Cùng lúc ấy, tại vùng hoang dã Đông Hoang, Chử Thanh Thu đang cùng mấy vị tu giả khác đứng thành vòng tròn, dệt kết tiên lực, tu bổ Đông Hoang Không Hầu. Nàng khẽ run tay, dây đàn do tiên lực ngưng kết lập tức căng đứt.
*Đông Hoang Không Hầu: Không Hầu là đàn hạc.
Dây đàn đứt bắn ngược về với thế sét đánh không kịp bưng tai, nặng nề quất lên cổ tay nàng. Chử Thanh Thu chưa kịp né tránh đã liên tiếp lùi lại mấy bước, vòng ngọc bích xanh biếc nơi cổ tay bị đánh rơi xuống đất, vòng tay bằng ngọc phàm trần mỏng manh lập tức vỡ vụn thành mấy mảnh, vang lên tiếng "tinh tang" giòn tan.
Trong mắt Chử Thanh Thu thoáng qua một tia nghi hoặc, theo bản năng cúi xuống nhặt lấy mảnh ngọc đã vỡ. Cùng lúc, một tán tiên cảnh giới Đại Thừa phía sau nàng vội vàng tiến lên thay vị trí, tiếp tục tu bổ dây đàn, thay nàng đứng chỗ đó.
"Thần Tôn!" Đường Ôn Thư bên cạnh vội vàng bước tới đỡ, lại bị Chử Thanh Thu theo phản xạ tránh ra. Sắc mặt hắn thoáng hiện vẻ áy náy, liền thu tay về sau lưng, khẽ nói: "Thần Tôn mệt mỏi rồi à? Ta thấy tiên lực của Thần Tôn dường như không còn như trước. Việc tu bổ Đông Hoang Không Hầu quả thực hao tổn tinh thần, ta cũng là bất đắc dĩ mới phải triệu tập chư vị tiên trưởng đến đây, thật làm phiền mọi người."
Đông Hoang xưa nay vốn là nơi lưu đày đọa tiên, tất cả những tiên nhân nhập ma cùng yêu ma khó tiêu diệt đều bị xua đuổi tới vùng đất hoang vu này, rồi dùng tiếng đàn của thần khí Đông Hoang Không Hầu để trấn áp. Hàng vạn năm qua chưa từng xảy ra biến loạn gì.
Thế nhưng mấy ngày trước, Không Hầu lại bỗng đứt mấy sợi dây, khiến vô số yêu ma, đọa tiên bắt đầu manh động nhằm phá bỏ gông xiềng, quấy nhiễu Ngũ giới. Chưởng môn Thiên Cơ Kiếm Tông là Đường Ôn Thư mới khẩn cấp gửi thư cho Lục phái cùng các bậc kỳ nhân dị sĩ, đồng loạt đến Đông Hoang tu bổ Không Hầu.
"Không sao." Chử Thanh Thu ngẩn ngơ nhìn vòng ngọc trong tay, chỉ cảm thấy một cơn hoảng hốt kịch liệt dâng trào trong tim.
"Sắc mặt Thần Tôn có vẻ không được tốt lắm." Đường Ôn Thư tinh ý nói.
"Bản tôn có việc gấp, phải hồi môn ngay." Tốc độ nói của Chử Thanh Thu vốn luôn ổn định, nay bỗng nhanh hơn. Nàng siết chặt vòng ngọc bích, giấu vào tay áo, "Làm phiền Đường chưởng môn thay bản tôn tiếp tục tu bổ."
Đường Ôn Thư tuy ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu: "Giờ Không Hầu đã được tu bổ một nửa, Thần Tôn cứ an tâm đi lo việc của mình, nơi này giao cho chúng ta."
Nói đoạn, hắn vẫy tay gọi Tùng Hương trưởng lão đến đưa tiễn, nhưng bị Chử Thanh Thu lắc đầu từ chối. Lòng bàn tay nàng khẽ xoay, Bạch Lân đã lớn vụt hiện ra giữa không trung.
Chử Thanh Thu chẳng buồn nói thêm lời từ biệt, thân hình nhẹ nhàng đã đáp xuống lưng Bạch Lân. Ngay sau đó, tiếng hổ gầm chấn động núi rừng, gió lớn cuốn qua, bóng người đã hóa thành một điểm sáng nhỏ bên ngoài Đông Hoang.
