Khi Ain cùng Rin ra khỏi phạm vi bộ lạc chừng 4 km thì mới bắt đầu đi chậm lại, cho Rin tìm kiếm thảo dược. Ain đi theo chỉ để bảo vệ nên hoàn toàn rất chán, Rin thì vừa ngó hắn vừa tìm thảo dược.
Cả hai lần mò đến trưa mới chịu tìm chỗ nghỉ ngơi. Ain kiếm thức ăn nhẹ, trước khi đi hắn đã chuẩn bị ít lương khô nên giờ đi tìm ít trái cây tươi ăn cho đỡ ngán.
Còn Rin thì ngồi nấu nướng một mình. Đối với cô, phải cỡ Dio mới có thể đánh bại cô lúc này, chứ mấy tên tép riu thì cô đấm chết luôn. Vì vậy mà Ain đi theo chỉ để tránh trường hợp có người quá mạnh mà thôi.
Cách đánh của cô thì trong bộ lạc chưa ai đánh lại được. Cô luôn thủ trong người nhiều thảo dược gây mê, độc, tiêu chảy, nên trong lúc tập luyện cô thường được các tộc nhân gọi là "phù thủy".
Với điều đó, Ain tự tin để cô nấu nướng một mình vì hắn đã tỏa ra uy áp để kiểm tra xung quanh rồi. Nếu có kẻ mạnh hơn, hắn không ngại bỏ chạy trước đâu. Chưa hết, bên cạnh Rin còn có một thứ bảo vệ nữa.
Trở lại với Rin, cô vừa nấu ăn vừa nhìn sang cái giỏ tre đang chứa ít thảo dược mà mỉm cười, nhưng rồi lại có chút buồn bã khi suốt mấy tiếng vừa rồi vẫn chưa tìm được cơ hội tỏ tình:
"Haiz, không lẽ dùng cái kia hay sao?"
Rin than thở rồi nghe tiếng nồi thức ăn sôi. Vì bất cẩn dùng tay trần bóc lấy cái nồi sắt, cô thốt lên "A" một tiếng rồi vội thổi hơi vào chỗ bỏng. Ở đằng xa, Ain nghe tiếng kêu liền quay đầu chạy về xem tình hình. Khi thấy Rin đang ngồi thổi tay, hắn mới chạy lại hỏi:
"Sao vậy, có ai tấn công cô à?"
"Dạ, không có ai hết, chỉ là tôi bất cẩn làm bỏng tay thôi."
Rin co rút người lại rồi lí nhí trả lời. Ain nghe xong mới thở phào một hơi rồi nói to:
"Sao cô lớn rồi mà còn bất cẩn vậy? Đâu, cho tôi xem. Hmm, may mà chỉ bỏng nhẹ thôi đó. Cô phải biết mình là người quan trọng của bộ lạc và của tôi nữa đấy. Làm ơn cẩn thận vào, hậu đậu thế không biết."
Ain vừa cầm tay Rin vừa càu nhàu, vừa lấy nước sạch rửa vết thương. Sau đó, hắn lấy lá cây lưỡi hổ – một loại thảo dược trị bỏng khá tốt – ra. Hắn dùng dao cắt hai bên mép lá, bỏ đi phần ngọn, chỉ chọn phần gốc lá.
Một đường dao rạch ở giữa cái lá, Ain lấy phần gel của lá ra bôi vào vị trí vết bỏng. Vì sợ Rin đau, hắn làm rất nhẹ nhàng. Sau khi làm xong, hắn mới ngước lên thấy Rin đang nhìn chằm chằm mình.
Rin thấy tộc trưởng phát hiện ra thì vội quay mặt đi, nhưng gương mặt cô vẫn còn hồng hào và hạnh phúc. Ban đầu, nghe Ain trách móc làm cô buồn, nhưng rồi lời nói và hành động ân cần của Ain làm cô vui sướng.
Khi Ain ngước mặt lên, cô ngại ngùng quay đi nhưng khóe miệng vẫn không hạ xuống. Mãi một lúc, Rin mới quay lại, thấy Ain đã dọn đồ ăn ra hết rồi. Hắn còn đang nhìn cô và tay hắn đang xới cơm.
Đây là những hạt gạo ít ỏi mà bộ lạc vừa thu hoạch được. Không biết có phải do giống cây không mà lúa bộ lạc trồng thu hoạch khá nhanh, khoảng 4-5 tháng là trưởng thành. Đây là giống lúa được trồng hồi mùa đông năm ngoái.
