Trời đã sẩm tối, vầng nguyệt treo lơ lửng giữa không trung, ráng chiều tan dần, chỉ còn vài ngôi sao sớm mơ hồ lấp lánh. Xa xa, dòng sông róc rách chảy.
Ninh Phất Y đứng ngẩn ngơ ngoài cửa oi bức, bàn tay nàng vẫn còn vết máu của Tô Mạch, lúc này đêm hạ khô hanh, máu đã khô lại.
Từ khe cửa nhỏ thoảng ra mùi đan dược, ngọn đèn chập chờn như dòng kim thủy, xuyên qua kẽ gỗ mà lay động.
Ninh Phất Y dường như đang nghĩ ngợi điều gì, nhưng thực ra chẳng nghĩ gì cả. Nàng chỉ đứng đó, đầu óc như bị đổ đầy sáp nến, nặng nề hỗn độn, căng tức khó chịu.
Không rõ đã qua bao lâu, lâu đến nỗi đôi chân tê dại, cánh cửa mới kẽo kẹt mở ra. Giang Ly hiện thân nơi cửa, thần sắc ngưng trọng, đôi mắt phảng phất mỏi mệt, tay cầm vài cây ngân châm.
"Vào đi." Nàng khẽ nghiêng người.
Ninh Phất Y bước lên, nhưng trong thoáng chốc nàng giống như chẳng còn chân, thân hình loạng choạng, Hỉ Tước bên cạnh vội vàng đỡ lấy, khẽ than: "Chủ nhân..."
Ninh Phất Y lắc đầu ra hiệu không sao, sau đó dậm chân mấy cái, chờ tê mỏi tan đi, mới từ tốn bước vào nơi ánh đèn.
Mùi máu tươi trong phòng đã bị dược thảo át xuống. Lúc này không gian yên tĩnh, chẳng còn nhìn ra dấu vết hỗn loạn như khi nãy. Tô Mạch nằm trên giường, mặt tái nhợt, lồng ngực khẽ phập phồng. Nhìn kỹ mới thấy đóa hoa đầu lâu trên mặt nàng dường như nhạt đi nhiều.
Nàng thấy Ninh Phất Y vào, nàng liền gắng gượng nở nụ cười, rồi chậm rãi duỗi hai tay ra.
Ninh Phất Y lập tức bước nhanh mấy bước, cúi người ngã vào vòng tay ấy. Tô Mạch thuận thế ôm chặt, bàn tay mềm mại áp lên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
"Tô Mạch, không sao..." Nàng đứt quãng thốt ra.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt, dọa ta chết khiếp." Mũi Ninh Phất Y cay xè, áp mặt vào hõm cổ Tô Mạch.
Giang Ly không quấy rầy, chỉ lặng lẽ chỉnh lý dược bình bên cạnh, giả vờ như không nhìn thấy.
Đợi nỗi xót xa lắng xuống, Ninh Phất Y mới ngồi dậy, nắm lấy tay Tô Mạch, rồi nhìn sang Giang Ly: "Nàng thế nào rồi?"
Giang Ly vừa định ra ngoài nói, thì Tô Mạch khẽ siết chặt tay hơn, đôi mắt đào hoa ửng đỏ nhìn Ninh Phất Y.
"Cứ nói ở đây đi." Ninh Phất Y mỉm cười với Giang Ly, "Làm phiền rồi."
Giang Ly liếc nhìn qua Tô Mạch, ánh mắt lộ vẻ xót thương, rồi chậm rãi mở lời: "Ta không tìm ra bệnh trạng của nàng, cũng chẳng thấy thương tích hay trúng độc gì. Chỉ là trong vòng một đêm mà tim phổi đã khô cạn."
"Tựa như ngọn đèn sắp tàn, dầu đã cạn, thì lửa cũng tắt."
Ninh Phất Y không hề ngạc nhiên với thuyết pháp này, trái lại thấy rất hợp lẽ. Nàng gật gật đầu: "Vậy nàng còn bao lâu?"
"Có lẽ là cuối năm nay, cũng có thể là mùa xuân năm sau." Giang Ly xoay xoay lọ dược trong tay rồi đưa cho nàng: "Thứ này có thể giúp nàng ấy trước khi lìa đời, sẽ không phải chịu quá nhiều khổ sở vì suy kiệt."
