Lại thêm một tuần tối tăm mặt mày, nhưng Ain cũng có chút an ủi khi những lô giấy tre được làm ra thành công.
Trong khoảng thời gian này, hắn nhận thấy có điều gì đó hơi lạ trong bộ lạc – hắn thường xuyên bị những phụ nữ trẻ dưới hai mươi để ý, lén lút chỉ trỏ. Những cô nàng nổi bật như Eny, Opf, Rin cũng có phần khác lạ khi giao tiếp với hắn.
“Aiz da, sao mình quên mất việc này nhỉ, rắc rối rồi đây…Còn Duyên chắc đang nhìn mình trong bóng tối nữa. Haiz, làm tộc trưởng chi không biết nữa.”
Sau vài ngày suy nghĩ, Ain mới vỡ lẽ – có vẻ như các cô nàng đang muốn chọn hắn làm bạn đời.
“Hmm, mình năm nay cũng đã 16 tuổi rồi nhỉ. Mẹ ở trên cao có thấy con trưởng thành như thế nào không? Cả cha nữa, chú Dyz, lão Vu, Qy… mọi người có thấy con không?”
Ain bỗng nhớ lại quãng thời gian đã qua, những người đã ảnh hưởng lớn đến hắn lần lượt hiện lên trong ký ức. Hắn nằm trên giường, đưa tay lên như muốn níu kéo những người thân yêu trở về. Nhưng bóng hình đó mỗi lúc một mờ nhạt, xa dần…Ain càng buồn bã, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Chỉ khi một mình, hắn mới yếu đuối như vậy.
Liệu rằng, nếu hắn chọn một ai đó, người ấy có chấp nhận con người thật của hắn không? Câu hỏi ấy khắc sâu trong tâm trí, khiến hắn càng kìm nén cảm xúc. Nhưng rồi cũng sẽ có ngày, những cảm xúc ấy sụp đổ – chỉ là hiện tại hắn chưa cho phép điều đó xảy ra. Hắn còn quá nhiều việc cần làm.
Rồi Ain chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài nhà, trên cành cây cao, một bóng hình lặng lẽ quan sát bộ lạc. Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cũng như Ain, người đó chỉ biết khóc mà không thành tiếng.
…
Sáng hôm sau, Ain tỉnh dậy, bỗng cảm thấy hai bắp tay nặng trĩu. Cơ thể hắn nhận ra có thứ gì đó mềm mại đang áp vào ngực.
Giật mình mở mắt, hắn phát hiện Eny bên trái, Duyên bên phải – hai cánh tay hắn bị kẹt giữa hai cô nàng, không tài nào nhấc nổi. Hắn cố cử động nhẹ nhưng không có kết quả, chỉ đành nằm yên, trằn trọc đợi một trong hai người tỉnh lại.
Duyên là người thức dậy trước. Cô cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình nên khẽ động đậy, quay đầu lại. Khoảnh khắc đối diện với Ain, cô đỏ mặt tía tai. Đây là người trong mộng của cô, lại đang nhìn thấy bộ dạng ngái ngủ của cô lúc sáng sớm…Cô mắc cỡ vô cùng!
Ain thấy Duyên tỉnh dậy thì thầm mừng rỡ, nhưng cô lại lấy hai tay ôm mặt, trùm chăn che kín người. Ain khó chịu lên tiếng:
“Này, có chịu đứng dậy khỏi bắp tay tôi không? Sắp đứt tới nơi rồi đấy!”
Duyên nghe vậy mới vội bỏ tay xuống, nhận ra tư thế của mình, vội nhìn lại thân thể và quần áo. Đảm bảo không có gì bất thường, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới ngồi dậy rời khỏi giường.
Ain nhanh chóng lấy lại cảm giác ở bắp tay phải, rồi vội lay Eny dậy. Cô bé mở mắt, nhìn thấy Ain liền vui mừng ôm chầm lấy hắn siết chặt, khiến hắn đau đớn hét lên.
Bên trong nhà tắm, Duyên nghe tiếng hét hoảng sợ chạy ra ngoài. Khi đến nơi, cô thấy Ain đang bị Eny ôm chặt cứng. Chưa kịp định hình chuyện gì, cô đã bắt gặp ánh mắt của Ain trừng lớn nhìn mình, còn Eny thì có chút khó chịu.
