Chờ cho cả hai cô nàng cãi nhau chí chóe thêm 10 phút nữa. Ain mới lên tiếng:
“Hai người cãi xong chưa?”
Nghe thấy tiếng của tộc trưởng, cả hai cô nàng vội quay mặt lại, lúc này họ mới chú ý rằng ngoài cửa, Ain đang đứng nhìn mình, còn Eny và Duyên cũng đang ngó đầu ra quan sát từ chỗ cửa sổ.
Rin thấy vậy thì sợ hãi, lắp bắp nói:
“Tộc…trưởng…”
Ain thì không quan tâm đến chuyện đó, hắn lại hỏi tiếp:
“Cãi xong chưa?”
Cả hai liền theo quán tính mà gật đầu rồi lại lắc đầu. Ain nhìn thấy thì khó hiểu, hắn bước vào nhà bỏ lại cả hai cô nàng. Rin thấy tộc trưởng bỏ quên mình, mới suy nghĩ giây lát rồi nói vọng theo:
“Tộc trưởng, đợi tôi một chút!”
Opf ở ngoài cắn răng, nhìn Rin đã đi vào trong nhà Ain rồi mới chịu đi theo vào. Bước vào bên trong, cả hai mới nhận ra cả ba người kia đã ngồi vào bàn, trên bàn vẫn còn hai chỗ ngồi và chén đũa để sẵn. Ain thấy cả hai vẫn còn ngơ ngác, mới lắc đầu lên tiếng:
“Hai người định đứng đó bao lâu nữa?”
Rin cùng Opf 'A' lên một tiếng rồi xấu hổ đi vào chỗ trống. Khi hai người kia đã an tọa vào bàn, Ain mới bắt đầu dùng đũa, thấy vậy bốn người con gái cũng bắt đầu ăn uống.
Không biết có phải do giữ hình tượng hay không mà Ain cảm thấy hôm nay mình được ăn nhiều hơn mọi khi, kể cả Eny, bình thường mấy năm trước con bé ăn rất nhiều mà nay ăn ít đi trông thấy.
"Con bé này ăn ít vậy thì đâu ra chất dinh dưỡng cho cơ thể nhỉ, hừm, nhưng chất dinh dưỡng dồn vào khá đúng chỗ nhỉ."
Ain liếc sang Eny rồi tặc lưỡi cảm thán. Sau khi ăn xong, hắn lại bắt đầu làm công việc rửa chén của mình, còn Rin và Opf thì vẫn ngồi trên ghế hí hoáy làm gì đó.
Duyên thì ngồi trên giường hắn, xem tấm bản đồ bên cạnh. Eny thì ăn trái cây tráng miệng. Ain mất khoảng 15 phút mới xử lý xong đống chén dĩa, hắn thuận miệng hỏi hai cô nàng kia luôn:
“Rồi, hai người nói đi, muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Rin với Opf nghe hỏi thì giật mình. Vốn dĩ cả hai cùng một mục đích là muốn bày tỏ nỗi lòng của mình khi được ở một mình với tộc trưởng, nhưng giờ mọi chuyện đổ bể làm họ không biết nói sao. Rin bỗng sáng lên một ý tưởng rồi nói:
“À, tôi muốn xin tộc trưởng cùng tôi ra ngoài tìm ít thảo dược ấy mà.”
Ba cô nàng kia nghe vậy liền có cùng suy nghĩ:
"Như vậy cũng được à?"
Ain thì khó hiểu hỏi lại:
“Tại sao lại là tôi?”
Rin nhanh chóng trả lời:
“Thì ngài là người mạnh nhất bộ lạc mà, mấy người khác tôi không yên tâm khi ra ngoài bộ lạc.”
Ain nghe xong thì đưa tay gãi đầu. Hắn hiểu chuyện gì rồi, chỉ là không ngờ cô nàng này quyết đoán đến vậy mà thôi. Rồi hắn nhìn sang, thấy ba người kia có ánh mắt giống hệt Rin và sự ghen ghét hướng về phía cô nàng. Rin cũng cảm nhận được ‘mùi thuốc súng’ nhưng không vì thế mà yếu thế.
Ain suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói :
“Được rồi, vậy năm ngày sau đi. Xong rồi thì cô về đi. Còn cô?”
Rin nghe tộc trưởng nói xong thì hớn hở đi ra khỏi nhà hắn, không biết rằng ba người kia ở phía trong nhà đang há hốc mồm.
Opf nghe tộc trưởng hỏi thì bối rối, vì chưa tìm ra lý do. Nhưng rồi cô như tìm được cái cớ, liền nói:
“À ừm, tôi muốn đi tìm thêm một số thú nuôi cần thiết ấy mà, như Rin, tôi chỉ tin tưởng tộc trưởng thôi.”
