Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 92: Chương 92 : Bài Học



Ain sau một buổi chiều quan sát và kiểm tra mấy ngọn đồi thì hài lòng trở về nhà.

Ngày hôm sau, Ain không rời khỏi nhà như mọi ngày, khiến cho một số tộc nhân có chút thắc mắc và lo lắng.

Eny, đang làm việc, ánh mắt cứ hướng về phía xa. Mãi đến khi gần tối, cô mới hoàn thành công việc rồi lập tức chạy sang nhà Ain.

Mở cửa bước vào, cô lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng. Eny vội thắp các ngọn đuốc lên, ánh sáng vừa hiện ra thì cô hoảng hồn khi thấy Ain nằm trên giường, khuôn mặt đỏ rực, cơ thể nhễ nhại mồ hôi.

Eny ngay lập tức sờ tay vào Ain, cảm giác nóng bỏng lan tỏa khiến cô hoảng sợ. Vội vàng, Eny chạy ra chuồng của Ichi và gấp gáp nói:

“Ichi, mau đi báo mấy người kia giúp tao!”

Ichi lập tức bỏ lại ‘người vợ’ của mình và chạy đi. Trong khi đó, Eny nhanh chóng mở hết các cửa sổ để căn phòng thoáng khí, rồi dùng khăn ướt lau người cho Ain.

Khi Eny còn đang chăm sóc Ain, Rin đã vội vã chạy vào.

Nhìn thấy cảnh Eny đang lau thân thể cho Ain, cô giật mình, chỉ kịp la lên một tiếng, rồi quay người lại để trấn tĩnh bản thân. Đây không phải lần đầu tiên Rin nhìn thấy thân thể nam giới, nhưng cảnh tượng này lại làm cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Mình phải giữ bình tĩnh." Rin nhủ thầm.

Đạo đức nghề y lập tức trỗi dậy, cô nhanh chóng sờ vào tay Ain và cảm nhận được sức nóng từ cơ thể. Rin lập tức lấy ra một túi vải nhỏ, bên trong có các loại thảo dược cùng cối và chày.

Cô nhanh chóng lựa những thảo dược trị sốt, nghiền nhuyễn chúng rồi cẩn thận đổ vào miệng Ain. Sau khi lau sạch những giọt thảo dược trào ra từ miệng Ain, Rin mới nhận ra Eny vẫn đứng như trời trồng.

Đúng lúc này, họ nghe tiếng Opf vang lên từ ngoài cửa:

“Tộc trưởng sao rồi?”

Rin và Eny quay lại, thấy Opf vừa thở hổn hển vừa khum người dựa vào thành cửa. ‘Hai trái dưa hấu’ đung đưa theo nhịp thở của cô, khiến Eny phải nhìn lại chính mình và thầm than:

"Có cần khác biệt đến thế không?"

Opf cảm thấy lo lắng vì hai người kia không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô vội vã kiểm tra bản thân xem có gì không ổn. Trong lúc Opf còn đang loay hoay, từ xa ba người Ska, Dio, và Pu đã chạy tới.

Thiếu mất Ry do nó đang đi săn, và Duyên cùng Zua đang làm nhiệm vụ khác.

Cả ba chào hỏi các cô gái rồi đi vào trong để thăm hỏi tình trạng của Ain. Khi nghe Rin báo lại, họ mới thở phào nhẹ nhõm và quay ra ngoài ngồi nghỉ ở bộ bàn ghế gỗ lớn Ain tự làm, đặt ngay trước nhà.

"Đã lâu rồi cả ba đứa mình chưa có dịp ngồi lại với nhau." Pu thở dài nói.

Không ai bảo ai, cả ba người bắt đầu nói chuyện rôm rả về mọi thứ, từ chuyện bộ lạc đến những tin đồn mới. Đến khi Opf từ trong nhà bước ra và bảo họ về, Rin và Eny lại tranh nhau ở lại chăm sóc Ain, ai cũng đưa ra lý do chính đáng.

Cuối cùng, Opf tức tối rời đi, còn Dio ngoái đầu nhìn vào nhà Ain lần nữa, ánh mắt đầy suy ngẫm. Nó không bỏ qua những chi tiết nhỏ xung quanh: bãi tập của Ain bị bỏ hoang, những vật dụng lạ lùng dùng để làm giấy và vải, cùng cái hồ cá đã cạn trơ đáy.