Đường Ôn Thư và Tùng Hương trưởng lão bị gió quét đến loạng choạng, mấy người tu bổ Không Hầu kia vừa chuyên tâm dệt kết tiên lực thành dây đàn, vừa ngoảnh lại nói chen vào cho thêm náo nhiệt: "Ta từng gặp Chử Lăng Thần Tôn vài lần, tính tình vốn là sấm đánh bên tai cũng bình thản ung dung không đổi sắc. Nay nàng gấp gáp như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
"Có lẽ Vân Tế Sơn Môn xảy ra dị động rồi." Đường Ôn Thư gỡ mấy cọng cỏ khô bị gió táp lên mặt, nhếch nhác nói, "Dạo gần đây không hiểu vì sao chuyện yêu ma càng lúc càng nhiều, Lục đại môn phái hầu như đều tản ra giang hồ, thế mà thiên hạ vẫn chẳng yên bình."
"Chẳng những chẳng yên bình, mà ngay cả Ma giới vốn yên lặng đã lâu cũng bắt đầu rục rịch, khắp nơi gây loạn. Chỉ e xung đột Tiên Ma chẳng còn xa!" Một lão giả đang đỏ mặt vì gắng sức tu bổ dây đàn nói, "Lão phu vốn là tán tiên ẩn cư trong núi chuẩn bị chờ chết, giờ cũng phải xuất sơn bình loạn. Thế mà cái gọi là 'thống lĩnh Tiên giới' của Bồng Lai Cảnh, đến một cái bóng chim cũng chẳng thấy!"
Các tu giả khác nghe vậy cũng nhao nhao oán thán. Bồng Lai Cảnh vốn là chi mạch cuối cùng của Thần tộc, trong huyết mạch còn lưu giữ thần huyết, được xem là bán thần, bởi thế thực lực vượt xa người tu tiên bình thường, bằng không xưa nay sao có thể xưng là đứng đầu Tiên giới.
Thế nhưng, từ ngàn năm trước, Bồng Lai Cảnh dường như đã cách tuyệt với thế gian vậy.
"Được rồi, được rồi, chư vị bớt giận. Nay việc tu bổ Đông Hoang Không Hầu là trọng yếu, chớ để tâm thần dao động. Nếu để yêu ma thoát ra, thiên hạ ắt sẽ đại loạn!" Đường Ôn Thư thấy tình hình liền vội vàng trấn an, mọi người lúc này mới dứt ý tranh cãi, chuyên tâm trở lại.
Ngay khi họ còn đang lời qua tiếng lại, Chử Thanh Thu đã rời khỏi Đông Hoang. Nàng vẫn siết chặt vòng ngọc trong tay, thúc Bạch Lân dùng tốc độ nhanh nhất quay về Vân Tế Sơn Môn.
Nàng sẽ không vô cớ mà sinh lòng hoảng hốt, vòng ngọc bích này cũng sẽ không tự dưng mà vỡ. Nàng đứng thẳng trên lưng Bạch Lân, đầu ngón tay lướt qua vết nứt sắc bén trên vòng ngọc, cắt ra một đường máu mà hoàn toàn không hay biết.
Tốc độ quá nhanh cuốn lên cuồng phong, gió lớn thốc tung y sam, lớp vải mỏng manh dường như sắp bị xé rách. Gió lạnh thấm vào xương khiến thân thể vốn đã yếu ớt của nàng lạnh buốt như băng, nhưng Chử Thanh Thu lại như chẳng hề hay biết, cũng không dùng tiên lực để sưởi ấm.
Đôi mắt đào hoa nhắm nghiền, nàng mượn hơi lạnh để chế ngự tâm thần, chỉ cầu tất cả chẳng qua là do mình suy nghĩ lung tung.
Lúc đến mất nửa ngày đường, khi về, Bạch Lân chỉ mất bốn canh giờ. Khi Chử Thanh Thu tới Vân Tế Sơn Môn, trời đã tối đen, mây dày che kín bầu trời, từng khối mây đen như hung thú rình rập nhân gian, tích tụ hơi nước chờ trút một trận mưa lớn.
Nàng còn đang giữa không đã tung áo đáp xuống, thẳng tiến vào trong Châu Quang Các. Đệ tử đang ngủ đều giật mình tỉnh giấc, đôi mắt ngái ngủ đồng loạt hướng ra ngoài bình phong.
Chử Thanh Thu chẳng màng tới ai, đưa tay kéo bình phong trước giường Ninh Phất Y, thấy giường trống không, tim nàng liền thắt lại. Thân ảnh nàng lập tức biến mất, khiến mấy đệ tử bật lên vài tiếng kêu kinh hãi.
Mưa lớn sắp đến, cả sơn môn đóng chặt cửa sổ, chỉ có Vân Thâm Điện còn le lói ánh đèn mờ. Chử Thanh Thu khẽ vung tay áo rộng, tiên lực lập tức xô mở cửa điện, dọa những người đang đứng bên trong kinh hãi lùi lại.
Mọi người đều tụ cả ở đây, Bình Dao trưởng lão sắc mặt lạnh lẽo phức tạp, Nguyên Minh trưởng lão thần tình nặng nề, ngón trỏ vô thức gõ lên chiếc quạt xếp. Thủ tịch trưởng lão cũng thôi ngủ gật, mở đôi mắt đục ngầu ra, khó nhọc nhìn Chử Thanh Thu.