Ninh Phất Y đón lấy, khẽ nói một tiếng cảm tạ.
"Ta không quấy rầy nữa, hai người cứ trò chuyện thêm đi." Giang Ly mỉm cười, bước ra ngoài, tiện tay giúp các nàng khép chặt cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hơi thở của hai người, Ninh Phất Y vén nhẹ tà váy ngồi xuống mép giường. Tô Mạch cũng chậm rãi ngồi dậy, tựa vào nàng, mặt đối mặt.
Ninh Phất Y vừa định mở lời, lại đột nhiên cảm thấy vành tai nhói đau, nàng hít mạnh một hơi, bật cười.
Răng khểnh của Tô Mạch còn dừng lại nơi vành tai tròn trịa của Ninh Phất Y, lại dùng thêm chút lực nhưng chẳng nỡ cắn nữa, chỉ khẽ nhả ra.
Ninh Phất Y kéo nàng ra, khẽ bóp gáy nàng, dùng khẩu hình nói: "Sao ngươi lại cắn ta?"
"Ta muốn...ngươi phải... nhớ ta." Tô Mạch cách nàng rất gần, đôi mắt lướt nhìn khắp gương mặt nàng, giống như nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Nói xong Tô Mạch nâng lên hai tay, giữ chặt lấy mặt Ninh Phất Y, dùng sức xoa nắn. Khuôn miệng của Ninh Phất Y bị ép méo xệch, vừa tức vừa buồn cười.
"Sao ta có thể quên được?" Ninh Phất Y cũng muốn cắn trả, nhưng vừa cúi xuống thì bóng người trong lòng đã trượt đi như cá thoát khỏi tay.
"Có phải... ta chết rồi, thì nàng ấy... sẽ quay về?" Giọng Tô Mạch nặng lên từng chút, chóp mũi ửng đỏ.
Ninh Phất Y sững sờ, trong lòng trào dâng áy náy, như một đứa trẻ biết mình làm sai điều gì, vo chặt vạt áo, lặng thinh thật lâu không nói được một lời.
Cuối cùng, nàng gật gật đầu.
Tô Mạch lại nở nụ cười nhàn nhạt: "Vậy thì tốt."
"Tốt gì chứ?" Ninh Phất Y nhụt chí thở dài.
"Vậy ta... chết rồi... nàng ấy sẽ trở lại... Ngươi... sẽ không buồn." Tô Mạch vừa nói vừa ra hiệu bằng tay.
Nước mắt Ninh Phất Y suýt nữa vỡ òa, phải cắn chặt lưỡi mới ngăn được, nàng quay mặt sang bên, lắc đầu liên hồi.
"Trên người ngươi vẫn còn vương máu, để ta lau cho."
Ninh Phất Y đứng dậy ra ngoài, nhân lúc nấu nước nàng hứng gió cho tỉnh táo lại, rồi mới bưng chậu bước vào.
Máu chủ yếu đều vấy ở cổ, nàng tỉ mỉ từng chút lau sạch vết dơ, rồi quay người nói: "Y phục cũng bẩn rồi, ta đi lấy cái mới."
Nàng lục trong rương, lấy ra một bộ áo quần sạch sẽ, đó là thứ Ninh Phất Y len lén mua mấy ngày trước bằng số bạc kiếm được. Đây đã là loại vải tốt nhất trong trấn nhỏ, dưới ánh đèn, sắc xanh biếc tựa làn sóng lấp lánh dưới bầu trời.
Nàng trở lại bên giường, đưa tay tháo dây thắt lưng bên hông của Tô Mạch, cởi bỏ lớp áo dính bẩn, rồi thay y phục mới cho nàng.
Tô Mạch đỏ mặt ngượng ngùng nhưng cũng không ngăn cản. Đến khi thắt chặt dải áo, ánh mắt hai người đều thoáng tránh đi, bối rối chẳng dám nhìn nhau.
"Giày cũng bẩn rồi." Ninh Phất Y mở lời, nàng đưa tay định chạm vào, Tô Mạch lại hoảng hốt rụt chân về, vì động tác quá gấp nên sau đầu "cốp" một tiếng va phải cột giường.
