Những năm tháng cấp ba trôi qua nhanh như một giấc mơ ngọt ngào. Lâu Thành, nhờ sự đốc thúc và giúp đỡ của Đinh Tuyết Nhuận, đã có những tiến bộ vượt bậc trong học tập. Dù không thể sánh bằng thành tích xuất sắc của Đinh Tuyết Nhuận – người đã xuất sắc giành học bổng toàn phần vào ngôi trường đại học hàng đầu cả nước – nhưng Lâu Thành cũng đã đủ điều kiện để thi vào một trường đại học danh tiếng ở cùng thành phố. Mục tiêu của anh ta chỉ có một: được ở gần Đinh Tuyết Nhuận.
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, Lâu Thành vui mừng khôn xiết. Anh ta lập tức chạy đến tìm Đinh Tuyết Nhuận, trên tay cầm chiếc giấy báo đỏ chói.
"Học bá! Tôi đỗ rồi! Tôi đỗ đại học rồi!" Lâu Thành hào hứng khoe, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.
Đinh Tuyết Nhuận khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong. "Tôi biết mà. Cậu đã rất cố gắng."
"Vậy là chúng ta sẽ được học cùng thành phố rồi!" Lâu Thành phấn khích ôm chầm lấy Đinh Tuyết Nhuận. "Chúng ta sẽ thuê một căn hộ gần trường cậu nhé! Tôi sẽ nấu ăn cho cậu, giặt đồ cho cậu, làm tất cả mọi thứ!"
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn Lâu Thành, ánh mắt có chút tinh quái. "Cậu chắc chứ? Cậu có bệnh sạch sẽ đấy."
Lâu Thành vỗ ngực. "Vì cậu, tôi có thể làm tất cả! Bệnh sạch sẽ ư? Giờ tôi chỉ có bệnh 'u mê Đinh Tuyết Nhuận' thôi!"
Cả hai cùng nhau vạch ra những kế hoạch cho tương lai. Họ mơ về một căn hộ nhỏ ấm cúng, mơ về những buổi tối cùng nhau học bài, cùng nhau xem phim, cùng nhau nấu ăn. Họ mơ về một tương lai tươi sáng, nơi họ có thể cùng nhau đi đến bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì.
Bố mẹ Lâu Thành hoàn toàn ủng hộ quyết định của con trai. Thậm chí, họ còn giúp Lâu Thành tìm một căn hộ gần trường đại học của Đinh Tuyết Nhuận. Đối với họ, Đinh Tuyết Nhuận không chỉ là bạn trai của con trai họ, mà còn là một người bạn đời hoàn hảo, một người có thể giúp Lâu Thành trưởng thành và tốt hơn.
"Con phải đối xử tốt với Tuyết Nhuận nhé," mẹ Lâu Thành dặn dò. "Thằng bé tốt tính như vậy, thông minh như vậy, con phải biết trân trọng."
"Con biết mà mẹ!" Lâu Thành cười hì hì. "Con yêu Tuyết Nhuận nhất trên đời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuộc sống đại học của Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận diễn ra êm đềm và hạnh phúc. Lâu Thành vẫn giữ thói quen dính lấy Đinh Tuyết Nhuận, nhưng giờ đây anh ta đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Anh ta không còn chỉ là một chàng trai ham chơi bóng rổ, mà đã trở thành một người đàn ông biết quan tâm, chăm sóc và bảo vệ người mình yêu.
Đinh Tuyết Nhuận cũng ngày càng cởi mở hơn. Cậu không còn giữ vẻ lạnh lùng, ít nói như trước nữa. Cậu thường xuyên chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc của mình với Lâu Thành. Cậu cũng khuyến khích Lâu Thành theo đuổi đam mê bóng rổ của mình, và luôn là cổ động viên nhiệt tình nhất của anh.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trên ban công căn hộ nhỏ của mình, ngắm nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh, Lâu Thành bất chợt quay sang, nhìn Đinh Tuyết Nhuận.
"Đinh Tuyết Nhuận," Lâu Thành gọi tên cậu, giọng nói trầm ấm. "Chúng ta... sẽ ở bên nhau mãi mãi chứ?"
Đinh Tuyết Nhuận khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu lấp lánh dưới ánh đèn. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâu Thành. "Tất nhiên rồi, Lâu Thành. Mãi mãi."
Lâu Thành siết c.h.ặ.t t.a.y cậu, trái tim anh ta tràn ngập hạnh phúc. Anh ta biết, anh ta đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Một tình yêu không phân biệt giới tính, không phân biệt địa vị, chỉ có sự chân thành, sự thấu hiểu và tình yêu thương vô bờ bến.
Anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Đinh Tuyết Nhuận. "Cảm ơn cậu, vì tất cả."
Đinh Tuyết Nhuận tựa đầu vào vai Lâu Thành, khẽ nhắm mắt lại. Cậu biết, cuộc đời cậu đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi gặp Lâu Thành. Chàng trai ồn ào, ngốc nghếch, nhưng đầy chân thành ấy đã mang đến cho cậu một tình yêu ngọt ngào, ấm áp, và một tương lai tươi sáng.
Cả hai cùng nhau ngắm nhìn ánh đèn thành phố, cùng nhau mơ về những kế hoạch cho tương lai. Họ biết, con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng họ tin rằng, chỉ cần có nhau, họ có thể vượt qua tất cả. Bởi vì tình yêu của họ, là một tình yêu vĩnh cửu.
________________________________________