Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 95: Chương 95 : Thú Cưng Mới



Từ đằng xa, một giọng nói vang tới chỗ thằng Pu:

“Đội trưởng nhóm xây dựng sao đi qua đây làm gì thế?”

Pu quay đầu lại nhìn về phía giọng nói rồi mỉm cười, giơ tay chào:

“Sao, làm đội trưởng rồi mà không chào đón tôi à?”

“Nào dám! Giới thiệu với anh, đây là Rok, đội trưởng mới của nhóm.”

Mih chào hỏi Pu rồi chỉ tay về người đứng kế bên. Pu nhìn qua thì thấy đó là một người đàn ông trung niên.

Nếu là lúc trước, các tộc nhân tóc và râu cắt tỉa khá hạn chế, nhưng từ khi có quặng sắt, kéo nhanh chóng được tạo ra. Chính vì vậy mà giờ đây, Pu có thể nhìn rõ ngũ quan đối phương.

Pu nhìn một lúc rồi xác định đây đúng là người làm nhà nung. Gương mặt góc cạnh đã trải qua thời gian dài của cuộc đời, cơ bắp ẩn mình dưới lớp da căng tràn kia chực chờ bùng nổ, da mặt lúc nào cũng đỏ do làm việc trong môi trường nhiệt độ cao.

Trong lúc Pu đánh giá đối phương thì Rok cũng như vậy. Rok là người mở lời trước:

“Rất vui gặp lại anh, đội trưởng.”

“Thôi nào, tôi đã không còn là đội trưởng nữa đâu. Mà chúc mừng anh lên chức nhé.”

Pu và Rok cùng bắt tay khách sáo với nhau, Mih đứng bên cạnh mỉm cười. Rok là người mà hắn từng tiến cử cho Pu, nhưng do bận rộn ở chỗ ngọn đồi mới khai phá nên cả hai cũng quên mất.

Rok còn là người mà Mih trầm trồ khi nhận ra một người ngoài nhóm nô lệ bỏ trốn cùng hắn lại có tài năng cao đến như vậy. Cũng may, bây giờ tộc trưởng đã nhận ra tài năng của người này. Mih, lúc chưa làm đội trưởng, có chút sợ hãi nên không dám đề cử trực tiếp lên Ain.

Chính vì vậy, hắn mới phải nhờ đến nhóm chấp pháp và Dơi để đánh giá nhân tài ẩn này.

Cả ba nhanh chóng chào hỏi sơ qua rồi cùng các tộc nhân khác kiểm tra người bị thương và trấn an tâm lý. Bỗng Pu thấy lão Ky nhìn lên ngọn đồi đã cháy mà thở dài, nó mới bước lại gần rồi hỏi:

“Sao vậy, lão Ky?”

“Lúa cháy hết rồi! Lão làm sao ăn nói với tộc trưởng đây? Bão lần trước mới quét sạch một đám lúa, giờ lại cháy nữa...Hu hu, lão phải làm sao đây?”

Lão Ky nghe hỏi thì ngồi phịch xuống đất mà òa khóc. Pu thấy trên mấy ngọn đồi còn lại cũng chỉ còn chút ít lúa đang phát triển mà thôi. Nó ngồi xuống, vỗ vai lão Ky an ủi:

“Không sao đâu, tộc trưởng hiểu mà. Lão chỉ cần làm tốt số lúa còn lại là được.”

Những thành viên nhóm trồng trọt nhìn lão Ky buồn bã khóc mà cũng rưng rưng nước mắt. Bọn họ cũng buồn vì thời tiết khắc nghiệt, nhưng đây không phải là lúc họ được phép đau buồn. Vẫn còn lúa như lời Pu nói, vẫn còn cơ hội để phát triển.

Có người sực tỉnh, vội lau những giọt nước mắt chưa kịp rơi rồi lấy những xô nước chạy lên phía ruộng lúa. Một người bắt đầu, rồi người thứ hai cũng xách xô nước lên bổ sung cho những cây lúa.

Ba đội trưởng cũng lao vào giúp các tộc nhân. Kể từ khi phát hiện cháy đến lúc dập lửa thành công thì đã hơn một giờ. Làm sao Ain có thể không biết được thông tin này khi mạng lưới truyền tin của bộ lạc hắn làm ra rất tốt?

Chỉ khoảng hai phút thôi, hắn đã nhận được thông tin. Nhưng hắn không có hành động gì, vì đã biết trước rằng Pu đã di chuyển qua bên kia. Còn có đường ống dẫn nước gần nhà nung thì làm sao mà không đủ nước để dập lửa cho được?

