Khi Cửu Anh tìm tới Ninh Phất Y, tuyết đã ngừng rơi. Thiên sơn trắng xóa, vạn điểu chẳng thấy đâu, thiên địa chỉ còn một màu bạc mịt mờ.
Trên người Ninh Phất Y phủ một lớp tuyết dày, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một pho tượng bằng băng, nếu không bước đến gần, căn bản khó nhận ra đó là người sống.
Tô Mạch nằm trong lòng nàng, thân thể trái lại được áo choàng bao kín, chỉ còn khuôn mặt trắng bệch hòa vào sắc tuyết, sớm đã mất hơi thở từ lâu.
Cửu Anh đứng đó thật lâu, đưa tay lau đi băng sương trên mặt Ninh Phất Y.
Mãi một hồi sau, Ninh Phất Y mới khẽ động. Nàng lặng lẽ bế Tô Mạch đứng lên, tuyết trên người rơi lả tả. Bước chân ban đầu có chút loạng choạng nhưng rất nhanh đã ổn định.
Cửu Anh muốn nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt trống rỗng kia, cuối cùng cũng không thốt ra lời. Chỉ cúi xuống nhặt lấy chiếc trâm ngọc rơi dưới đất, lặng lẽ đi theo sau.
Trong phòng, than sưởi từ buổi sớm vẫn còn đỏ, hơi ấm khiến băng tuyết trên người dần tan chảy. Ninh Phất Y đặt Tô Mạch xuống, bàn tay nhẹ vuốt qua gương mặt nàng, lạnh lẽo như băng.
"Chúng ta vốn đã biết sẽ có một ngày như thế. Đây bất quá chỉ là một kiếp của Thần Tôn mà thôi. Tô Mạch chết đi, Thần Tôn mới có thể trở lại." Cửu Anh cất lời.
"Ta biết." Ninh Phất Y đáp. Đôi tay nàng rời khỏi gương mặt Tô Mạch, chậm rãi đặt lên ngực, mày chau lại. "Nhưng mà..."
"Vẫn là rất đau."
Nước mắt nàng lã chã rơi xuống, nóng rát như thiêu.
Cửu Anh chứng kiến nàng suốt những ngày qua, giờ phút này cũng không biết nên nói gì, chỉ đứng lặng bên cạnh, đưa nàng một chiếc khăn tay.
"Ta muốn... được ở bên nàng thêm một đêm, ngày mai hẵng tính." Giọng Ninh Phất Y nghẹn lại, nặng nề thốt lên.
"Được." Cửu Anh đáp. "Ta ở ngoài."
Cửa khép lại, Ninh Phất Y cẩn trọng nằm xuống bên cạnh, giữ nguyên quần áo lên giường, như cùng với Tô Mạch đang say ngủ, song song nằm xuống. Nàng ghé sát khuôn mặt mình vào Tô Mạch, muốn đến gần thêm chút nữa.
Bên gối đặt một chiếc hộp gỗ nho nhỏ, Ninh Phất Y đưa tay mở ra, bên trong là những viên dược hoàn được xếp ngay ngắn, chẳng rõ Tô Mạch để đó từ khi nào.
Nàng lấy một viên bỏ vào miệng, vị đắng lan từ đầu lưỡi xuống cổ họng, đắng đến nỗi nước mắt trào ra.
Hôm sau, trời càng lạnh hơn, tuyết lại rơi đến tận canh ba mới dừng. Tuyết dày đè gãy nhiều cành cây, cả một đêm ồn ào.
Ninh Phất Y tìm đến mộ phần song thân Tô Mạch. Không phải nấm đất tùy tiện mà được xây bằng gạch đá, còn có dựng bia. Quanh mộ được Tô Mạch quét dọn sạch sẽ, chẳng có cỏ dại.
Chỉ là nay cũng đã phủ dày tuyết trắng, quạnh quẽ tiêu điều.
Ninh Phất Y làm đúng theo lời nàng dặn, thay cho nàng một bộ y phục trắng rồi đặt người vào quan tài, tự tay hạ táng. Trên bia khắc mấy chữ:
"Ngô Ái, Tô Mạch."