Duyên cúi xuống nhìn lại bản thân – mặt cô đỏ như trái cà chua! Cô vội vàng chạy vào nhà tắm, đứng dựa vào cửa, hai tay ôm mặt, lí nhí lẩm bẩm:
“Thấy hết rồi…thấy rồi…a a a…”
Ain vừa chứng kiến cảnh kia, mặt cũng đỏ bừng. Hắn vội gỡ Eny ra, rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Eny trên giường ngây người ra, ánh mắt đầy sự phức tạp nhìn về phía nhà tắm, rồi lại nhìn theo bóng lưng Ain.
15 phút sau, Ain lấy lại bình tĩnh rồi bước vào nhà. Hắn thấy Duyên và Eny đang chuẩn bị bữa sáng. Lướt qua nhà tắm rửa mặt, tinh thần sảng khoái, Ain mới ngồi vào bàn.
Nhìn những món ăn nóng hổi, hắn háo hức bắt đầu bữa sáng. Duyên và Eny liếc nhìn hắn một cái rồi cũng bắt đầu ăn. Đang ăn ngon lành, Ain chợt hỏi:
“Tại sao hai người ở trong nhà tôi?”
Câu hỏi bất ngờ khiến cả hai suýt sặc cơm. Duyên lúng túng, Eny quay mặt ngó lơ. Ain thấy không ai trả lời liền ‘hừ’ lạnh một tiếng. Không khí im lặng thêm một phút, cuối cùng Eny lí nhí:
“Em…em thấy anh ngủ nên định chọc một chút, rồi…không hiểu sao ngủ quên mất…”
Ain nhìn chằm chằm khiến Eny vội xua tay:
“Em nói thật đó! Nói thật mà!”
Hắn hừ một tiếng rồi quay qua Duyên:
“Còn cô?”
Duyên cúi mặt, giọng lí nhí:
“Do tôi nghe có tiếng động lạ nên đi vào, thấy Eny ôm anh ngủ…Tôi định lay nó dậy, nhưng không hiểu sao ngủ quên mất…”
Nói xong, mặt cô vẫn đỏ bừng. Ain thở dài, đổi chủ đề:
“Công việc ở nơi kia ổn không mà về đây?”
Nhắc đến công việc, Duyên lập tức bật dậy, giọng chắc nịch:
“Anh yên tâm! Tôi đã làm xong rồi!”
Ain gật đầu, thu dọn chén dĩa đi rửa. Eny nghe vậy thì đầy thắc mắc – chẳng phải Duyên mới vừa bị hạ cấp sao? Nhiệm vụ gì? Cô nhủ thầm phải dò hỏi chuyện này.
…
Sau bữa sáng, cả hai cô nàng nhanh chóng chuồn đi. Ain thì đến xưởng làm vải và giấy kiểm tra tình hình. Giữa bộ lạc, hắn tự hào ngắm nhìn một đài phun nước mới hoàn thành.
Đây là công trình mới nhất của nhóm xây dựng, mất một tuần để lên ý tưởng và thi công. Đài phun nước có đường kính 3 mét, chính giữa là bánh xe nước cao 1 mét làm hoàn toàn bằng sắt.
Trên đỉnh có một đồng hồ mặt trời rộng 1 mét, hiển thị giờ theo bóng cột. Chỉ tiếc rằng, đồng hồ này vô dụng khi trời âm u hoặc mưa
Ain đi tới nơi ở của các tộc nhân trung niên, khi bước tới thì Ain chưa cần lên tiếng thì đã có một nhóm người tộc nhân vội vàng đi ra đưa hắn vào trong nhà.
Ain đi vào một ngôi nhà to nhất ở đây, lúc này hắn mới thấy ở phía trong là một dãy chậu nước, đang có nhiều người phụ nữ làm bước lọc bột giấy ra khung.
Còn phía đối diện là nơi mà có nhiều người khác, đang tách sợi cây lanh ra làm vải, thấy có người đi vào tất cả người ở phía trong quay mặt ra nhìn, rồi vội vàng cúi đầu nói :
“Chào tộc trưởng.“
Ain xua tay bảo :
“Đừng quan tâm tới tôi, mọi người cứ làm việc của mình.“
Nói xong, thì hắn đi khắp trong nhà xem, do có sự có mặt của tộc trưởng nên có vẻ mấy người họ không được tự nhiên lắm. Ain đành đi ra ngoài cùng với một người đàn ông – có tiếng nói nhất ở đây.