Ain chỉ sợ có người chết mà thôi. Nhưng sau một giờ, tin tức truyền đến lần nữa làm hắn mỉm cười hài lòng. Rồi một thông tin khác càng làm hắn vui hơn: dù nắng nóng nhưng Garu lại bắt được vài con tôm hùm to cùng một ít hải sản lạ nữa.

Vì kiếp trước Ain chẳng đi đâu ăn và khám phá nhiều, trừ lúc đi chung với công ty du lịch đến vườn quốc gia Pù Mát tham quan. Hắn chỉ tiếp xúc cơ bản với hải sản là tôm và cua, thế nên kiến thức về hải sản của hắn lại thấp đáng sợ.

Nhưng những lời khuyên về sự nguy hiểm của biển, hắn vẫn biết sơ. Thành ra, trước khi cho Garu ra biển, hắn cũng dặn dò một hồi. Đây là công việc khá lạ, nguy hiểm lại cao, nên chỉ Garu mới can đảm làm. Ain mong chờ tới buổi chiều xem Garu mang kinh hỷ gì về cho hắn.

Còn bây giờ, hắn đi ra khỏi nhà, tiến đến chỗ chuồng thú. Hắn muốn nuôi một con chim nào đó.

Khi tới nơi thì hắn đã nghe tiếng la hét của Pea thành viên mới nhóm nuôi và thuần hóa thú. Bước vào, Ain nhìn thấy cảnh Pea bị mấy con vịt cạp túi bụi còn thằng nhóc thì chịu trận, Opf ở một bên mà lắc đầu. Ain thắc mắc hỏi :

“Opf sao thằng nhóc bị như vậy?”

“A tộc trưởng ngài khỏe rồi à. Thằng nhóc này láo, dám chui vào chỗ ở của mấy con vịt xem trứng đẻ ở đâu nên bị chúng cạp cho một trận.“

Ain chỉ “Uhm” một cái rồi lắc đầu nhìn theo, bỗng hắn nghĩ nếu thay bởi vịt thành ngỗng thì thằng nhóc sẽ chịu trận hay bỏ chạy, vì hắn chú ý rằng dù chịu trận cạp nhưng thằng nhóc vẫn lém lỉm mò mẫm mấy con vịt.

Sau một hồi chịu đòn, Pea đau quá chạy đi, mấy con vịt lập tức đuổi theo.

Ain mới thở một hơi dài rồi quay lại hỏi Opf :

“Opf này ta muốn nuôi một con chim để truyền tin. Ê, cô sao vậy?”

Opf lúc này mải mê nhìn Ain mà tới khi hắn hỏi thì ngại mà ngồi xuống ôm mặt, Ain phải khổ sở lắm mới giúp cô nàng trở lại bình thường. Hắn thật sự bị động trước mấy cô gái này, âu cũng là điều bình thường khi kiếp trước hắn đã chưa từng quen ai, mãi tới khi cô bạn gái của hắn tỏ tình thì mới có tình yêu đầu tiên.

Sau khi Opf bình tĩnh trở lại, cả hai đi ra chuồng chim, cô nàng dựa trên yêu cầu của hắn đi vào trong một lúc rồi đi ra, khi đi ra trên tay cô là một con cú mèo lông màu nâu cà phê.

Nó rất khác biệt với các loài cú đang hoạt động cho các nhóm trinh thám, không những màu lông còn là ngoại hình, khi nó to hơn những con cú khác chừng vài phần, phần lông phía trước có hình chữ V kéo dài từ mũi lên hết đầu.

Cặp móng sắc bén đang bám chắc vào phần tay bảo vệ mà Opf mang, ánh mắt sắc bén nhưng có chút non nớt. Ain nhìn thấy con cú này mà mê mẫn, hắn mới nuốt một ngụm nước bọt mà hỏi Opf :

“Đây là loài gì vậy?”

“Uhm tôi cũng không rõ nữa, nó được tìm thấy trên một cái tổ gần vách đá ở phía tây bộ lạc, lúc mang về thì nó chỉ khoảng vài tuần tuổi, tới nay đã tròn vài tháng, nó có chút hung dữ nhưng với tộc trưởng thì chắc là không sao.“

Ain nhận ra những lời cuối cùng của Opf có chút gì đó lạ mà thắc mắc hỏi :

“Bộ nó có chuyện gì sao?”

“Sao nhỉ? Vì nó quá hung nên đã giết mấy con chim khác hiền hơn, tôi đang tìm cách tách tụi nó ra.“

Opf nghe tộc trưởng hỏi thì tiện thể than thở luôn, cô rất mệt về con cú mèo này, dù rất thích động vật nhưng cô vẫn phải giao nó cho ai đó, còn thả ra thì càng không vì nó quá nguy hiểm.