Ain thở dài rồi gật đầu nói:
“Được rồi, vậy chờ sau khi tôi đi với Rin về đã.”
Opf hai tay nắm chặt, đưa lên trước ngực rồi giật xuống cùng với cái gật đầu. Cô vội chào tộc trưởng rồi hí hửng chạy về. Chỉ còn Duyên và Eny, gương mặt đầy sự ngạc nhiên nhìn Ain.
Họ biết rằng Ain có chút dễ dãi, nhưng có cần dễ như vậy không? Duyên thì sau khi chứng kiến cuộc nói chuyện trên, cô vội vàng nghĩ tìm một lý do cho mình có không gian riêng với Ain.
Chỉ là Duyên với Eny chưa kịp nói thì Ain đã lên tiếng:
“Còn hai người, nếu không có chuyện gì thì cũng về đi.”
Hai cô nàng nghe vậy thì cắn răng, bực tức mà đi về. Trên đường về, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng: có người hạnh phúc, có người hồi hộp, chỉ có Ain là khổ sở.
Thật ra thì Ain cũng muốn thử một chuyện mình mới biết, nhưng cần phải làm một việc trước đã. Ain vội đi ra khỏi nhà, hướng về phía nam, nơi gần chỗ lối đi về phía ngọn đồi.
Nơi đó có một ngôi nhà to và rộng nhất ở đây. Bên trong ngôi nhà chất đầy giấy tờ ngổn ngang. Ở giữa nhà có một bàn ghế tiếp khách, phía sau là bàn làm việc, bên cạnh là hai ngọn đuốc nhỏ đủ thắp sáng khu vực làm việc.
Ở đó, có một người đang nhìn những báo cáo của các thành viên, rồi hí hoáy viết vào những tờ giấy. Ain đi vào trong, thấy thân ảnh kia mới hỏi:
“Chưa nghỉ à?”
“Chưa. Mày cũng biết mà còn hỏi. Sao? Có chuyện gì à?”
Dio đang duyệt những tờ đơn tố cáo, khiếu nại, nghe tộc trưởng hỏi thì mới ngước đầu lên nhìn rồi khó chịu trả lời. Xong nó đi lại bàn tiếp khách, rót cho Ain một chén trà.
Ain nhận lấy rồi từ tốn húp một ngụm, hắn hài lòng tặc lưỡi khen :
“Trà ngon, hình như là việt quất đúng không?”
“Ừm, đúng rồi.“
Dio nghe hỏi thì gật đầu nói, đây là loại trà kết hợp với quả dại việt quất và lá trà lài, trà lài là loại thực vật tộc nhân bộ lạc Lạc Việt tìm ra trên các ngọn đồi nghi là mỏ quặng, ban đầu các tộc nhân chỉ nghĩ là cỏ dại nhưng rồi bọn họ lại mang về cho nhóm trồng trọt nghiên cứu.
Mất hơn nửa năm, thì nhóm trồng trọt mới tìm ra cách sử dụng lá trà, rồi lại tốn thêm vài tháng mới gieo trồng thành công trên các ruộng bậc thang. Vì số lượng có hạn, nên nó chỉ có trong phòng của Dio và Ry mà thôi.
Ain uống xong chén trà, rồi nhìn ra phía ngoài cửa có vài người đang canh gác nói :
“Các anh đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục.“
Mấy người ở phía ngoài, vội quay vào chào hai người họ rồi chạy về nhà, Dio nhìn Ain rồi đứng dậy đi ra ngoài, ngó quanh sau đó đóng cửa lại, cả hai cùng đi vào một căn phòng bí ẩn. Khi xác nhận an toàn Dio mới hỏi Ain :
“Có chuyện gì?”
Ain thở dài, rồi bắt đầu nói việc vì sao mình không thể ra khỏi bộ lạc, Dio nghe xong thì bất ngờ rồi nó gấp rút hỏi :
“Vậy giờ sao?”
“Tao có hỏi rồi, chỉ cần tao có một người chứa đựng linh hồn của tao một chút thì tao có thể ra ngoài, nhưng người đó chết thì tao cũng ngủm.“
Dio nghe xong thì có chút bất lực mà dựa vào thành tường, sau một lúc, nó mới khó khăn hỏi :
“Vậy mày tính làm gì?”