Giang Ly cùng mấy người khác đều đến tiễn biệt. Dù không theo lễ tang chốn nhân gian, bọn họ vẫn khoác áo gai, lặng lẽ đứng xa xa, nhìn bóng dáng Ninh Phất Y đang cúi đầu đốt giấy tiền.
Khói dày cuồn cuộn từ lò than bốc lên, bóng lưng cao gầy của nàng khom xuống, chẳng còn vẻ đẹp ngày thường.
Cửu Anh cũng đã thay đổi sắc đỏ quen thuộc, khoác lên mình một thân bạch y, đứng trong tuyết thở dài: "Người yêu chết trước mắt, là nỗi bi thương bậc nào."
"Thế mà nàng đã phải nhìn đến hai lần." Giang Ly siết chặt tay áo, khẽ cất lời.
Hai người đồng loạt cúi đầu, một lúc lâu không thốt thêm câu nào.
Giữa lúc ấy, trong màn tuyết trắng mịt mù bỗng xuất hiện một chấm nhỏ, chấm ấy dần dần tới gần, mới nhận ra là một con anh vũ. Bộ lông rực rỡ của nó trong nền tuyết càng thêm chói mắt.
Chim vừa bay vừa kêu, thanh âm bi thiết khó nghe. Cửu Anh thoáng thấy, cả người chợt lạnh, vội vung tay định chặn nhưng anh vũ lại lao mình tránh khỏi hồng quang, một đầu đập thẳng vào bia mộ.
Tiếng kêu đột ngột ngưng bặt, bốn bề tức khắc tĩnh lặng.
Ninh Phất Y giật mình bởi động tĩnh, còn Cửu Anh thì che môi đỏ, định bước tới nhưng bị Giang Ly kịp kéo lại.
"Con chim này sống đã lâu, cũng xem như trường thọ. Nay nó nguyện theo chủ, ngươi cũng không cần khó chịu." Nàng vỗ nhẹ lưng Cửu Anh, "Đi thôi, để nàng một mình ở lại một chốc."
"Giang y tiên, cũng không trách được Kỳ Lân đại nhân. Dù sao trong suốt một năm Tô Mạch đồng hành cùng chủ nhân, con chim này là do nàng chăm sóc, tình cảm ắt có." Hàn Nha mở miệng giải thích.
Cửu Anh khẽ lắc đầu, cánh tay bất giác buông thõng, nhắm mắt thì thầm: "Thôi vậy. Chúng ta đi thôi."
Mọi người lần lượt rời đi, trong khoảng trời trắng xóa tĩnh mịch chỉ còn lại một mình Ninh Phất Y.
Nàng sững sờ nhìn con anh vũ đã ngã xuống, không đành lòng mà thất thần hồi lâu, rồi lặng lẽ đặt thêm một tờ giấy tiền vào lò. Ngọn lửa hơ nóng gương mặt, trong khi sau lưng nàng lại rét run.
Xa xa vang lên tiếng bước chân lún trong tuyết, nặng nề chậm rãi, hẳn là phàm nhân. Ninh Phất Y không động, đợi đến khi người kia dừng trước mộ mới cất giọng:
"Ai đó?" Giọng nàng trầm khàn.
"Ngươi là Liễu Điệp Y? Tô Mạch thường nhắc tới ngươi." Người kia mở lời, thanh âm ôn hòa thanh nhã, nàng đặt một đóa hoa trước mộ Tô Mạch.
"Thích Vân Lâu?" Ninh Phất Y khẽ ừ một tiếng, "Nàng cũng từng nhắc qua."
"Không ngờ lần đầu tiên gặp lại là khi nàng đã khuất. Mệnh người... quả thật lạ lùng." Giọng Thích Vân Lâu cảm khái, song nỗi buồn lại nhè nhẹ.
Nàng khom người xuống, đưa tay sưởi bên lò. Những ngón tay vẫn còn vương mực, thon gầy rõ ràng khiến Ninh Phất Y thoáng ngẩn ngơ.