Tuy nhiên, số lượng lại ít ỏi, thêm vào đó còn gặp phải cơn bão đầu mùa, nên lại càng ít hơn. Là tộc trưởng, Ain được ưu tiên, vì vậy Rin cũng được hưởng ké.
Ain nhìn cô nàng đối diện cứ ngại ngùng cúi đầu mà khó chịu nói:
"Cô có ăn cơm không hay định ngồi nhìn rồi chút xỉu? Tôi không cõng về đâu."
Rin nghe vậy thì cắm cúi thưởng thức bữa ăn. Ain thấy vậy mới cười rồi thong thả ăn. Trên cao, Duyên nhìn cặp đôi với ánh mắt đầy ghen ghét. Cô cắn mạnh miếng thịt khô rồi lại nhìn chằm chằm vào họ.
Sau khi ăn xong, Rin và Ain dọn dẹp rồi tiếp tục lên đường tìm kiếm thảo dược. Trên đường đi, cả hai gặp ít thú vật như heo rừng, rắn, nai sừng,...Với sức của Rin, bọn thú nhỏ này nhanh chóng bị đánh bại.
Cô còn vui mừng khi bắt được vài con rắn để mang về làm cháo rắn, một món Ain từng làm cho tộc nhân ăn thử nên cô rất ấn tượng. Các tộc nhân đi săn ít khi tìm thấy rắn, nên món này khá khan hiếm ở bộ lạc.
Cả hai đi mãi cho đến tối mới tìm được một ít thảo dược như gừng, bạc hà, tầm ma, bồ công anh,...Trời tối, cả hai người chọn ngủ lại tạm chỗ. Ain dùng dao dọn xung quanh sạch sẽ.
Một khoảng đất vài mét nhanh chóng được dọn dẹp gọn gàng. Rin dùng một tấm da thú lớn để làm thảm ngủ, sau đó cô nghiền ít lá bạc hà và hương thảo, rải khắp nơi ngủ rồi dùng một ít còn sót lại ngâm với nước chà lên người.
Dù mùi có chút khó chịu nhưng Rin thà chọn cách này còn hơn làm mồi cho các loài động vật ban đêm. Ain, sau khi dọn dẹp xong, ngồi trước đốm lửa canh gác. Rin nằm kế bên mà đầy suy tư. Rồi cô không chịu được nữa mà hỏi:
"Tộc trưởng, anh cũng đã tới tuổi trưởng thành rồi, anh có suy nghĩ về việc này chưa?"
Ain quay lại nhìn vào mắt Rin rồi thản nhiên trả lời:
"Rồi."
Rin nghe xong bật dậy hỏi:
"Vậy anh đã chọn được ai chưa?"
Nhìn khuôn mặt mong chờ của cô nàng làm Ain mỉm cười rồi nói:
"Chưa. Nhưng tôi vẫn chưa muốn chọn bây giờ, tôi còn cần làm rất nhiều việc cho bộ lạc."
Rin nghe Ain trả lời, định nói thêm thì hắn lại tiếp lời. Cô lắng nghe rồi suy ngẫm, một lúc sau cô thẳng thắn nói:
"Không sao mà, anh vẫn có thể có vợ và cả hai cùng xây dựng bộ lạc. Thậm chí, anh có thể lấy nhiều người giống như các tộc trưởng khác."
Ain nhìn vào mắt Rin rồi xua tay nói:
"Khuya rồi, ngủ đi. Việc này để sau."
Nói xong, hắn lại tiếp tục châm củi còn Rin thì mừng rỡ, vì lúc nãy khi cô nói ánh mắt hắn đã có chút lay động, nghĩa là cô vẫn còn cơ hội.
Nghĩ xong, Rin nhẹ nhàng đắp tấm lông thú lên mình rồi chìm vào giấc ngủ của mình. Ở trên cao, Duyên nhìn Rin rồi cười mỉm nói nhỏ :
“May cho cô có câu nói kia đấy.“
Ở phía dưới, Ain cứ trong lẩn quẩn bởi lời nói của Rin, mục đích ban đầu của hắn là gì? Duyên thật sự khi gặp lại hắn, có chấp nhận việc đó? Hắn đang muốn mang hạnh phúc cho mình hay là Duyên? Rồi những người hắn chọn, có chấp nhận Duyên hay đấu đá? Các tộc nhân của hắn sẽ suy nghĩ gì về việc này? Lão Quy thì sao, mẹ Âu Cơ thì sao?
Cứ mãi suy nghĩ mà Ain không nhận ra rằng, trời đã sáng.