Ninh Phất Y sững lại, ngước mắt lên dò hỏi, chỉ thấy Tô Mạch hai má đỏ bừng, lắp bắp:
"Không... không đẹp." Nàng kéo chăn phủ kín mũi chân.
"Sao lại không đẹp, chỗ nào của ngươi cũng đều đẹp cả." Ninh Phất Y buột miệng, khiến mặt Tô Mạch càng đỏ hơn.
"Thật đó... không... không đẹp." Tô Mạch cực kỳ khó xử, nhưng rốt cuộc vẫn không cãi nổi Ninh Phất Y, đành nhắm mắt, tháo bỏ giày, chẳng dám nhìn thêm.
Ninh Phất Y vốn nghĩ chỉ là vết thương mà thôi, có thể nói vài lời an ủi. Nào ngờ khi thấy từ bắp chân trở xuống chi chít những vết sẹo dữ tợn, trong đầu nàng như có tiếng nổ chói tai, chấn động tận vào trong óc.
Tô Mạch thấy vẻ mặt ấy của Ninh Phất Y, cứ ngỡ mình thực sự đã làm nàng sợ, vội rụt cả người vào trong chăn, lắp bắp: "Ta... ta... ta đã nói rồi... không... không đẹp mà..."
Ninh Phất Y phản ứng cực nhanh, lập tức nắm cổ chân nàng kéo ra khỏi chăn, còn thuận tay lôi cả người Tô Mạch về phía mình, khiến nàng kêu khẽ một tiếng.
Sắc mặt Ninh Phất Y u ám đến mức đáng sợ, Tô Mạch bị dọa sợ, run rẩy ôm chặt lấy chăn: "Y... Y Y..."
"Vết thương này... là khi nào có?" Ninh Phất Y hỏi khẽ, đầu ngón tay lướt qua những vết sẹo hằn sâu như từng nhát dao khắc vào. Nàng vừa chạm một chút, Tô Mạch đã run lẩy bẩy.
"Từ khi sinh ra... đã có." Tô Mạch níu lấy tay áo nàng, giọng nhỏ xíu: "Ngươi... sợ rồi sao?"
Ninh Phất Y lúc này mới sực tỉnh, vội nới lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ chân nàng, rồi ngồi sang một bên, kéo cả người Tô Mạch vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
"Ta không có sợ, chỉ là quá kinh ngạc thôi." Ninh Phất Y nói, khóe mắt dâng đầy thương xót. Nhưng ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào những vết sẹo ấy, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Chử Thanh Thu từng có những vết thương này sao? Nàng nhớ rõ là không. Ở Vân Tế Sơn Môn nàng từng nhìn thấy chân trần của nàng ấy, vốn dĩ chẳng hề có dị dạng gì.
Nhưng với thần thông của Chử Thanh Thu, muốn che giấu vết sẹo đâu có gì khó.
Đây tuyệt nhiên là sẹo, không phải bớt bẩm sinh. Nhưng là thứ sẹo nào lại có thể bám tận linh hồn, đổi thân đổi hình vẫn không biến mất?
Trước mắt Ninh Phất Y chợt lóe lên ký ức: mu bàn tay trắng trẻo ấy, hằn một vết thương sâu đến tận xương. Nàng vội nắm lấy bàn tay phải của Tô Mạch, giơ dưới ánh đèn soi xét.
Một vết sẹo nhạt hiện ra, không dữ dằn bằng những dấu ở chân, nhưng cũng vẫn rõ rệt.
Chẳng qua trên tay Tô Mạch vốn đã đầy vết sẹo chằng chịt, nên trước giờ Ninh Phất Y chẳng mấy lưu tâm.
Nhưng giờ thì nàng đã hiểu.
Ninh Phất Y ngẩng đầu, trong lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc sâu đậm.
Là Bỉ Ngạn Hoa.
Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng mùa hạ rả rích, cảnh đêm an tĩnh, mà trong lòng Ninh Phất Y thì sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ nhờ ánh lửa bập bùng mới dần dần lắng xuống.
Nàng không vội truy hỏi chân tướng, mà khẽ tựa cằm lên vai Tô Mạch, đưa tay làm thủ ngữ trước mắt nàng: "Về sau chúng ta đừng lên núi nữa, mai ta dẫn ngươi vào huyện chơi, có được không?"