Ain sau khi nghe thì xoa cằm suy ngẫm một lúc rồi, đưa cánh tay ra trước mặt con cú mèo, Opf nhìn thấy thì hoảng sợ móng chân con cú này rất sắc bén nên cô mới mang bao tay.

Chỉ là động tác của con cú mèo nhanh hơn Opf nhiều, nó bay tới bàn tay đưa ra kia rồi cần thận đứng trên cánh tay của Ain, điều này làm cho Opf ngạc nhiên, chưa bao giờ cô thấy một con cú có thể đứng như vậy. Còn Ain thì có chút nhăn mặt suy nghĩ :

“Sao nó nặng vậy ta, chắc sắp tới phải tập lại quá mới vài tháng mà như vậy, sau này còn nặng cỡ nào nữa trời?”

Ain nhìn con cú thì mới phát hiện ra nó đang quan sát mình, nếu con cú ra một cú đá ngay lúc này thì Ain vẫn kịp phản đòn. Khi mà hắn đang có một thứ rất lâu rồi chưa xuất hiện, nó đang chờ thời để phát huy tối đa.

Opf nhìn một người một chim cứ nhìn nhau một lúc, rồi Ain nhún cánh tay xuống rồi tung lên trời, con cú mèo thuận thế bay lên trời. Đây là lần đầu tiên nó được tự do bay lượn, khiến nó kêu lên một tiếng dài.

Ở bên dưới Ain và Opf nhìn con vật tự do mà vui mừng, làm gì có ai muốn một con vật bị giam cầm như thế, nhưng vì sinh tồn nhân loại mới làm như vậy, con người muốn công bằng với loài vật nên mới trao đổi với chúng.



Ngươi cho ta một lợi ích gì đó, ta sẽ cho ngươi lại một lợi ích khác, dần dà lòng tham con người càng nhiều hơn, các loại vật càng thiệt hơn nhưng chúng không thể phản kháng quá nhiều.

Nhân loại dù tham vọng cao nhưng lại có trí tuệ để biết đâu là hạn mức của mình chính, vì vậy mới có một số loài trước kia hoàn toàn bị lợi dụng để cống hiến cho nhân loại.

Tới thời kỳ hiện đại, chúng đã có được một số lợi ích nhất định, điển hình là lợn, gà, vịt,...được dần cho ăn uống khoa học, được nghe nhạc giải trí, hỗ trợ sinh sản tới khi mà chúng lên ‘dĩa’.

Là người hiện đại, Ain hiểu rõ số phận của những loài vật trong xã hội loài người. Vì thế, hắn muốn thử một cuộc trao đổi công bằng. Bắt đầu từ bầy heo rừng, Ain cho chúng tự do phát triển, đổi lại là hỗ trợ vận chuyển, cung cấp thịt, phòng thủ cho bộ lạc hắn.



Sau hơn 15 phút bay thoải mái thì con cú mèo mới quay về, đậu trên bao tay của Opf, theo bản năng thì nó hiểu mình chỉ có thời gian như vậy nên nó mới quay về với Opf mà không phải là người xa lạ kia, Ain mỉm cười rồi dùng tay cẩn thận gãi dưới cằm con cú.

Tư thế này rất dễ bị mổ nếu làm chúng đau nhưng Ain là người cẩn thận nào dễ bị mổ như vậy, hắn làm rất nhẹ cũng như quan sát nhất cử nhất động con cú, chừng vài chục giây hắn buông tay ra khỏi con cú.

Rồi hắn nói với Opf :

“Tôi chọn con này nhé, cứ để nó ở đây một thời gian ngắn, còn vấn đề tách thì đợi một chút cho nhóm xây dựng làm nhé.“

Nói xong, hắn rời khỏi đi lại chỗ nhà tập trung của nhóm xây dựng nói vấn đề của mình, do hai chỗ gần nhau nên một đám người vội vàng chạy qua làm. Đùa, tộc trưởng muốn thì bọn họ còn mong mà không được, thậm chí bọn họ còn muốn hô hào một lượng lớn thành viên làm, tiếc là chuồng chim quá nhỏ thôi.

Ain nhìn đám người năng nổ mà lắc đầu ngao ngán:

“À, đặc quyền của tộc trưởng cũng tốt đấy, vậy cưới nhiều vợ được không nhỉ?”

Nghĩ tới đây, Ain vội vàng đi về nhà, trước khi có kẻ nghe thấy rồi bàn tán, chỉ là trên một vài cành cây có những kẻ nhiều chuyện, làm cho hắn khổ sở một thời gian sau này.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com