Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 89: Chương 89 : Phát Triển (6)



Sau một buổi tối nghịch ngợm cái đồng hồ mặt trời, sáng hôm sau Ain đi ra chỗ phòng học.

Trong lớp, giờ đây được mở rộng hơn 50 chỗ ngồi, dù đã giảng dạy hơn một năm rồi nhưng Ain vẫn cảm thấy áp lực khi bước vào lớp. Hắn thật sự không biết vì sao mà các thầy giáo năm xưa lại có thể giảng dạy bình thường như thế.

Thấy Ain đi vào, hơn 50 đứa nhỏ vội đứng dậy chỉn chu quần áo, rồi cùng hô to:

“Chúng em chào thầy ạ.”

“Mấy đứa ngồi đi.”

Ain cảm thấy tự hào, rồi cho tụi nhỏ ngồi xuống. Dạy cho một đứa trẻ là điều ưu tiên của Ain khi thành lập bộ lạc. Đây là những mầm non tương lai của bộ lạc, chính vì vậy mà những dụng cụ dạy học được ưu tiên hàng đầu.

Phấn làm từ đá vôi, bảng được làm từ các ván gỗ dài có chiều cao 1m2 và chiều rộng 1m5, một cây thước kẻ để ‘dạy dỗ’ hoặc vẽ hình học. Tập là thứ mà Ain chưa làm ra số lượng lớn được.

Vì thế, tập hiện tại của bộ lạc là các mảnh gỗ mỏng mà thôi, nhưng như vậy cũng không khiến mấy đứa nhỏ chán nản. Ain nhìn mấy đứa nhỏ rồi bắt đầu dùng một viên phấn viết lên bảng.

Mấy đứa nhỏ nhìn theo những dòng chữ trên bảng, bắt đầu ghi nhớ vì đây là tiết ngôn ngữ. Ain muốn đầu tư thời gian đầu này nên hắn chú tâm vào chữ viết, ngôn ngữ và toán học.

Dù hắn cũng chẳng có nhiều kiến thức nhưng hắn phải làm nền móng cho tương lai bộ lạc. Dù khó khăn nhưng trong bộ lạc có ai phù hợp hơn mình, Ain tự nhủ mỗi khi chán nản. Sau khi viết xong, Ain mới chỉ lên bảng rồi nói :

“Nào, các em đọc theo thầy: bờ a ba huyền bà, o gờ ông.”

“Bờ a ba huyền bà, o gờ ong ông.”

Cả lớp cùng nhau đánh vần chữ mới. Do có hai thế hệ lớp học, Ain chỉ có thể chia ra: lớp cũ thì buổi sáng học nghề, còn lớp mới học chữ; buổi chiều thì đổi lại.

Dù hắn không phải là người đam mê nghề giáo, nhưng hắn đã làm thì làm cho tới. Vì vậy, tiến bộ của lớp cũ rất cao đến mức hắn hiện chưa soạn xong bài giảng lớp hai theo kiếp trước.

Còn lớp mới thì có chút khó khăn do có nhiều đứa nhỏ 2, 3 tuổi trộn với mấy đứa lớn khác. Ain chỉ có thể dạy một lúc. Hắn dạy tiếng và chữ viết của hắn kiếp trước. Dù lúc này tụi nhỏ chưa có tập giấy nên Ain khó lòng đánh giá chữ viết.

Ngôn ngữ đọc khá khó với tụi nhỏ lúc này, nhưng với sự nghiêm túc của thầy giáo luôn đi theo giúp đỡ từng chút, chỉ mới mấy tháng thôi đã giúp tụi nhỏ đọc được rành rọt từng chữ cái. Nhưng với từ thì còn một chút chưa quen.

Ain dù gần như đã quên mất khái niệm cơ bản của từ đơn, từ ghép, từ láy,...nhưng hắn cũng phải ráng nhớ và dạy những gì còn đọng lại trong trí nhớ của mình. Nhiều khi hắn tự trách mình, sao kiếp trước không cố gắng học một chút, giờ đây thì chật vật như vậy.

Trách thì cũng trách rồi, nhưng hiện thực vẫn bám lấy Ain mỗi ngày.

Sau một tiết khoảng một tiếng dạy đọc, Ain cho lớp ngồi nghỉ một lúc, còn mình thì bổ sung nước cho cơ thể. Xong hắn lại dạy tiếp tiết địa lý.