Nàng quay đầu nhìn, bàn tay đang cầm giấy tiền suýt rơi vào lửa, may được đối phương kịp thời nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng kéo ra.
Còn an ủi nói: "Mỗi người có mệnh riêng, người đi cũng đã đi rồi, người còn lại vẫn phải sống tiếp."
Ninh Phất Y thì lại nhìn chằm chằm gương mặt ấy. Ban đầu còn tưởng mình hoa mắt, nhưng khi nhắm lại mở ra, vẫn là gương mặt đó, thanh tú ôn hòa, lúc nào cũng như đang mang ý cười.
Nước mắt vốn khô cạn lại lần nữa trào ra, lần này còn mãnh liệt hơn hôm qua. Nàng gần như ôm lấy đầu gối bật khóc thành tiếng, giống như chịu uất ức tận trời.
Nữ tử kia nhất thời có chút luống cuống, nàng đưa tay ra, do dự thật lâu rồi mới kéo vai Ninh Phất Y vỗ vỗ.
"Con bé này, sao càng dỗ lại càng khóc dữ thế." Nàng khẽ lắc đầu, rất tự nhiên đưa tay áo lên lau nước mắt giúp nàng, nhưng vừa lau được hai cái thì mới sực tỉnh, bàn tay dừng lơ lửng giữa không trung.
Ngẩn người hồi lâu, nàng mới buông tay xuống, ánh mắt xuất thần nhìn Ninh Phất Y.
"Đã gần cuối năm, quả nhiên lạnh hơn rồi." Nữ tử ngẩng đầu nói, giọng điệu trầm ổn, "Nhưng chỉ cần cuối năm qua đi, sẽ lại thêm một mùa xuân ấm áp."
Âm thanh nàng như nắng ấm ngày xuân, gột rửa phiền muộn trong lòng người, khiến tiếng khóc của Ninh Phất Y dần lắng xuống.
"Ta chắc là... chưa từng gặp ngươi đúng không?" Nữ tử cũng thoáng mang vẻ nghi hoặc, mỉm cười nói: "Dạo gần đây có lẽ suy nghĩ nhiều quá, nhìn ai cũng có cảm giác quen thuộc."
"Chưa từng." Ninh Phất Y còn vương giọng mũi, nàng ngẩng đầu hít một hơi không khí trong lành, khóe môi gượng cười.
"Ta đã bảo mà, chỉ là mắt ta vụng về." Nữ tử cũng cười, nàng vỗ vỗ phiến đá bằng phẳng phía sau, ngồi xuống, từ trong bọc hành lý lấy ra một bình rượu đưa cho Ninh Phất Y.
"Uống chút cho ấm người, rượu nhà ta nấu, không nặng." Nàng nói.
Ninh Phất Y mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm, vị cay nồng lan xuống cổ họng, nàng nhắm chặt mắt, khóe mi đỏ hoe, bật cười thành tiếng.
"Ngươi bị lừa rồi." Nữ tữ nhíu mày, rồi cầm bình rượu uống một hơi, "Tình cảnh này, ta thật muốn ngâm một bài thơ..."
"Thôi đi, ta chán ghét nhất mấy câu từ sáo rỗng ấy." Ninh Phất Y nói đoạn liền đoạt lại bình rượu, uống thêm mấy ngụm, cay đến run lên.
"Chậc, không biết thưởng thức gì cả." Nữ tử lại chẳng hề để tâm, còn vỗ vỗ sau lưng nàng.
Ninh Phất Y ngắm gương mặt nàng, mở miệng hỏi: "Còn đem theo hành trang, ngươi định đi đâu?"
"Kỳ Quốc. Nơi quái quỷ này lão nương chẳng muốn ở nữa." Nữ tử nhấc bình rượu, "Xe ngựa ngừngdưới chân núi, đợi tiễn Tô Mạch xong thì đi."
"Kỳ Quốc... tốt lắm, hợp với ngươi." Ninh Phất Y khẽ gật đầu.
Nàng trầm mặc một lát, rồi lại nói: "Ta có thể hỏi một câu không?"
