Từ ngày chính thức "công khai" tình cảm trong bóng tối, Lâu Thành dính lấy Đinh Tuyết Nhuận còn hơn cả keo 502. Giờ ra chơi, giờ ăn trưa, giờ tự học, thậm chí cả giờ thể dục, Lâu Thành đều tìm cách ở bên Đinh Tuyết Nhuận. Anh ta chẳng thèm ngó ngàng đến sân bóng rổ nữa, chỉ muốn ngồi cạnh cậu bạn cùng bàn, ngắm nhìn cậu đọc sách, giải toán, hay đơn giản chỉ là nhìn cậu mỉm cười.
"Học bá, hôm nay cậu muốn ăn gì?" Lâu Thành hỏi, khi cả hai đang đứng ở căng tin. "Tôi bao!"
Đinh Tuyết Nhuận khẽ mỉm cười. "Cậu ăn gì tôi ăn nấy."
"Thế thì ăn hết cả căng tin này nhé!" Lâu Thành cười tít mắt, rồi nhanh chóng kéo Đinh Tuyết Nhuận đi chọn đồ ăn. Anh ta luôn gắp cho Đinh Tuyết Nhuận những món ngon nhất, và luôn để ý xem cậu có ăn đủ không.
Trong lớp, Lâu Thành cũng không còn "giả vờ học dốt" nữa. Anh ta bắt đầu cố gắng học hành nghiêm túc hơn, chỉ để được ngồi cạnh Đinh Tuyết Nhuận lâu hơn, để có cớ hỏi bài cậu. Đinh Tuyết Nhuận cũng rất kiên nhẫn giảng bài cho Lâu Thành, và đôi khi còn khuyến khích anh ta tham gia các hoạt động ngoại khóa.
"Cậu nên thử tham gia câu lạc bộ bóng rổ đi," Đinh Tuyết Nhuận nói. "Cậu chơi bóng rổ rất giỏi mà."
Lâu Thành nhìn Đinh Tuyết Nhuận, ánh mắt đầy vẻ u mê. "Tôi chỉ muốn ở bên cậu thôi."
Đinh Tuyết Nhuận khẽ cười. "Cậu có thể vừa chơi bóng rổ, vừa ở bên tôi mà."
Lâu Thành suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. "Được thôi! Vì cậu, tôi sẽ trở thành cầu thủ xuất sắc nhất!"
Đinh Tuyết Nhuận cũng dần cởi mở hơn với Lâu Thành. Cậu kể cho Lâu Thành nghe về trường cũ, về những lý do khiến cậu phải chuyển trường. Cậu kể về việc mình đã đ.á.n.h nhau với lũ bắt nạt để bảo vệ bạn bè, và tống tên cầm đầu vào tù. Lâu Thành nghe xong thì mắt chữ A mồm chữ O, vừa bất ngờ vừa khâm phục.
"Trời ơi, cậu đúng là anh hùng mà!" Lâu Thành thốt lên. "Tôi đã nói mà, cậu không phải là kẻ yếu đuối!"
Đinh Tuyết Nhuận khẽ mỉm cười. "Tôi chỉ làm những gì mình cho là đúng thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Càng tìm hiểu về Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành càng yêu cậu nhiều hơn. Anh ta yêu sự thông minh, sự trầm tĩnh, sự dịu dàng, và cả sự mạnh mẽ ẩn chứa bên trong con người cậu. Anh ta nhận ra, Đinh Tuyết Nhuận không phải là một "học sinh tốt tâm cơ thụ" như anh ta từng nghĩ, mà là một người sống rất tình cảm và có nguyên tắc.
Mối quan hệ của họ phát triển một cách tự nhiên, ngọt ngào, không có bất kỳ khúc mắc nào. Lâu Thành không còn bệnh sạch sẽ nữa, anh ta sẵn sàng ôm hôn Đinh Tuyết Nhuận bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, miễn là không quá lộ liễu. Anh ta thích vuốt ve mái tóc đen nhánh của cậu, thích chạm vào đôi môi mềm mại của cậu, thích nắm lấy bàn tay thon dài của cậu.
Một ngày nọ, Lâu Thành đang cùng Đinh Tuyết Nhuận đi dạo trong công viên. Anh ta bất chợt dừng lại, quay sang nhìn Đinh Tuyết Nhuận.
"Đinh Tuyết Nhuận," Lâu Thành nói, giọng nói đầy chân thành. "Cảm ơn cậu."
"Cảm ơn tôi vì điều gì?" Đinh Tuyết Nhuận hỏi, ánh mắt tò mò.
"Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi," Lâu Thành nói. "Cảm ơn cậu vì đã khiến tôi nhận ra tình yêu đích thực là gì. Tôi... tôi yêu cậu rất nhiều."
Đinh Tuyết Nhuận khẽ mỉm cười, đôi mắt cậu cong cong như vầng trăng khuyết. Cậu không nói gì, chỉ kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Lâu Thành. Nụ hôn đó ngọt ngào như mật, khiến Lâu Thành say đắm.
Hạnh phúc của họ cứ thế lớn dần lên từng ngày. Lâu Thành vì Đinh Tuyết Nhuận mà cố gắng học hành, đặt mục tiêu thi vào một trường đại học gần với trường của Đinh Tuyết Nhuận. Anh ta muốn được ở bên cậu mãi mãi, muốn cùng cậu xây dựng một tương lai tươi sáng.
Gia đình Lâu Thành, sau khi biết chuyện tình cảm của con trai, ban đầu có chút bất ngờ. Nhưng khi gặp Đinh Tuyết Nhuận, bố mẹ Lâu Thành lại rất vừa ý. Họ khen Đinh Tuyết Nhuận thông minh, học giỏi, lễ phép, và rất quan tâm đến Lâu Thành.
"Thằng bé Tuyết Nhuận này tốt thật đấy," mẹ Lâu Thành nói với Lâu Thành. "Thế mà mày lại có phước lấy được nó. Thông minh học giỏi chả bù cho thằng con ngốc nghếch như mày."
Lâu Thành chỉ cười hì hì, không phản bác. Anh ta biết, anh ta may mắn khi có Đinh Tuyết Nhuận trong đời. Và anh ta sẽ làm mọi thứ để giữ gìn tình yêu này.
Tình yêu của Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận cứ thế diễn ra êm đềm, ngọt ngào, không sóng gió. Cả hai cùng nhau vượt qua những năm tháng cấp ba đầy kỷ niệm, cùng nhau mơ ước về tương lai. Mối tình của họ là minh chứng cho việc, đôi khi, những định kiến về giới tính hay bề ngoài chỉ là những lớp vỏ bọc bên ngoài. Quan trọng nhất là sự chân thành, sự thấu hiểu và tình yêu thương mà hai trái tim dành cho nhau