Rồi khi Ain tới nhà mình. Hắn hoang mang khi nhận ra nơi từng đẹp đẽ trong mắt mình giờ đã tan hoang, dường như vừa trải qua một cuộc chiến tranh khốc liệt.
Ain thất thần bước tới, bỏ qua những thành viên chấp pháp đang thủ thế bên ngoài. Họ thấy tộc trưởng đi tới liền chào, nhưng thay vì nhận lại cái gật đầu quen thuộc, họ chỉ thấy một gương mặt ngơ ngác, khiến họ không biết nên làm gì.
Tiếng chát chúa, rầm rầm càng vang lên lớn hơn khi Ain lại gần ngôi nhà. Ain hít thở thật sâu rồi mở cánh cửa, nhưng vừa chạm vào, cánh cửa đã đổ xuống đất với một tiếng “Rầm” lớn, khiến ba bóng người trước mặt hắn dừng lại.
Ain càng nhìn càng há hốc mồm, khi bốn bức tường từng vững chãi nay đã bị phá tan hoang từ bao giờ. Hắn vội nhìn lại thì mới nhận ra nhà mình giờ đây chỉ còn mỗi cánh cửa là còn đứng vững, nhưng nó cũng vừa đã ngã mất rồi.
…
Ain ngồi trên một khúc gỗ tạm, gương mặt nhăn hết cỡ khi nghe Dio kể lý do sự việc.
Lý do Ain nhận được là Ichi vốn được Dio trông coi, nhưng không biết vì sao mà con cú mèo ở chỗ Opf lại xổng chuồng, bay theo mùi của hắn.
Con cú mèo bay tới nhà Ain, và Ichi đánh hơi thấy mùi lạ liền xông ra tấn công. Hai con vật quần nhau suốt mấy tiếng mà không có kẻ thắng người thua, con cú mèo dựa vào ưu thế tấn công lén lút, còn Ichi dựa vào sức mạnh phản đòn, thành ra hai bên không ai giành được ưu thế rõ rệt.
Dio thấy trận chiến này thật vô ích nên bước lên can ngăn, nhưng xui xẻo là dù có mạnh đến đâu, con người cũng không thể ngăn cản hai con vật quá nguy hiểm này.
Một mình Ichi đã khiến Dio chật vật, giờ thêm một con cú không kém cạnh nữa thì Dio càng rơi vào thế khó.
Dio dùng cây lao của mình để ngăn cản, nhưng với sự nhạy bén, hai con vật vội tránh né và tưởng Dio muốn khiêu chiến, thành ra Dio bị cuốn vào trận chiến ‘tam quốc’.
Cuộc chiến kéo dài từ ngoài sân vào đến gần nhà, khiến ngôi nhà của Ain bị tàn phá nghiêm trọng. Ichi với sức nặng của mình ngã đè xuống làm sập từng mảnh tường, và trận chiến kéo dài càng lâu, tường nhà càng sập nhiều hơn. Cuối cùng, phần mái cũng sập theo, khiến cả Dio và Ichi đều bị thương nặng.
Con cú mèo kia càng trở nên hung hăng hơn, nhưng bất ngờ là Ichi bỗng có một nguồn sức mạnh lạ, đè đầu cả Dio lẫn con cú mèo mà tấn công dồn dập. Dio lúc này mới nhận ra sức mạnh của ấn chim Lạc giúp hắn hồi phục nhanh chóng, nên hắn mới trụ được đến giờ.
Cả ba giằng co suốt từ chiều đến tận sáng hôm sau. Cho đến lúc Ain về tới nhà thì trận chiến mới tạm dừng lại. Ain nhìn con cú mèo với ánh mắt đầy suy ngẫm:
“Ichi thì không nói, Dio có ấn chim Lạc, còn con này có thứ gì mà giúp nó trụ lâu đến vậy? Bay suốt ngày mà không biết mệt sao?”
Ánh mắt nghi hoặc của Ain khiến con cú mèo tưởng rằng hắn đang khen nó, nên nghênh mặt ra đầy tự hào. Ichi nhìn thấy vậy thì đầy khinh miệt. Ain thấy thế mới liên hệ với lão Quy để rút phần linh hồn của hắn khỏi Ichi, còn lời hứa với Opf thì hắn đành gác lại.