"Nói đi."
"Nếu về sau ngươi có con cái, mà nó chẳng phải quá tốt, chỉ là một kẻ bình thường tầm thường, chẳng có thiên phú, chẳng có bản lĩnh, thậm chí vì nó mà ngươi chịu tai họa... Ngươi có hối hận vì sinh nó ra không?"
Nữ tử liếc đôi mắt hạnh nhìn nàng, giống như hiểu rõ khẽ xoa đôi bàn tay đỏ ửng vì rét: "Ngươi nói... là chính ngươi?"
Ninh Phất Y kinh ngạc trước sự thấu hiểu ấy, chỉ im lặng xem như thừa nhận.
"Ta là người có hành vi phóng túng như thế, còn có thể có con gái sao?" Nữ tử cười, rồi lại trầm ngâm suy nghĩ: "Mười năm đổi lấy một lần thoáng qua, trăm năm mới được cùng thuyền. Nếu có thể thành mẹ con, ấy là duyên kiếp tu luyện bao đời."
"Bình thường thì đã sao, tai họa thì lại thế nào? Trên đời này nào có thiếu người bình thường đâu, còn tai họa là do thiên địa ban xuống, mà thiên địa chính là chúng sinh. Chỉ đổ lên đầu một người, thật là chẳng công bằng, quá là không nói đạo lý."
"Hơn nữa, ta tin tưởng con ta, dẫu khổ cực đến đâu, cũng sẽ như cỏ mạnh trong gió, dù có tàn úa rồi sẽ lại hồi sinh từng ngày."
Ninh Phất Y mím môi mỉm cười, nàng quay đầu nhìn về phía tuyết trắng mênh mang, giấu đi khóe mắt ướt nồng.
"Đừng có cảm động, những lời này ta cũng từng nói với Tô Mạch." Nữ tử sảng khoái đứng dậy, hà hơi lên tay, "Giờ không còn sớm, ta phải đi thôi."
Nàng xoay người bước vào tuyết, mới đi được vài bước thì bị Ninh Phất Y kéo lấy vạt áo choàng, bèn quay đầu lại.
Ninh Phất Y hé môi, hồi lâu mới khẽ nói: "Ngươi rất giống một cố nhân của ta. Ta có thể... ôm ngươi một lần không?"
"Gặp nhau lần đầu, vậy mà như thấy cố nhân trở về. Ý cảnh thật đẹp." Nữ tử mỉm cười rồi bỗng đưa tay về phía Ninh Phất Y. Hai người cùng bước lên một bước, siết chặt vòng ôm.
Ninh Phất Y tham luyến nhắm mắt lại, nơi sâu thẳm trong lòng vốn luôn trống vắng bỗng được lấp đầy, khôi phục như xưa.
"Được rồi, tạm biệt." Nữ tử buông nàng ra, không chần chừ nữa xoay người rời đi. Chỉ là từng bước chân nhỏ trong gió tuyết, nhưng chẳng bao lâu đã tan biến nơi mịt mờ.
Tuyết lại bay xuống, Ninh Phất Y mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên.
Tạm biệt, mẫu thân.
Tạm biệt, Ninh Trường Phong.
Khi quay lại đối diện tấm bia mộ, ánh mắt nàng không còn yếu ớt mỏng manh mà hóa thành trầm tĩnh kiên định. Bàn tay trái triệu ra Truy Hồn Chúc, tay phải nắm chậu hoa sơn chi đang run rẩy vì giá lạnh.
Đóa hoa dường như hiểu hết thảy, không còn hờn dỗi, chỉ lặng lẽ cọ cọ nơi đầu ngón tay nàng.
Chóp mũi Ninh Phất Y lướt qua cánh hoa mềm mại, nàng khắc ghi hương thơm ấy, rồi nhắm mắt thi pháp. Từng hạt ánh sáng còn trắng hơn cả tuyết xuyên phá màn trời.
Trong khoảnh khắc chạm vào không khí, từng điểm ánh sáng lặng im nổ tung, chói lóa đến nỗi không thể mở mắt, chói đến mức thiên quang đều thất sắc.
