Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 105: Ngô ái



"Ta không lừa ngươi." Ninh Phất Y vòng tay ôm lấy eo nàng, áp má vào mái đầu, hít lấy hương dược thảo thoang thoảng trong từng sợi tóc.

Ngựa phi vun vút, bánh xe lăn qua bãi cỏ, qua vũng cạn, ngoài xe thỉnh thoảng truyền đến tiếng Cửu Anh quất roi điều khiển ngựa. Cỏ ven đường tung bay trong gió, trời cao vạn dặm.

Trong xe, hai người dựa sát vào nhau, ấm áp an yên.

Cô Nam Huyện quả nhiên náo nhiệt hơn trấn nhỏ nhiều lắm: tường trắng ngói xanh, nhà cửa san sát, ngay ngắn thẳng hàng, giữa phố có hai con sông đào giao nhau, thương thuyền từ bốn phương qua lại tấp nập.

Xa xa dãy núi xanh như mỹ nhân dùng khăn che mặt, sương mờ bốc lên, lượn thẳng tận mây trời.

Ninh Phất Y nắm tay Tô Mạch bước xuống xe, Tô Mạch mang mạng che mặt thận trọng đưa mắt nhìn bốn phía, trong mắt tràn đầy mới lạ. Vài cô nương thường dân trông đầy rạng rỡ, tay trong tay cười đùa đi ngang, gió thơm phảng phất.

Tô Mạch theo bản năng lùi lại, nhưng bàn tay nàng lập tức bị một bàn tay khác ấm áp siết chặt, cảm giác vững chãi khiến nàng dừng bước.

"Này, bọn ta đi tìm quán trọ gửi xe ngựa, ngươi cứ dẫn Tô Mạch dạo một vòng đi." Cửu Anh nhảy xuống ngựa, còn thuận tay nhéo nhéo vai Ninh Phất Y, giọng đầy trêu ghẹo.

Nói xong cũng chẳng chờ đáp lời, xoay người đi thẳng về phía chuồng ngựa, Hàn Nha và Hỉ Tước theo sau. Hàn Nha còn quay lại làm mặt quỷ chọc nàng.

Con quạ này, mới xuống nhân gian vài tháng đã học hư chẳng có tôn ti lớn nhỏ. Ninh Phất Y khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn sang Tô Mạch thì lông mày lập tức giãn ra, mỉm cười khẽ lay lay tay nàng: "Tô Mạch muốn đi đâu dạo?"

"Đều nghe Y Y." Tô Mạch đáp dịu dàng.

"Nghe nói hôm nay có chợ miếu dài mười dặm, nếu ngươi không ngại ồn ào, chúng ta đi thử xem?" Ninh Phất Y vẫn cẩn thận hỏi ý.

Tô Mạch lắc đầu, dùng tay che khăn che mặt, khẽ cười: "Không... ngại."

Con đường mấy cô gái vừa đi chính là lối ra chợ miếu, cách hai phố dài đã nghe rõ tiếng trống chiêng rộn rã, tiếng người cười nói náo nhiệt.

Trên đường chen chúc người qua lại, thỉnh thoảng có những thiếu nữ phe phẩy quạt hương bồ, mồ hôi lấm tấm mà vẫn ríu rít, tất cả đều đổ về một hướng, Ninh Phất Y cũng dắt tay Tô Mạch đi theo.

Lại gần mới thấy là dãy hàng bán son phấn, trâm ngọc, các thiếu nữ vây quanh sạp hàng cười khúc khích, cầm lấy trâm phấn so sánh với nhau.

Ninh Phất Y cầm lên một cây trâm bạch ngọc, đưa lên so thử bên tóc Tô Mạch, thấy trâm quý mà không lòe loẹt, rất hợp với nàng, bèn rút bạc mua luôn, đưa tay cài vào tóc nàng.

Mái tóc nàng đen nhánh óng dày, trâm ngọc như cánh hoa rơi trên ấy, dịu dàng thanh lệ.

"Thế nào?" Ninh Phất Y giơ chiếc gương đồng trên sạp cho nàng soi.

Tô Mạch gật gật đầu: "Thích."

Thấy nàng thích, trong lòng Ninh Phất Y dâng lên từng đợt vui sướng, liền kéo nàng đi tiếp giữa dòng người. Nàng ngẩng mắt thấy một cửa hàng bày đầy các loại hoa dán đủ loại màu sắc, ông chủ đang cao giọng rao hàng:

"Cô nương, hai vị cô nương! Đến xem hoa dán của tiểu điếm Chu Hồng Lâu đi! Đều là hoa nhà tự trồng, tuy chẳng sánh được trân châu vàng ngọc, nhưng hương thơm tự nhiên, cực hợp với vị nữ tử phong nhã hào hoa này!"