Sau khi lão Quy giúp xong, Ain cảm thấy mình khỏe khoắn hơn bình thường, còn Ichi thì trở nên ngu ngơ hơn một chút.
Sau khi trách móc Dio và hai con vật, Ain đi qua chỗ nhóm trồng trọt để nhắc về cây bơ mà hắn bắt gặp. Sau khi nhận được cái gật đầu từ Ska, hắn đi tìm Eny ăn trưa, trong khi ngôi nhà của hắn được đội xây dựng cấp tốc xây lại.
Dự kiến mất một tháng để hoàn thành, nên trong thời gian này, Ain sẽ phải chu du khắp bộ lạc để ngủ nhờ. Hắn tức giận khi nhà mình bị phá tan hoang, nhưng cái chuồng của Ichi lại không có một vết xước nào, thật ảo diệu!
Cũng may là những thứ quan trọng hắn cất giữ trong hộp sắt cứng cáp, tránh được hư hỏng. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ khóc ròng, vì bản đồ là thứ quý giá nhất đối với hắn. Sau khi ăn trưa xong, Ain quay lại chỗ nhà mình để xem nhóm xây dựng làm việc, đồng thời cho con cua nhện ăn.
Khi hắn xong việc chỗ con cua nhện, hắn lấy một miếng thịt tươi cho con cú mèo, từ lúc hắn rời nhà đi gặp Eny, nó không rời hắn một bước. Khi vào trong nhà, con cú mới chịu bay xung quanh, nhưng khi hắn ra khỏi nhà, nó lại bay theo hắn.
Sờ vào mỏ của con cú mèo, Ain cảm nhận được sự cứng cáp của nó. Con cú nhảy lên vai Ain, rồi dùng cái đầu đầy lông của mình dụi dụi vào đầu hắn.
Ain nhìn con cú đã lớn hơn nhiều so với lúc trước. Bây giờ nó đã cao 65cm, sải cánh dài 1m7, lông đuôi dài hơn 20cm, mỏ dài hơn 8cm, đủ sức xuyên thủng da của các con vật nhỏ và vừa.
Đặc biệt nhất là phần chân của con cú mèo chỉ khoảng 10cm, nhưng xương cổ chân dài gần 8cm, và móng vuốt cong hình trăng lưỡi liềm dài 3cm, đủ sức khiến các đối thủ phải e dè. Cân nặng của con cú mèo khá nhẹ, chỉ khoảng 5,6kg.
Sau khi đánh giá con chim cú mèo, Ain cho nó tự do săn mồi, nếu nó đã chọn hắn thì hắn không cần lo nó bay mất, mà có bay mất thì cũng sẽ bị các con chim khác săn thôi. Đừng tưởng nó to như vậy mà an toàn, nên nhớ trong thời đại này còn có những con vật khác to lớn hơn rất nhiều.
Điển hình là con Tê Giác thần, nó to kinh khủng cao hơn 10m, ước chừng nặng 12 tấn, nhiêu đây thôi cũng đã đủ khiến nó làm bá chủ một phương mà xui lại gặp trúng cháu lão Quy to còn hơn vậy nữa. Vì quá to mà cháu lão Quy phải dùng thần lực mà bay, chứ đi bộ thì bộ lạc của hắn không còn mất.
Trở lại, sau khi con cú mèo bay đi, Ain mới đi lại chỗ các thành viên xây dựng bắt đầu chỉ trỏ, hắn điều chỉnh cho ngôi nhà mới của mình theo ý của riêng mình. Các thành viên thì nghe vậy chịu khó lắng nghe, rồi làm theo ý của hắn cái nào không đảm bảo an toàn mới đưa ra ý kiến.
Ain khi nghe rồi suy nghĩ một lúc, mới theo ý kiến của đội xây dựng, đây là ý định của hắn khi thành lập nhóm này. Hiện sau hai năm thì nhóm đã đi vào khuôn khổ mọi thứ, tối quan trọng nhất là sự an toàn của chủ nhân công trình.
