ nhỏ cùng các lão già cùng nhau vuốt những thanh tre một đầu nhọn để làm thành cái chông tre, còn nhóm chế tác thì nung sắt liên tục để làm cái công cụ mới theo gợi ý của Ain. Nó chính là hàng rào chiến tranh chống tăng, nhưng được làm nhọn 6 đầu để tối ưu sát thương.
Còn những người trong nhóm xây dựng và đi săn thì căng thẳng mà tập luyện suốt những ngày qua. Ain tận tình hướng dẫn cách chiến đấu du kích cũng như cách rút lui, phản công, các loại bẫy cơ bản trong chiến tranh mà hắn học được ở kiếp trước.
Tất cả mọi thứ, Ain chạy tới chạy lui trong bộ lạc. Nếu nói ai bận rộn nhất, thì không ai khác ngoài Ain. Suốt thời gian này, hắn hết làm cái này rồi làm cái kia, thậm chí Ain còn muốn huy động số con cháu rùa của lão Quy nữa.
Những con chim thuần hóa gần đây được giao cho hai tổ đội Dơi và Dao để truyền tin nhanh nhất. Mấy con heo cũng được chuẩn bị cho trường hợp lớp phòng thủ đầu tiên bị phá vỡ thì chúng sẽ ào ra tấn công, tạo thời gian cho tộc nhân bộ lạc chạy trốn.
Hai tổ đội trinh sát kia cũng được gọi về huấn luyện tạm thời về cách dùng nỏ và cung, đa phần những người này chỉ dùng dao và nấm đấm để tự vệ mà thôi nhưng Ain còn muốn họ ngoài việc trinh sát, cũng có thể đảm nhiệm tấn công từ xa cho những người ở dưới.
Một lần nữa, những con sói con lại được tập hợp sau thời gian dài, thậm chí lần này còn mang hoan hỉ cho Ain khi Alpha và Beta còn mang về một con sói đực rất to, con sói đực này như trong phim hoạt hình ra vậy, nó có một vết sẹo ngay mắt trái.
Một vài con sói khác cũng có bạn đồng hành như Eta, Psi và Delta. Tuy nhiên, Ain đếm đi đếm lại chỉ còn bảy con sói, không tính bạn tình của chúng. Hắn lắc đầu, có lẽ lần sau sẽ chẳng còn con nào trở về.
Nhưng có con nào thì Ain tận dụng con đó vậy, chúng được sử dụng để kéo xe chở những cái chống và hàng rào 6 góc mang cho Dio, hiện nó đang ở ranh giới của hai bộ lạc, bắt đầu làm những cái bẫy, với sự theo dõi liên tục của hai tổ đội trinh sát thì Dio và đồng nghiệp của mình, an toàn chuẩn bị.
Những ngày cuối mùa thu, Ain liên tục nhận được cái tin tức từ tiền tuyến, thời gian này thì kế hoạch du kích cũng được thực hiện từ đặt bẫy, tấn công bất ngờ, đến dụ thú dữ tấn công bộ lạc kia, làm cho bộ kia chật vật chống đỡ.
Còn bộ lạc kia thì khổ rồi, bọn họ không hiểu vì sao vận xui liên tục ập đến bộ lạc. Số người thương vong chưa quá nhiều, nhưng cũng đủ để Vu bộ lạc phải cầu xin thần hộ mệnh giúp đỡ.
…
Sau vài ngày, Ain nhận được một tin quan trọng, lập tức tìm đến lão Quy :
“Lão Quy.“
“Gì nhóc, ta đang ngủ.“ Lão nằm nghiêng trước mắt Ain, tay rùa thì gãi gãi vào phần da đầu, miệng ngáp mấy lần, giọng ể oải hỏi.
“Dạ con mới nhận được thông tin rằng thần hộ mệnh bộ lạc kia là một con tê giác to lớn như ngọn núi ạ.“
Lão Quy im lặng một lúc rồi hỏi :
“Nó mạnh cỡ nào?”
“Cái này…cái này con không biết ạ, ngài cũng biết con đâu có thoát ra khỏi lãnh thổ được nên con chỉ nghe lại từ các tộc nhân mà thôi.“
“Ừ, ta quên, thôi để ta kêu thằng cháu phụ ngăn cản con tê giác kia vậy.“
“Dạ, cảm ơn lão Quy ạ.“
Kết thúc, Ain quay lại thực tại, hắn mỉm cười nhẹ mọi thứ đã chuẩn bị xong, hắn an tâm rồi, kế hoạch lần này nếu không có đột biến thì hắn sẽ hoàn toàn thôn tính đám người kia, kể cả một việc rất khó khăn ở thời này là tù binh thì hắn cũng đã có cách xử lý rồi.