Mãi tới khi nghe tiếng chim chóc và ánh sáng truyền tới, hắn mới uể oải đứng dậy, hắn vỗ người Rin rồi lấy nước trong ống tre rửa mặt đánh răng. Rin nhận thấy có người gọi mình dậy thì mới mở mắt ra, cô thấy khuôn mặt của hắn thì mỉm cười.
Sau đó, cô lại chìm vào giấc ngủ tiếp vì tưởng mình mơ, sau 2 phút thì Rin giật mình tỉnh dậy, cô nhìn lại thì thấy Ain đang đánh răng, mới xấu hổ đi vệ sinh cá nhân của mình, mất một lúc thì cô mới làm xong.
Cả hai lại dọn dẹp rồi nhanh chóng quay về bộ lạc, trên đường Rin thì líu ríu nói cười, Ain thì ngược lại im lặng, mỗi khi Rin ngồi hái thảo dược thì hắn lại đi tìm trái cây và may mắn sao, hắn thấy một thứ trái rất ngon bổ.
Ain cầm cái trái hình bầu trên tay mà vui mừng không nói nên lời, nó có màu xanh lá, phần đít thì bầu ra phần ngọn thì nhỏ đi. Ain dùng dao bổ nó ra làm đôi, bên trong ngay chỗ to nhất của quả là một cái hạt to.
Ain dùng dao khoét một miếng thịt của quả lên ăn thử, một cảm giác đắng truyền tới, làm hắn phải phun ra vài cái rồi than thở :
“Chưa chín à? Bơ gì dở thế nhỉ, về kêu đám trồng trọt kia tới bứng mang về mới được.“
Ain nhìn gần chục cây bơ trước mặt mà tiếc nuối, Rin ở bên thì thấy Ain đã vui trở lại cũng mừng thầm, cả hai nhanh chóng về tới khu rừng của bộ lạc. Từ đâu xuất hiện vài cái bóng đen bay xuống trước mặt Ain nói :
“Tộc trưởng mau trở về, Ichi nó quậy nhà của ngài quá trời, đội trưởng Dio đang giữ nó không nổi rồi ạ.“
Ain nghe xong thì chào tạm biệt Rin, rồi dùng tốc độ kinh hoàng biến mất, để lại Rin trơ trọi một mình, cô lúc này mới nhận ra liền phồng má tức giận nói :
“Hừ thì ra tốc độ cao như vậy mà đi với mình như con rùa, mà như vậy cũng tốt đúng không Duyên?“
Nói xong, cô cười nhìn lên trên các cành cây, nghe thấy lời của Rin, từ trên cao, Duyên đáp xuống trước mặt cô nàng, rồi khó chịu nói :
“Không biết.“
Nói xong, Duyên nhanh chóng cùng Rin trở về bộ lạc, dù mới đi có hai ngày thôi mà trong bộ lạc của Ain đầy sự biến động không nhỏ, nên khi cả hai cô nàng quay về liền trở lại công việc của mình.
Duyên thì nghe báo cáo của các thành viên. Rin thì mang thảo dược cho các thành viên mang trồng, sau đó cô nghiên cứu từng loại mới như gừng, bồ công anh,...
Mảnh vườn mà nhóm trị liệu trồng vốn được mang từ mảnh vườn nhỏ của Ska trước kia, vì có cùng đam mê nên Ska không tiếc cho những người có kinh nghiệm nhất qua đây chỉ dạy cho những người mới. Để họ có kinh nghiệm mà trồng trọt, Rin cũng muốn như vậy, sau này cô không cần ra ngoài tìm thảo dược nữa, lần này là cái cớ mà thôi lần sau chắc là gì khác.
Thậm chí Ska đầu tư cho mảnh vườn này rất lớn, điều đó chứng minh qua cơn bão dữ kia mà tổn thất chỉ là ngập úng sơ bộ mà thôi, hệ thống thoát nước, phân bón, nhân sự là tốt nhất trong bộ lạc, điều này làm cho các thành viên trồng trọt khác mà tặc lưỡi tiếc nuối.
Nếu bọn họ biết được việc đầu tư của Ska là tốt cho tương lai bộ lạc thì không biết họ có suy nghĩ lại không nữa?
Quay lại với Ain, sau khi nghe sự việc kia hắn nhanh chóng băng băng về bộ lạc, trên đường hắn gặp không ít tộc nhân nhưng vì hệ trọng hắn vội lướt qua.
(Duyên ở đoạn mà Ain suy nghĩ là người bạn gái của hắn ở kiếp trước nha các bác, đừng hiểu lầm)