Tô Mạch gật đầu, rất nhanh đã không để bụng chuyện vừa rồi, cúi đầu mỉm cười.
Từ khi sinh ra nàng chưa từng ra khỏi trấn, nơi xa nhất từng đi chính là ngọn núi trước mặt. Nhưng lạ ở chỗ, nàng cũng chẳng mấy khao khát cảnh sắc bên ngoài, dường như trong lòng, phong cảnh thế nào cũng chỉ tầm thường cả thôi.
Điều quan trọng là, có Y Y ở bên nàng.
Tin tức về việc sinh mệnh chẳng còn bao nhiêu dường như không mang đến thay đổi nào cho cuộc sống hai người. Các nàng ôm nhau say ngủ một đêm. Hôm sau Ninh Phất Y dậy thật sớm, nấu cháo cùng mấy món thanh đạm rồi bưng lên bàn.
Đợi Tô Mạch thức dậy, nàng lại mang cả thau nước rửa mặt đến trước mặt Tô Mạch, khiến Tô Mạch vừa ngạc nhiên vừa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dùng thủ ngữ: "Ta chỉ là không còn sống được bao lâu nữa, chứ không phải là yếu ớt không thể tự lo liệu."
"Nhưng ngoài cái này ra, ta chẳng biết còn có thể đối xử với ngươi như thế nào là tốt nữa." Ninh Phất Y mỉm cười, nhét khăn vào tay nàng, "Rửa mặt xong, chúng ta cùng ăn cơm."
Nói rồi, thân hình cao gầy xoay lại, đi chuẩn bị thuốc cho Tô Mạch.
Ánh mắt Tô Mạch dõi theo nàng, nhanh nhẹn rửa mặt thay y phục xong liền bước xuống giường.
Ninh Phất Y vẫn đang cẩn thận đếm từng viên đan dược với đủ sắc màu, bất ngờ Tô Mạch nhón chân, vòng tay từ bên hông ôm chặt lấy nàng, áp gò má vào sau lưng.
Ninh Phất Y cảm nhận được sự mềm mại ấm áp từ phía sau, liền xoay người trong vòng tay ấy, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng. Tô Mạch không hề tránh, còn bắt chước nàng đưa đầu lưỡi chạm tới, ngược lại khiến Ninh Phất Y thở không nổi.
Nụ hôn dây dưa khiến khí tức Ninh Phất Y mềm nhũn, nàng ngả ra chống lên bàn, tay khẽ đi theo cần cổ Tô Mạch mà trượt xuống. Tô Mạch bật ra những tiếng rên khẽ, âm thanh dính ướt, khiến lòng người cũng mềm oặt ra.
Nụ hôn triền miên lưu luyến đến tận lúc tách ra, môi Ninh Phất Y vẫn còn nóng hổi, đầu lưỡi vươn ra liếm nhẹ, khóe môi cong thành một nụ cười quyến rũ.
Tô Mạch lại nhón chân lên, cắn khẽ vành tai nàng một cái, khiến Ninh Phất Y bật kêu đau.
"Sao lại cắn ta nữa vậy?" Ninh Phất Y vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Tô Mạch không đáp, chỉ lắc lắc mái tóc của Ninh Phất Y rồi xoay người đi ăn, để vòng tay Ninh Phất Y trống rỗng, nàng chỉ còn biết lưu luyến đưa tay tự chạm lên bản thân mình.
Dùng xong bữa sáng, chỉnh trang xong y phục, hai người cùng đẩy cửa đi ra ngoài, ngước mắt liền thấy cỗ xe ngựa đã dừng sẵn trước cổng viện. Trên mui xe treo rèm ngọc lưu ly, tường xe sơn vẽ rực rỡ.
Hai bên xe đứng hai mỹ nhân: người mặc áo trắng cầm ô trúc và đấu lạp, người mặc áo đen ôm bình trà ấm. Trước xe là một phụ nữ áo đỏ, sải tay dài mỉm cười: "Xin mời."
Ninh Phất Y nhất thời ngẩn ra, liếc nhìn Cửu Anh, Hàn Nha, Hỉ Tước ba người: "Các ngươi bị trúng ta rồi hả?"