Dio rời khỏi nhà với hàng loạt suy nghĩ, thậm chí còn mất tập trung đến mức tông vào mấy cái cây ven đường. Xoa chỗ vết u, nó nhanh chóng đi về nhà. Sau một hồi tranh cãi, Eny và Rin quyết định ngủ dưới đất, còn Ichi và 'vợ' nó nằm canh trước cửa.

Quay lại với Ain.

Vào buổi sáng, Ain bắt đầu dùng Vu lực, kéo một phần linh hồn ra truyền cho Ichi, và hắn vẫn có thứ đảm bảo là khi nào muốn thì lão Quy sẽ rút phần linh hồn này lại cho hắn như thường. Vì vậy mà hắn không suy nghĩ cứ rút linh hồn mình ra, mà không có sự trợ giúp của lão Quy.

Hậu quả của việc không có sự trợ giúp là cơn đau thấu trời. Ain đã rút linh hồn mình ra, hắn cắn lưỡi để giữ tinh thần vững, nhưng cơn đau cũng không có giảm đi mà càng đau hơn khi phần linh hồn càng tách ra khỏi hắn.

Dù đau đớn đến mức không có từ nào diễn tả được, nhưng hắn không thể dừng lại. Hắn còn nhiều thứ cần làm:

“A, a, a tao liều mạng với mày, mẹ nó đau chết tao a, a, A.“

Dứt lời, Ain không chần chừ giật mạnh phần linh hồn ra rồi dùng Vu lực cắt đi một phần nhỏ để truyền vào Ichi. Sau khi hoàn tất, hắn ngất xỉu tại chỗ vì tinh thần đã vụn vỡ. Ở thực tại, hắn nằm bất động trên mặt đất.

Còn con Ichi thì cũng như Ain, mãi sau một tiếng thì Ichi đứng dậy bằng hai chân như một con người. Sau đó nó đỡ Ain lên giường rồi nhìn thân thể kia mà thở dài, kết thúc nó ngáp một cái rồi lại nằm xuống đất, lại thêm một tiếng, Ichi mới tỉnh dậy lần này là đứng bốn chân.

Nó đi lại chỗ tay của Ain liếm láp, thấy còn hơi ấm và cảm nhận rằng chủ nhân đang ngủ thì nó mới đi ra khỏi phòng rồi về nhà với ‘vợ’ mãi tới buổi tối thì Eny mới đánh thức nó dậy.

Ain lúc này đang bị một cơn sóng đánh vào mặt, hắn chơi vơi giữa dòng biển, bỗng hắn nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái ở phía xa, hắn cố gắng quay đầu về phía đó nhưng vẫn không thể do sóng đập vào mặt.

Khi Ain ngoi lên được mặt nước, thì từ đâu có một khúc gỗ trôi tới, hắn vội với lấy để trồi lên lúc này. Ain mới có thể nhìn rõ không gian, bỗng hắn có cảm giác gì đó rất lạ.

Ain nhìn xuống khúc gỗ thì giật mình buông hai tay ra, vì đó không phải là khúc gỗ mà là một cái xác người đang thối rữa. Ain lần nữa ở dưới nước, nhìn cái xác trôi đi mới thở ra một hơi, rồi hắn cảm thấy đau nhức, nhìn lại thì Ain lại sợ hãi, khi hai tay của mình thối rữa đi nhanh chóng mà mắt hắn nhìn thấy được.

Vội trồi lên mặt nước lại thì Ain cố gắng hít thở không khí, nhưng do tinh thần phải tập trung cao độ mà cơ thể hắn vô lực chìm xuống dưới nước, Ain cố gắng đưa hai tay lên trời, nhưng cơ thể hắn lại như đeo quả tạ mà rơi xuống.

Bỗng Ain giật mình tỉnh dậy, hắn vuốt ngực của mình vài cái, rồi quay lại nhìn xung quanh thì lại muốn bỏ chạy, khi có vô số quái vật dị đang tiến tới chỗ hắn, chỉ là Ain không thể di chuyển, vì hắn đang bị một thứ nhớp nháp gì đó quấn quanh thân thể hắn và ghì chặt xuống.