Trong bóng tối không xa, ẩn hiện một thân ảnh cao lớn, chính là Mai Thừa Tự lặng lẽ đứng đó.
"Chử Lăng Thần Tôn?" Cảnh Sơn trưởng lão áo mũ còn mặc ngược, lập tức tỉnh táo, mắt trừng trừng. "Thần Tôn chẳng phải đang ở Đông Hoang tu bổ đàn sao? Sao giờ đã về môn?"
"Ninh Phất Y đâu?" Chử Thanh Thu không đáp lời ông ta, đôi môi mỏng đã mất huyết sắc còn mang hơi lạnh ngoài cửa.
Lời nàng vừa dứt, trước mắt liền có một thân ảnh "phịch" một tiếng quỳ xuống. Nhìn kỹ thì ra là Dung Cẩm, y phục còn vương sương đêm, rõ ràng cũng vội vàng chạy đến. Y khẩn thiết nói: "Văn Trúc bị Lý Triều An dẫn đi Đông Nhạc, Phất Y vì cứu nàng mà đến đó, giờ không rõ tung tích. Xin Thần Tôn hãy cứu cả hai người họ!"
Nghe rõ lời này, thân hình băng lãnh của Chử Thanh Thu khẽ chao đảo, song rất nhanh đã ổn định lại.
"Ăn nói hồ đồ!" Từ trong bóng tối bỗng vang lên một giọng cố ý nhu hòa, Mai Thừa Tự theo đó bước ra, đi vào vùng sáng. "Vân Tế Sơn Môn ta đặt tầng tầng kết giới, lại có chư vị trưởng lão trấn giữ. Ngươi nói việc này có liên quan đến Ma tộc, vậy thử hỏi Ma tộc có bản lĩnh lớn đến mức nào, mà tránh được kết giới lọt vào sơn môn, không bị một ai phát giác?"
"Chưởng môn, những gì đệ tử nói đều là sự thật, tuyệt không dám giấu giếm!" Dung Cẩm cất giọng rắn rỏi.
"Chưởng môn nói rất có lý. Kết giới của Vân Tế Sơn Môn vốn kiên cố, bao năm qua chưa từng xảy ra sơ suất. Ma tộc sao có thể xông vào? Theo ta thấy, chẳng qua là tranh chấp trong môn hoặc trò đùa của đệ tử, chỉ cần phái vài người đi tìm ba kẻ đó là được, không cần kinh động Thần Tôn và chư vị trưởng lão." Cảnh Sơn trưởng lão cũng phụ họa.
"Hơn nữa nay thiên hạ khắp nơi đều loạn, trong môn sao có thể vắng người? Nếu kẻ nào nhân cơ hội tấn công sơn môn, chẳng phải là trúng kế 'điệu hổ ly sơn' hay sao?" Cảnh Sơn trưởng lão lại nói.
Dung Cẩm thấy nói thế nào cũng không lay chuyển được họ, sốt ruột đến mồ hôi túa đầy trán, vội xoay người, quỳ dập đầu trước mặt Chử Thanh Thu: "Thần Tôn, đệ tử nói hoàn toàn là thật. Phất Y nói chính mắt nàng nhìn thấy dấu vết dị thường. Dù chuyện này chẳng liên quan đến Ma tộc, thì Văn Trúc cũng đã bị Lý Triều An đưa đi không rõ tung tích, xin Thần Tôn ra mặt cứu lấy họ!"
Tuy Ninh Phất Y dặn y chờ Thần Tôn trở về rồi mới bẩm báo, nhưng cả hai sư muội đều đang ở Đông Nhạc, không rõ sống chết thế nào, làm sao y có tâm trí ngồi đợi. Y đã thử nói với các trưởng lão khác, cầu họ cứu người.
Thế nhưng y không ngờ rằng, rõ ràng là chuyện nguy cấp liên quan đến tính mạng, vậy mà dù có nói khô cả miệng vẫn không một ai chịu đến Đông Nhạc, kẻ thì nghi ngờ lời y, kẻ lại cho rằng việc này không đáng để đi.
Những vị trưởng bối mà y từng kính trọng nhất, hiện tại hình tượng trong lòng y bỗng trở nên xa lạ.
Thật khiến người ta lạnh lòng.
"Xin Thần Tôn..." Dung Cẩm lại tha thiết cầu khẩn, dập mạnh trán xuống nền gạch, để lại một vết máu đỏ.
Bình Dao trưởng lão khẽ nhắm mắt.
"Họ ở đâu?" Chử Thanh Thu mở miệng, lập tức đưa tay kéo Dung Cẩm từ dưới đất dậy, xoay người bước qua bậc cửa.