Khi đã ra bên ngoài, Ain mới nhìn người đối diện rồi hỏi :
“Tình hình ở đây có vẻ ổn nhỉ?”
“Dạ thưa tộc trưởng thật ra thì...“
Nghe giọng nói có chút ngập ngừng của người đối diện, Ain quyết đoán nói :
“Có chuyện gì cứ nói.“
“Dạ thật ra thì công việc ở đây rất ổn nhưng ngặt nỗi là các dụng cụ làm vải còn quá thô sơ, thành ra chúng tôi làm vải quá cực mà số lượng bộ lạc cần thì quá cao, nên chúng tôi muốn nhờ nhóm chế tác làm sao mà cho các công đoạn trở nên nhanh hơn.“
Ain nghe xong thì mới thắc mắc hỏi :
“Vậy ngươi đã nói với nhóm chế tác chưa?“
“Dạ chưa thưa tộc trưởng.“
Người kia thở dài bất lực trả lời, Ain còn tưởng đối phương đã nói với bộ phận kia rồi mà chưa được đáp ứng thì hắn sẽ tức tốc đi gõ đầu Mih liền, nếu chưa thì chuyện dễ hơn rồi, Ain nhìn người đối diện rồi nói :
“Ngươi cứ gặp bọn họ rồi nói ra lý do của mình, ngươi cứ báo với mọi người ở bộ lạc ta thì bất cứ ý tưởng nào cũng sẽ được đón nhận, nếu thất bại thì làm lại không cần phải sợ, nhóm người kia còn đang mong việc hơn ai hết.
Ngươi đừng lo lắng về quá nhiều việc của họ, cứ bảo họ đến kiểm tra rồi trình bày một thời gian họ sẽ làm cho ngươi hài lòng, còn bây giờ cứ bảo mọi người làm đúng sức mình thôi đừng cố, áo lông thú vẫn còn nhiều.“
Người kia nghe Ain nói thì hai nước ứ trào ra, ở bộ lạc cũ thì những người như hắn làm gì còn tiếng nói trong bộ lạc, bọn họ chỉ chờ mòn mỏi thời gian ăn mòn cơ thể mà thôi.
Giờ đây đã có người công nhận bọn hắn, có người cho bọn họ chứng tỏ mình vẫn còn giá trị, tộc trưởng còn tôn trọng mong ước của mình nữa hỏi sao họ không khóc cho được.
Ain nhìn vậy thì thở dài, hắn vỗ vai tên kia vài cái động viên rồi đi ra tiếp về lớp học bắt đầu giảng dạy cho nhóm người trưởng thành. Vì hôm nay là chủ nhật rồi, ngoại trừ một số nhóm tộc nhân có công việc đặc thù như canh gác một một nhánh từ nhóm chấp pháp, tên sao thì công việc như vậy.
Chính vì vậy mà số lượng ‘học trò’ cũng ít hơn mọi lần nhưng nó vẫn quá nhiều, Ain đi vào lớp học thì thấy như vậy mới mỉm cười nói :
“Chào cả lớp.“
Nhóm ‘học trò’ cũng chào lại rồi Ain bắt đầu giảng dạy cho tới khi trời tối mới ngưng. Ain đi về nhà với thân thể đầy sự mệt mỏi, hắn vẫn luôn tự trấn an mình mỗi khi mệt mỏi rằng :
“Tộc nhân mốt mạnh rồi mình sẽ sung sướng sau.“
Ain lảo đảo đi vào trong nhà thì mới ngạc nhiên, thấy Duyên và Eny vẫn còn ở đây, hắn mới chú ý rằng hai cô nàng đang nấu ăn mà ánh mắt có gì đó rất khác. Không cho Ain phản ứng, sau lưng lại vang lên tiếng nói:
“Rin, sao cô qua nhà tộc trưởng?”
“Câu đó phải để tôi hỏi cô mới đúng!”
Ain vuốt mặt, thở dài:
“Cái quần què gì vậy trời?”
cầu bình luận, cầu lượt đọc, cầu đề cử, cầu đánh giá