Cứ như vậy, tới trưa hắn ngồi vật vờ trong phòng học, còn mấy đứa nhỏ chào hắn rồi đi ra khỏi lớp. Nghe mấy đứa nhỏ chào Ain, hắn cũng mỉm cười. Có lẽ thứ hắn thành công nhất lúc này là dạy tụi nhỏ.

“Tiên học lễ, hậu học văn.”

Bỗng từ bên ngoài truyền tới bước chân. Ain mới quay đầu sang nhìn thì thấy hình bóng lạ, liền hỏi:

“Eny, sao tìm anh có chuyện gì?”

“Hứ, bộ có chuyện mới tìm anh sao?”

Ain nghe con bé đanh đá trả lời thì chỉ cười khổ. Dạo này con bé hay kiếm chuyện với hắn, nên Ain chỉ im lặng nhìn. Eny thấy Ain không nói gì mới khó chịu nói:

“Nè, anh ăn cơm chưa? Em có mang tới cho anh nè.”

Ain nhìn con bé nhanh nhảu lấy một hộp cơm bằng sắt ra trước mặt mình. Hộp cơm bằng sắt được nhóm chế tác hồi chiến dịch du kích. Đây chính là vật dụng cần thiết cho nhóm đi săn, hộp sắt giữ nhiệt khá tốt khi có nắp nên được Dio yêu thích.

Sau chiến dịch, hộp cơm được giới thiệu cho các tộc nhân, điều này tạo nên sự yêu thích lớn đối với những tộc nhân xa bộ lạc. Thật ra trong bộ lạc vẫn còn tồn tại hộp gỗ nhưng cũng chỉ được sử dụng trong thời gian ngắn.

Ain nhận lấy mấy hộp sắt, mở ra, một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi hắn, làm cái bụng vốn đã rỗng giờ đây lại đánh trống dữ dội. Ain vội vàng lấy cái muỗng bắt đầu thưởng thức bữa trưa.

Eny nhìn hắn ăn xông xáo thì vội dùng khăn tay từ vải lanh lau những giọt mồ hôi trên trán hắn. Có thể do thức ăn quá nóng, hoặc trời trưa quá oi bức, hoặc cũng có thể vì tư thế của Eny khi lau mồ hôi cho hắn, mà Ain đổ mồ hôi nhiều hơn và mặt đỏ bừng.

Vải lanh sau khi được làm ra thành công thì nó đang là thứ vải dần thay thế áo lông thú. Đặc biệt là vải lanh còn được làm ra nhiều thứ như khăn, tấm trải bàn,...

Ain vô cùng chú trọng vào đời sống của tộc nhân hơn là sức mạnh bộ lạc. Đây là thứ vô cùng khác biệt với các bộ lạc trên thế giới. Chính Ain cũng không dám chắc việc mình sẽ thành công ra sao, hắn chỉ biết rằng, tới lúc này việc mình làm là vô cùng chính xác.

Đời sống của tộc nhân bộ lạc Lạc Việt vô cùng tốt, không chỉ về vật chất mà còn về tinh thần. Họ có đàn ca, múa hát, nơi ở tiện nghi với nhiều vật dụng hỗ trợ, và ngay cả vấn đề vệ sinh cũng được Ain nghiên cứu, cải thiện. Hắn cũng nhiều lần giảng dạy về tác động của con người lên môi trường, giúp tộc nhân hiểu và duy trì sự cân bằng tự nhiên.

Nhờ vậy, dù bộ lạc có số lượng lớn, nguồn thực phẩm từ thiên nhiên vẫn không bị suy giảm. Chẳng hạn, đàn heo rừng đã phát triển đến hơn 300 con, nhưng mỗi tuần chỉ mất vài con trưởng thành.

Các loài động vật được thuần hóa cũng hưởng lợi từ môi trường này, khi có nguồn thức ăn dồi dào và được chăm sóc cẩn thận. Dù không thích bị can thiệp vào quá trình sinh sản, chúng vẫn sinh ra những thế hệ khỏe mạnh và phát triển tốt hơn.

Ngay cả thực vật, nếu chúng có thể nói, chắc chắn sẽ cảm ơn Ain. Trước đây, nhiều loài cây phải mất hàng thế hệ mới có thể phát triển mạnh, nhưng giờ đây, chỉ cần có ích cho con người, chúng được nhân giống hàng loạt, ngày càng cải thiện qua từng thế hệ.