“Uhm, tao có kế hoạch rồi, chỉ cần mày bảo vệ nó thôi.“
Dio nghe xong mới thở ra một hơi rồi nó thắc mắc nói :
“Sao mày không nhờ hai tổ đội kia.“
“Có những chuyện không cần nhiều người biết.“
Ain mỉm cười, quay qua nhìn Dio rồi nói nhẹ nhàng, Dio lúc này mới nhận ra sự hớ hênh của mình, nó liền hỏi :
“Là ai.“
“Ichi.“
Ngay khi nói xong, Ain mới thấy Dio há hốc mồm ngạc nhiên. Ain chỉ vỗ vai nó, rồi cẩn thận bước ra ngoài, sau đó hắn đi về nhà của mình, còn Dio thì bước ra ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng của Ain mà đầy suy tư.
Thở dài một hơi, rồi Dio quay lại công việc của mình, đến khi nào nó mới có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Ain đây, khi mà càng ngày Ain càng chịu sự khóa chặt của bộ lạc, nó muốn giúp nhưng lại bất lực.
Ain sau khi trở về nhà thì liền đánh một giấc tới sáng, trong cơn mơ vùng vẫy giữa dòng nước thì hắn giật mình tỉnh dậy. Lúc này, hắn mới cảm nhận mặt mình đầy nước dãi, quay lại thì thấy Ichi đang thở hổn hển.
Ain xoa đầu nó, rồi nhanh chóng đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, Ichi là cái đồng hồ báo thức của hắn, vốn thời gian trước thì hắn tự dậy nhưng khi Ichi lớn lên. Hắn để Ichi gọi mình dậy sau những ngày mệt mỏi riết thành thói quen, chính vì vậy mà hôm qua mới có chuyện hắn để cho hai cô nàng kia ôm mình ngủ.
Làm xong bữa sáng, cho mình và con Ichi. Ain mới quan sát nó chỉ mới hơn hai tuần mà cơ thể đã rắn chắc hơn rất nhiều và đặc biệt là khí tức của một con đực trưởng thành, Ain lại xoa đầu nó ghẹo :
“Sao rồi trở thành trụ cột cho một gia đình rồi đúng không?”
Ichi nghe xong liền ‘gấu’ lên một tiếng, nó dùng hàm răng sắc nhọn của mình, kéo cái áo của Ain ra phía ngoài cửa. Ở bên ngoài cửa, Ain thấy một con sói cái khá đặc biệt, nó có một bộ lông màu nâu đối lập với bộ lông xám của Ichi, và con sói đó đang đi loanh quanh đầy sự lo lắng, mãi tới khi Ichi chạy lại nó mới mừng rỡ liếm láp.
Ain đứng như trời trồng, chứng kiến màn cơm chó sói, hắn còn phải tặc lưỡi, khi con chó của mình lại vào phía trong nhà lấy một miếng thịt tươi ra cho con chó kia ăn.
“Ủa khoan, chết mẹ phải giấu sổ đỏ mới được.“
Ain bỗng giật mình trước cảnh kia mà nghĩ, nhưng rồi hắn mới sực nhớ rằng thời đại này làm gì có sổ đỏ. Ain lúc này nhìn cặp đôi uyên ương trước mặt mà khó chịu nói :
“Được rồi, mày dẫn vợ mày cho nhà của mình đi.“
Ichi nghe xong thì hớn hở dẫn cô vợ đi ra nhà của mình, đây là ngôi nhà cho nó, được chính tay Ain làm hơn một năm trước. Có mái che, có tô thức ăn và nước uống, bên trong rộng rãi cho năm con sói vẫn ở được, còn có một lớp rơm giữ ấm, hệ thống thoát nước mưa cao cấp.
Nếu có người nào chú ý tới thì họ sẽ phải thốt lên rằng :
“Thiên lý ở đâu? Nhìn xem, nhà của một con chó còn hiện đại hơn nhà của tộc nhân à?”
Ain nhìn cặp đôi chó sói kia một cái, rồi hắn đi ra ngoài hướng về phía nhóm làm giấy với vải xem bên chế tác đã cử người qua xem xét chưa, chỉ có điều hắn đã lo xa.
Khi tới nơi thì đã thấy một nhóm 6 người thuộc chế tác đã xuất hiện từ sớm, họ đang đi cùng các thành viên làm giấy nghe mô tả cách làm để tìm ra cách chế tạo công cụ phù hợp.
Theo quan sát của Ain, thì nhóm này chỉ có một người làm có kinh nghiệm, tên anh chàng kia là Lak, theo như trí nhớ của Ain thì Lak là một người thuộc nhóm nô lệ của bộ lạc Huyết Sắc, chạy trốn rồi gia nhập bộ lạc hắn.
Ain nhìn thêm một lúc rồi mới phát hiện, Lak chỉ đứng sau quan sát và hướng dẫn những người mới này, cũng như chỉ điểm sai cho họ, Ain quan sát thêm một lúc nữa rồi quay về phía mấy ngọn đồi.