Chủ quán là một phụ nữ tuổi trung niên, trang phục rực rỡ đỏ xanh trông vô cùng bắt mắt, cất giọng Ngô ngữ vẫy khăn tay gọi mời.

Tô Mạch bị những đóa hoa tươi hấp dẫn, liền khẽ kéo tay áo Ninh Phất Y, xoay người bước đến trước sạp, cúi đầu ngắm nghía.

Thấy nàng thích, trong lòng Ninh Phất Y bỗng nảy ra ý nghĩ, nàng đưa tay nhặt một đóa cẩm chướng đỏ thắm. Không rõ chủ quán đã dùng thủ pháp gì mà khiến hoa vừa mềm mại rực rỡ, vừa chẳng rụng cánh.

"Đóa hoa này giữ được bao lâu?" Ninh Phất Y hỏi.

"Ôi dào, đều là hoa mới cả, sáng sớm nay vừa hái xuống! Dán lên còn nhẹ nhàng hơn so với châu ngọc, cả ngày chẳng héo đâu!" Người phụ nữ kia nói, rồi cầm lấy bông hoa trong tay Ninh Phất Y, giơ khăn tay lên phụ họa.

"Cô nương là mua cho mình, hay cho vị tiểu thư này đây?" Chủ quán cười hỏi.

Nghe vậy, Ninh Phất Y lập tức siết chặt tay Tô Mạch, cổ tay khẽ xoay, đan mười ngón cùng nàng: "Cho nàng."

Nụ cười trên mặt nữ nhân thoáng sững lại, rồi nhanh chóng lấy lại thần sắc, gượng gạo cười để che lấp ngượng ngập: "Cô nương đây đôi mắt đẹp quá, trong veo như nước, hẳn là hợp nhất rồi..."

Khuôn mặt Tô Mạch ẩn dưới tấm khăn mỏng đỏ bừng đến tận vành tai. Nàng len lén đá Ninh Phất Y một cái, bề ngoài như trách móc, nhưng trong lòng lại hân hoan không dứt.

Ninh Phất Y đưa tay định gỡ khăn che mặt của Tô Mạch, bị nàng nắm lấy đầu ngón tay, ánh mắt lo lắng ngẩng lên.

Ninh Phất Y khẽ lắc đầu trấn an, rồi búng ngón tay, tấm khăn liền rơi xuống.

Tô Mạch vốn nghĩ chủ quán sẽ bị dấu vết trên mặt mình dọa sợ, nào ngờ đối phương lại như chẳng nhìn thấy, thản nhiên lấy cánh hoa dán lên cho nàng.

Nàng hoảng hốt liếc Ninh Phất Y, thấy đối phương đáp lại bằng ánh mắt trấn an, lòng mới dần yên.

Đây là lần đầu tiên Ninh Phất Y dùng tiên lực ngay trước mặt Tô Mạch, cũng là lần duy nhất.

Bàn tay người phụ nữ quả thật rất khéo, chẳng mấy chốc đã khiến bên má nàng nở rộ hai đóa cẩm chướng một lớn một nhỏ, khéo léo che kín vết bớt trên mặt.

Tô Mạch ngạc nhiên sờ má mình, rồi quay đầu hướng về dòng người tấp nập. Phần lớn người qua đường đều chẳng liếc nàng thêm lần nào, cho dù có nhìn thì cũng chỉ vì nhan sắc kiều diễm, ánh mắt không hề vương chút khác lạ.

Đây là lần đầu tiên nàng không che khăn mà đối diện nhân gian. Cảm giác ấy còn tuyệt diệu hơn trong tưởng tượng: gương mặt không còn vướng mồ hôi bí bách, mà chỉ tràn ngập gió mát mùa hạ, mọi hương vị ùa vào mũi không chút ngăn cách.

"Y Y, kẹo hồ lô!" Tô Mạch giơ tay ra hiệu, rồi nhấc váy chạy về phía đám đông, bóng dáng nhẹ nhàng vui sướng.

Ninh Phất Y chưa từng thấy nàng vui vẻ đến vậy, nụ cười lan khắp gương mặt. Nàng quay lại đưa cho người phụ nữ kia gấp đôi bạc, rồi nhanh chân đuổi theo Tô Mạch.

Chợ miếu có vô vàn vật mới lạ. Mà hiện tại Tô Mạch không còn khăn che, tấm lòng cũng mở rộng, kéo tay Ninh Phất Y đi dạo đủ chỗ. Ninh Phất Y chẳng hề phiền, kiên nhẫn đi cùng nàng từ đầu đến cuối.