Ain chỉ có thể trơ mắt nhìn đám quái vật kia gặm nhấm cơ thể mình, đau đớn, bất lực là những thứ hắn có thể cảm nhận được trước khi cái đầu bị cắt đứt.

Và lần này, Ain mở mắt ra một lần nữa, hắn nhìn quanh một lúc mới thở phào khi thấy những thứ quen thuộc. Ain muốn bước xuống giường nhưng cơ thể hắn lại không nghe lời, dù hắn cố đến cỡ nào, Ain thở một hơi dài rồi cố gắng nhìn xung quanh.

Bỗng hắn thấy, có hai bóng hình đang ôm nhau ngủ, Ain mỉm cười rồi hắn ngửi thấy một mùi lạ, hắn tập trung hít vào thì mới ngạc nhiên nghĩ :

“Hửm? Thảo dược trị sốt à?”

Ain cười khổ, khi một lần nữa xác nhận lại mùi thảo dược nồng nặc trong miệng của mình. Ain lần nữa cố gắng cử động và hắn thành công chiếm lại quyền điều khiển, đầu tiên là tay, tiếp đó là chân rồi cả cơ thể.

Mãi một lúc, hắn mới khó khăn mà đứng dậy, Ain cố gắng bước ra khỏi cửa, sau cơn sốt thì cơ thể của Ain vẫn còn yếu và bụng hắn vẫn chưa được ăn.

Dù vậy, Ain vẫn quyết bước ra ngoài trời hít thở không khí, khi đã ở bên ngoài rồi, Ain mới thấy trời vẫn còn sớm. Ở phía xa, các tộc nhân vẫn còn trong giấc ngủ. Ain nhìn thấy khung cảnh đó, mà lòng trở nên yên bình, lúc này trong tiềm thức của hắn vang lên một giọng nói ôn tồn :

“Nhóc, ngươi tỉnh dậy rồi à. Sao rồi nghịch đủ chưa?”

“Dạ, lần này con đã nhận một bài học thích đáng rồi. Mong lão Quy tha tội.”

Sau khi nói xong, Ain không còn nghe lão Quy nói gì nữa. Hắn lại trở về thực tại, hắn đã quá quen tính cách của lão già này rồi, hắn đang hít thở không khí thì bỗng giật mình vội chạy vào trong nhà.

Do gấp gáp mà hắn bị vấp té xuống đất, tiếng động mạnh làm cho Rin và Eny tỉnh giấc, cả hai bất ngờ khi mình ôm đối phương, vội tách nhau ra rồi cùng hướng mắt về tiếng động.

Nhìn thấy thì Eny bật dậy đi về phía Ain, đỡ hắn dậy. Ain đau đớn những vẫn cố nói :

“Mau đi báo cho các tộc nhân, bão sắp tới!”

Từng được học về kiến thức thời tiết cơ bản, nhưng chưa gặp lần nào nên Eny và Rin có chút không tin, cả hai vội đỡ Ain vào giường, rồi chạy ra ngoài xem, nhìn lên trời cả hai miệng mở to, đến mức nhét một quả trứng vào được.

Nhận thấy tình hình không tốt, cả hai cô nàng vội vàng chạy đi thông báo, vì ở phía đông xa xa một đám mây đen đang bay tới một cách nhanh chóng, cả hai vừa chạy đi trong bộ lạc vừa la lớn :

“Mau dậy đi, bão tới rồi!“

Khi tới cuối con đường, Eny chạy về phía ngọn đồi còn Rin thì chạy ngược lên chỗ ngọn núi đá vôi. Lúc này các tộc nhân đi ra khỏi nhà, thấy hai cô nàng chạy đi chạy lại thì thắc mắc, nghe có bão, có người không tin nhưng khi nhìn lên trời thì hoảng hồn.

Một đám mây đen đã kéo đến bao trùm bộ lạc Lạc Việt. Không khí âm u, lạnh lẽo lan tỏa khắp nơi, những cơn gió mạnh và dữ dội bắt đầu nổi lên.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com