"Không có, chỉ là nghe tin hai vị muốn cùng nhau du ngoạn, lòng cũng vui mừng nên đến hầu hạ thôi." Cửu Anh giả bộ đặt tay lên ngực, trịnh trọng nói, "Thỉnh."
Ninh Phất Y không biết nên khóc hay nên cười, nhưng hiểu rõ các nàng chỉ muốn làm Tô Mạch vui nên cũng không nhiều lời, đưa tay dắt Tô Mạch lên xe.
Tô Mạch ban đầu còn hơi hoảng, nhưng rất nhanh đã bỏ qua, cảm tạ ba người rồi kéo rèm châu buông xuống.
Xe ngựa lăn bánh. Bên trong rộng rãi, hương trầm thoang thoảng, Ninh Phất Y và Tô Mạch ngồi cạnh nhau, nhìn nhau cười.
"Họ đều là bằng hữu của ngươi sao?" Tô Mạch dùng thủ ngữ.
"Ừ, đều là tri kỷ đã cùng ta vào sinh ra tử." Ninh Phất Y không giấu giếm.
"Ta cũng... thật muốn... trở thành tri kỷ của Y Y." Tô Mạch cất tiếng, tựa đầu lên vai nàng, mỉm cười, "Chỉ tiếc... ta chẳng thể ở bên ngươi... bao lâu nữa rồi."
Ninh Phất Y ngửi mùi hương trên tóc nàng, nhắm mắt khẽ nói: "Ngươi đã là rồi."
"Lúc không ở bên ta, trông ngươi... như thế nào?" Tô Mạch bỗng nhiên tò mò, chẳng biết có phải vì biết thời gian hữu hạn mà nàng dường như hoạt bát hơn hẳn.
"Có phải là thần tiên không? Biết... pháp thuật sao?"
"Không tính là thần tiên, ta là kẻ xấu." Ninh Phất Y nghiêm túc đáp, "Pháp thuật tất nhiên là có biết."
"Ta không tin, ngươi nhất định... là người tốt." Tô Mạch vòng ngón tay quấn lấy tay nàng, chơi đùa với đôi bàn tay mà nàng yêu thích nhất.
Chỉ cần nghĩ đến đôi tay này từng nâng giữ sau gáy mình, hoặc từng lướt qua thân thể mình, trong lòng nàng liền dâng lên nhiệt khí.
Một Y Y lợi hại như vậy, tốt như vậy, mà nguyện ở lại nhân gian làm người phàm cùng nàng... dù bây giờ có chết đi, nàng cũng không hề hối tiếc.
"Đường gập ghềnh như thế, ngươi có đau không?" Ninh Phất Y chạm chạm vào chỗ ván gỗ Tô Mạch đang ngồi, lập tức khiến mắt Tô Mạch đỏ lên, dịch người sang trái sang phải.
Quả thật là hơi đau.
Cửu Anh, Hàn Nha mấy người chung quy đều chẳng phải phàm nhân, làm sao nghĩ đến việc người phàm ngồi xe ngựa cần có đệm mềm. Ninh Phất Y khẽ lắc đầu, định cởi áo choàng cho nàng làm đệm.
Nào ngờ Tô Mạch lại đột ngột đứng dậy xoay một vòng, vòng eo uyển chuyển, mềm mại ngồi xuống ngay trên đùi Ninh Phất Y.
Cảm giác kia khiến cả hai đều thoáng chốc nóng bừng, Ninh Phất Y vội vén rèm xe cho gió ùa vào mới thấy dễ chịu đôi phần.
"Ta sợ... ngươi sẽ quên ta." Tô Mạch bỗng nhiên cất tiếng, đây cũng là nguyên do khiến nàng dù thẹn thùng e lệ, vẫn muốn dựa vào gần hơn.
Tô Mạch đặt tay lên vai Ninh Phất Y, rụt rè ngả vào lòng nàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngươi thật sự không lừa ta chứ? Đợi khi nhân gian có một Tô Mạch chết đi, thì trên trời... sẽ có một Chử Thanh Thu hiện về?"
Lời tác giả:
Thần Tôn chuẩn bị online, đếm ngược bắt đầu...