Mọi thứ được Dio tính toán và thử nghiệm, thậm chí đánh đổi sương máu mới được như ngày hôm nay, đặc biệt là sau khi Pu tiếp nhận, nó càng siết chặt vấn đề này hơn, thành quả là tỉ lệ tai nạn giảm sút trông thấy, làm cho các thành viên của Rin vừa buồn vừa vui.
Xong xuôi ở chỗ nhà của mình, Ain bắt đầu đi dọc theo con sông ra biển, điểm đến đầu tiên của hắn là chỗ ngọn núi đá vôi, thứ hắn thấy là một nửa ngọn núi nhỏ nhất đã bị xén ngang như thể bị một con dao cắt đi vậy.
Thấy Ain đi tới, các thành viên đào đá vội đang ngồi nghỉ, hoảng hồn nhao nhao đi tới chào hắn. Một người đứng đầu ở đây đi lại chào, Ain vội chỉ tay lên chỗ bị xén kia hỏi :
“Này, các người đang khai thác kiểu gì thế? Đừng nói là các ngươi cho leo lên trên rồi đập cho nó rơi xuống nhé?”
“Dạ đúng rồi thưa tộc trưởng.“
Tên đứng đầu ở đây nghe tộc trưởng hỏi thì ngạc nhiên trả lời, hắn nghĩ cái này tộc trưởng phải biết rồi chứ, Ain nghe xong liền vịn hai vai của hắn lại hỏi :
“Có dây an toàn không? Công cụ bảo vệ có không? Rồi khi tai nạn thì làm sao?”
Tên kia nghe liền thở phào, còn tưởng tộc trưởng lo lắng chuyện gì. Chuyện này thì hắn giải thích được, hắn mới từ tốn trả lời :
“Dạ có hết thưa tộc trưởng, thậm chí đội trưởng Dio còn tự mình thử nghiệm, bọn tôi được dạy về mọi trường hợp xảy ra rồi cách xử lý...Mọi chuyện trên đó chúng tôi đều xử lý an toàn rồi mới bắt đầu công việc, khi nào không đảm bảo là bọn tôi rút lui liền.“
Ain nghe xong thì nghĩ :
“A, an tâm rồi cũng may có Dio, mà thằng này chuyện này lại dấu mình, hừ về xử nó mới được.“
Ở nơi xa, Dio đang ngồi duyệt các thứ thì bỗng nó hắc xì một cái rồi lắc đầu tiếp tục làm việc. Ain động viên, khen thưởng cho các thành viên đào đá rồi đi qua chỗ ép dầu.
Lần này, hắn âm thầm đi xem rồi lại bị phát hiện, từ lúc phát hiện ra dầu, nó giúp ích cho bộ lạc rất nhiều vì vậy mà yêu cầu số lượng khá lớn như vải và giấy ở đầu bên kia bộ lạc, chỉ là dụng cụ ở đây còn hạn chế.
Theo như lời của người đứng đầu ở đây là Lea thì khoảng mùa đông nếu băng tuyết ít thì nhóm xây dựng sẽ làm một cái cối xay nước, còn lý do không làm sớm hơn vì đang bận làm nhà cho Ain. Còn mùa thu thì mưa nhiều, công việc có thể gặp nguy hiểm nên Pu không dám cho thành viên mình chạy qua làm.
Ain ngồi lại trò chuyện một lúc rồi đi về vì trời đã gần tối, bước trên đường đi về, Ain mỉm cười tự nhiên khi thấy khung cảnh, đường đi được lát gạch hai bên đường là hàng cột đèn đang được những tộc nhân châm mỡ động vật rồi đốt lên.
Trên đường đi, còn có những đứa trẻ trên những xe kéo mang cỏ lanh qua chỗ mấy lão già. Những đứa trẻ cười tươi hồn nhiên, ra sức quất roi vào con heo rừng phía trước. Bị đau, con heo càng chạy nhanh hơn, khiến tụi nhỏ càng phấn khích thúc giục nó chạy hết tốc lực.
Ain sau khi chứng kiến thì phải thốt lên :
“Ân, có lẽ mình nên rút lại nhận định hồn nhiên thôi.“