Đến khi hoàng hôn ngả xuống, mặt trời lặn về tây, các hàng quán cũng lục tục thu dọn, Tô Mạch mệt đến nỗi chẳng nhấc nổi chân, bèn quay người ngồi xuống một phiến đá xanh sạch sẽ cuối phố.

Ninh Phất Y cũng ngồi xuống theo, Tô Mạch nắm tay nàng, nghiêng mình dựa vào vai, mỉm cười ngước nhìn bầu trời rực rỡ muôn màu.

Đã lâu lắm rồi nàng không còn thấy những thứ ô uế, cũng chẳng còn sợ hãi. Cứ như hai mươi hai năm chìm trong khổ hải kia, chỉ để đổi lấy một năm rưỡi được gặp Y Y.

Nàng đã rất mãn nguyện. Chỉ là... hơi ngắn ngủi.

"Y Y, hồi nhỏ mẫu thân ta nói, cuối hạ nếu có hai người cùng nhìn thấy chiếc lá đỏ đầu tiên, tức là có mối duyên phận định sẵn." Tô Mạch bỗng ngẩng tay chỉ.

Ninh Phất Y theo ánh mắt nàng nhìn lên, quả nhiên thấy trên ngọn cây ngô đồng rậm rạp trên đầu, có một chiếc lá đỏ lặng lẽ treo mình.

Màu đỏ rực lẫn trong muôn vàn sắc xanh, vừa lạc lõng, vừa kiêu sa.

Ninh Phất Y kìm lại lời muốn thốt ra, khẽ cong ngón tay trong âm thầm, liền thấy ngọn cây không gió mà lay động, chiếc lá đỏ chập chờn rơi xuống.

Nàng nắm lấy cánh tay Tô Mạch giơ lên giữa không trung, để nàng kịp bắt được chiếc lá.

Tô Mạch mừng rỡ, nâng chiếc lá đỏ đưa lên trước mắt Ninh Phất Y: "Y Y, ngươi xem này!" Nàng vừa cười vừa nhảy nhót, tà áo xanh vẽ thành một đường vòng cung, những cánh hoa trên má rạng rỡ đến chói lòa.

Ninh Phất Y dõi theo bóng dáng ấy, đáy mắt dần ươn ướt, ánh đỏ nhàn nhạt thoáng lan nơi khóe mi.

"Ta thấy rồi." Nàng khẽ đáp, khóe môi cong nụ cười.

Trong dĩ vãng, Ninh Phất Y thường cảm thấy thọ mệnh dài lâu cũng chỉ là gánh nặng, tháng năm lững thững xoay vần, sống quá lâu thì nhìn thứ gì cũng nhạt nhẽo vô vị.

Nhưng kể từ khi xuống nhân gian một chuyến, nàng mới hiểu thời gian quý giá biết bao, như cơn gió lướt qua lòng bàn tay, dù có pháp lực thông thiên cũng chẳng giữ lại được lấy một phần.

Từ ngày trở về chân núi sau chuyến đi ở Cô Nam Huyện, Tô Mạch liền như đóa hoa lìa rễ, suy tàn thấy rõ.

Ban đầu chỉ là cơ thể suy nhược, về sau đến bước đi cũng không vững, hằng ngày chỉ nằm trên giường mỉm cười, chẳng hề lộ nét bi thương.

Cuối hạ, màu xanh ngút ngát dần nhuộm vàng, trong núi lá đỏ lá vàng đan xen, đàn nhạn tụ tập nơi bờ sông, hôm sau lại bay về phương Nam, bỏ lại tiếng kêu dài vang vọng.

Rồi mùa thu dần phai, sương lạnh kết khắp đất trời, cỏ khô lặng lẽ cúi đầu, vạn vật phủ một tầng xám nhạt.

Tô Mạch cũng chẳng còn sức để cười, hầu hết thời gian đều chìm trong giấc ngủ. Đôi khi tỉnh lại, nàng chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Ninh Phất Y, không nói một lời, như muốn nhìn nàng cho thỏa, dẫu chỉ là một chút thời gian ngắn ngủi.

Sáng hôm ấy, những hạt tuyết trắng như hạt ngọc rơi tí tách lên khung cửa, đánh thức Ninh Phất Y khỏi giấc mộng.

Nàng khoác áo bước xuống giường, ngơ ngác nhận ra đó đã là trận tuyết đầu mùa. Nàng ngẩn ngơ nhìn núi sông bị nhuốm trắng, rồi khép chặt cửa sổ.

Khi quay lại, liền bắt gặp một đôi mắt long lanh đang dõi nhìn mình.

Tô Mạch chẳng biết đã tỉnh từ bao giờ, tỉnh táo mà chăm chú.