Cùng lúc ấy, chiếc chén lưu ly chứa đựng hoa sơn chi suốt ba mươi năm cũng từng chút rạn vỡ, đóa hoa bành trướng gấp trăm lần rồi bay vút lên không. Cánh hoa hư ảo, trên như chạm trời, bên dưới đỡ đất, mọi quang điểm đều tụ về nhụy hoa.
Từ tầng trời cao xa, khúc ca dao cổ xưa bất chợt ngân vang, như tiếng chư thần khẽ ngâm.
Trong đầu Ninh Phất Y truyền đến cảm giác đau buốt, nàng lặng lẽ quỳ xuống tuyết ôm đầu chịu đựng, vẫn cắn răng ngước nhìn không trung, chỉ thấy thấy đóa hoa sơn chi lại hóa trở lại bình thường, bay về phía chân trời xa xăm.
Khúc ca dao càng thêm rõ ràng, cứ như một khúc cất lên vì đưa tiễn đóa hoa. Ninh Phất Y không chống đỡ nổi nữa ngã xuống trước bia mộ, thần trí mơ hồ.
Có người ở phía xa hô gọi tên nàng. Ninh Phất Y ngậm máu trong miệng, thân mình co quắp, im ắng cười to.
Chử Thanh Thu đã trở về. Nàng rốt cuộc, đã trở về.
****
Hôm ấy thiên tượng đại dị, tứ hải bát hoang đều giáng tuyết, ngay cả đại mạc khô hạn bao năm cũng bị băng tuyết phủ trùm. Chúng tiên môn gấp gáp tụ tập mọi người thương nghị, lại phát hiện Tử Hà Phong đã yên tĩnh bao năm bỗng bùng lên quang mang, tựa như thiên đăng vì lục giới mà thắp lên ngọn đèn.
Trong vòng một đêm trăm hoa đua nở, rực rỡ vạn thịnh giữa cơn bão tuyết, cảnh tượng quỷ dị, nhiều ngày chẳng phai.
Chúng tiên môn liền phái người gấp rút lên đường, mà Vân Tế Sơn Môn gần Tử Hà Phong nhất, ngay ngày hôm ấy liền dẫn đệ tử bước vào.
Lúc ấy thiên đăng vừa tắt, hương hoa nồng nàn chưa tan. Chư trưởng lão dừng trước cửa đá, chợt thấy cửa ầm ầm mở ra, từ trong điện băng tuyết nở sương hoa, trải ra đến tận ngoài cửa.
Một nữ tử thanh lãnh bước ra, ngơ ngác vươn bàn tay trắng như ngọc, đón lấy buốt lạnh từ trên trời rơi xuống.
Giọt lệ còn sót lại lăn dài trên má, tan vào trong gió.
Dường như nàng đã trải qua một giấc mộng quá dài, trong mộng nàng chết rồi, trước khi chết còn được ngắm trận tuyết lớn nhất đời này.
"Thần Tôn! Đúng là Thần Tôn!"
"Thần Tôn niết bàn phục sinh, quả thực trời phù hộ Vân Tế Sơn Môn chúng ta, trời phù hộ lục giới!" Vô số đệ tử kinh hô, chư vị trưởng lão cũng mừng rỡ, vội vàng kêu gào các đệ tử quỳ xuống hành lễ.
Chẳng mấy chốc, thanh âm rung trời dậy đất vang vọng khắp sơn hà.
"Đệ tử bái kiến Thần Tôn!"
"Cung nghênh Chưởng Môn trở về!"
Nữ tử cụp mắt nhìn chúng nhân đông đặc quỳ đầy đất, tiếng hô dường như đánh thức nàng.
Bi thương và yếu mềm trong mắt nàng cùng lúc biến mất, sự ôn nhu thuộc về Tô Mạch cũng tiêu tan, chỉ còn lại băng sương ngập trời.
Nàng đưa tay ra: "Đứng dậy đi."
Lời tác giả:
Bề ngoài Thần Tôn: Đứng dậy đi.
Nội tâm Thần Tôn: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a...