Về mặt chiến đấu, bộ lạc Lạc Việt là niềm ao ước của các bộ lạc khác. Chiến binh yếu nhất trong bộ lạc cũng đạt đến trình độ Chiến Sĩ một đầu. Điều này không phải bộ lạc nào cũng có thể làm được, vì cần một môi trường thích hợp để phát triển lực lượng đông đảo như vậy.

Ain đã thiết lập một hệ thống bài tập thể chất cùng các dụng cụ hỗ trợ như áo giáp, mũ giáp, giày và bao tay, đảm bảo an toàn khi săn bắn. Chỉ cần kiên trì rèn luyện trong mười năm, ngay cả người kém cỏi nhất cũng có thể trở thành Đấu Sĩ một đầu.

Ain có dự định thay thế hệ thống chiến lực cũ bằng một hệ thống chi tiết hơn, nhưng việc này cần thêm thời gian. Hắn muốn tộc nhân dần tiếp nhận ý tưởng mới trước khi áp dụng rộng rãi. Còn hiện tại, điều hắn cần nhất là một giấc ngủ ngắn trước khi bước vào buổi dạy chiều.

Chợp mắt khoảng 15 phút, Ain tỉnh dậy, cảm thấy thoải mái hơn. Nhìn quanh, hắn mới nhận ra Eny đã rời đi. Trên bàn, mấy hộp cơm đã được dọn sạch, bình nước cũng đã được châm đầy từ lúc nào. Hắn chỉ lắc đầu, mỉm cười.

Buổi chiều lại là một thử thách khác. Tinh thần hiếu học của lũ trẻ ngày càng cao, khiến Ain phải vắt óc trả lời đến mức xanh cả mặt. Hắn dạy lịch sử, địa lý, toán học, nhưng bọn trẻ lại hỏi đủ thứ ngoài lề, làm hắn không biết nên khóc hay cười.

Trên đường về, khi ngang qua nhà kho, Ain không thấy Eny mà chỉ có một thành viên trông coi. Hắn thở dài rồi đi tiếp. Khi đến khu chuồng thú, Ain bất ngờ khi thấy Eny đang trò chuyện rôm rả với Opf.

Chuồng thú được xây dựng khoảng hai tháng trước, khi bộ lạc tiếp nhận nhóm tộc nhân mới. Nó rộng khoảng 50m², chia thành bốn khu vực chính: khu ở của Opf, khu nhốt thú, khu chứa thức ăn và khu sinh hoạt ngoài trời. Trong khu chính lại có nhiều chuồng nhỏ dành cho gà, vịt, mèo, tê giác, bò rừng…

Vịt là loài mới được đưa vào chuồng thú. Nhóm thợ săn của bộ lạc phát hiện ra chúng khi đi về hướng con sông mà Ain từng ghé qua. Sau hai ngày quan sát và vây bắt, họ thành công mang về mười con vịt để Opf thử nuôi.

Thay vì giết thịt ngay như trước, họ giờ đã hiểu giá trị của việc chăn nuôi lâu dài. Nếu thành công, bộ lạc sẽ có thêm một nguồn thực phẩm mới. Nếu thất bại, họ cũng không mất gì.

Chỉ có Opf là ngày càng áp lực. Số lượng động vật nuôi ngày một nhiều mà chỉ có mình cô chăm sóc. Cô muốn tìm thêm người phụ giúp nhưng lại chần chừ, vì thấy tình cảnh của Rin bên khu trị thương. Opf không muốn tuyển đại một ai đó, mà cần người thực sự có đam mê.

Vậy nên, cô tìm đến Eny để nhờ giúp đỡ. Hai người dù gì cũng là chị em tốt, nhưng Opf có vẻ hơi đánh giá cao Eny. Cả hai thực chất đều có cùng một mục đích, và việc này không dễ giải quyết như cô nghĩ.

Nhìn hai cô gái trò chuyện vui vẻ, Ain chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ đi về nhà. Cái bụng hắn đang réo lên, nhưng hắn lại chợt nhớ ra một chuyện. Con Ichi đã rời đi hơn một tuần rồi mà vẫn chưa quay về.

Hắn lắc đầu, rồi bước vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình, không hề hay biết rằng một cơn bão chiến tranh đang dần kéo đến.

cầu bình luận, cầu lượt đọc, cầu đề cử, cầu đánh giá

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com