"Trời hãy còn sớm, sao ngươi không ngủ thêm? Bị lạnh à?" Ninh Phất Y vừa nói vừa toan lấy chăn đắp thêm, nhưng bị nàng đưa tay ngăn lại.

"Ta không lạnh, còn hơi nóng nữa." Tô Mạch nhoẻn cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Có phải... tuyết rơi?"

Ninh Phất Y gật đầu.

"Ta muốn... ra ngoài... nhìn thử." Tô Mạch chậm rãi đưa tay ra khỏi chăn, "Ngươi ôm ta, có được không?"

Ninh Phất Y chẳng bao giờ nỡ từ chối nàng. Nàng liền lấy áo choàng dày khoác kín người Tô Mạch, rồi nhẹ nhàng bế nàng lên, đẩy cửa bước thẳng vào gió tuyết.

Làn gió lạnh buốt quét qua khiến khuôn mặt tê rát, nhưng Tô Mạch chẳng hề bận tâm. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ xám, cảm thụ từng hạt tuyết rơi lăn trên gò má.

"Cùng ta... ngồi một lát, ta muốn... ngắm tuyết." Tô Mạch khẽ nói.

Đôi má nàng đã lâu chưa từng ửng hồng như thế, thoáng hiện chút sinh khí.

Ninh Phất Y vội kéo chiếc ghế dài ra đặt giữa sân, mở rộng cửa viện, ôm nàng nằm gọn vào lòng mình.

Từ vị trí ấy, chỉ cần cánh cửa mở, có thể nhìn thẳng ra xa: núi non, sông suối, cánh đồng, và căn nhà trúc lẻ loi dưới chân dốc.

Tuyết dần nặng hạt, không còn là những mảnh vụn rắn chắc mà hóa thành từng dải lông ngỗng bồng bềnh, từng mảng từng mảng buông xuống.

Hạt tuyết rơi trên môi, Tô Mạch liền tinh nghịch đưa đầu lưỡi hứng lấy, cuộn vào trong miệng.

"Y Y, mấy hôm trước ta có chế dược hoàn, tuy ngươi chẳng phải phàm nhân nhưng uống vào cũng giúp thanh tâm tĩnh khí, chẳng hại gì." Tô Mạch gắng sức đưa bàn tay trắng bệch ra dấu.

"Những món nợ còn lại, ta đã để dành trả đủ, cất ở trong rương. Ngươi nhất định... phải thay ta trả cho Tần gia."

"Ta muốn mặc lại bộ y phục trắng mà cha mẹ để lại. Họ đều yên nghỉ dưới ngọn núi kia... ngươi nhớ... cũng chôn ta cạnh họ."

...

Ngón tay dần không còn sức, Tô Mạch chỉ có thể ngả người, lặng lẽ dựa vào Ninh Phất Y, đôi mắt nhìn thẳng vào bầu trời mênh mông trắng xóa.

Mà sau lưng nàng, Ninh Phất Y đã cắn chặt mu bàn tay, khóc đến nghẹn ngào, toàn thân run lên, tiếng nức nở không sao kìm nén.

"Y Y... bia mộ... ngươi có thể... giúp ta... khắc chữ không?"

Thanh âm Tô Mạch đã mơ hồ đến mức như lời mê sảng trước khi ngủ say.

"Chỉ khắc... Ngô ái... Tô Mạch."

*Ngô ái = người yêu của ta. Ngô ái là cách gọi cổ, ngô là ta hoặc của ta, ái là yêu thương.

"Nhất định... nhất định phải là..."

"Tô... Mạch..."

Nói xong câu đó, tiếng nói của nàng cũng không còn vang lên nữa. Thời gian kéo dài đến nỗi tuyết đã phủ dày lên cả hai thân ảnh, bên tóc mai cũng trắng lấm tấm như sương.

Ninh Phất Y ôm chặt lấy thân thể lạnh buốt trong lòng, vẫn khe khẽ đung đưa như thể nàng chưa từng rời đi.

Tuyết chẳng hề ngừng rơi, cứ thế phủ kín non sông, trời đất lặng ngắt, chỉ còn một màu bạc trắng.

Lời tác giả:

Nick clone của Thần Tôn chính thức offline.

Khi viết đến đây, chợt nhớ câu trên mạng: "Nếu cùng ai dầm mưa tuyết, đời này cũng coi như đã đầu bạc bên nhau."

Faye: Chương này buồn thảm, lúc đọc qua cũng khóc, giờ ngồi gõ chữ cũng khóc. Chương này thật ra từ khó ít, từ ngữ không khó dịch nhưng cảm xúc thì nặn mãi chẳng ra chữ.