Đúng lúc Dung Cẩm mừng rỡ, điện môn hai bên lại bị liệt hỏa cuốn lên, ầm một tiếng khép chặt. Nếu không phải Chử Thanh Thu nhanh mắt lùi lại một bước, thì cánh cửa đã rơi thẳng xuống sống mũi cao của nàng.
Trong mắt Chử Thanh Thu ẩn hiện sát khí, nàng chậm rãi xoay người, đối diện kẻ gây nên ngọn lửa ấy: "Mai chưởng môn, đây là ý gì?"
"Thần Tôn chớ hiểu lầm." Mai Thừa Tự mỉm cười. "Bản tôn chỉ muốn nhắc Thần Tôn, đừng tùy tiện tin lời bọn tiểu bối. Những hài tử này không biết nặng nhẹ, nếu chúng ta chưa thấy chứng cứ mà đã để chúng dắt mũi, thì về sau sơn môn này còn ra thể thống gì?"
"Cảnh Sơn trưởng lão nói cũng không sai. Đã có kết giới bảo vệ, Ma tộc sao vào được? Một Lý Triều An nho nhỏ, dù thật sự có tranh chấp với Liễu Văn Trúc cũng chỉ là trò trẻ con, cần gì Thần Tôn phải đích thân đi?"
"Chưởng môn! Ngài đừng quên, Văn Trúc là tiểu thư Liễu gia. Nếu nàng gặp chuyện, Liễu gia sao chịu để yên?" Dung Cẩm rốt cuộc nhịn không nổi, kẻ vốn luôn ngoan ngoãn bỗng lớn tiếng cãi lại. Nhưng ngay sau đó, y bỗng lĩnh trọn một cái tát đột nhiên bay đến, gương mặt tuấn tú bị hất sang một bên.
Y trừng to mắt, hồi lâu không nói nên lời.
"Mai chưởng môn!" Bình Dao trưởng lão vốn im lặng, thấy đệ tử mình bị đánh, cuối cùng không kìm nổi lửa giận, quát lớn: "Đủ rồi!"
"Ma tộc còn vào được cả Chiêu Diêu Sơn, thì sơn môn nhỏ bé như Vân Tế Sơn Môn của chúng ta sao lại không vào được?" Thủ tịch trưởng lão bỗng run rẩy cất lời.
Nguyên Minh trưởng lão cũng bước lên, "pặc" một tiếng khép quạt vào lòng bàn tay: "Ta cũng nghĩ vậy. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến đệ tử bản phái, nếu còn khư khư giữ quy củ cũ, như thế thật sự quá vô tình."
Chử Thanh Thu không nói gì, thu hết hỗn loạn trong điện vào mắt. Nhưng lòng nàng lo cho Ninh Phất Y, không thể chần chừ thêm, liền xoay người định bước ra ngoài. Ngay lập tức, dưới đất bốc lên hai làn khói, hóa thành hai hộ pháp trái phải, chặn đứng đường đi của nàng.
"Mai chưởng môn, đây là ý gì?" Chử Thanh Thu đưa tay triệu ra Bạch Cốt, hàn khí lập tức tràn ngập đại điện. "Ngươi thực sự không muốn bản tôn đi cứu đệ tử của môn phái ta?"
"Ta đã nói, trong môn không thể không có quy củ." Mai Thừa Tự dường như đã quyết ý ngăn cản, tựa vào ngôi vị chưởng môn, trên mặt vẫn giữ nụ cười, trong lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa.
Trước kia hắn biết rõ không phải đối thủ của Chử Thanh Thu, chẳng bao giờ dám kiêu ngạo như vậy. Hiện tại thì...
Trong điện, tiên lực nổi lên dồn dập, nội đấu sắp bùng phát. Giữa lúc mọi người kinh hãi, bỗng lóe lên một đạo điện quang màu tím.
Kèm theo tiếng điện xẹt "tách tách", Mai Thừa Tự không biết bị ai vụt cho một đòn nặng, cả người co giật, lửa trong tay còn chưa kịp bùng đã tắt ngúm, thân hình cao lớn ngã "rầm" xuống đất.
Sau lưng hắn hiện ra Bình Dao trưởng lão, mặt tái xanh, dùng khẩu hình mắng một tiếng "ngu xuẩn", trong tay vẫn nắm pháp khí Lưu Tinh Chùy.
Mọi người đồng loạt sững sờ, chỉ thấy nàng đá một cước vào mặt Mai Thừa Tự, khôi phục dáng vẻ quyết đoán: "Thủ tịch trưởng lão và Nguyên Minh trưởng lão ở lại trong môn bảo vệ đệ tử. Cảnh Sơn trưởng lão cùng ta theo Thần Tôn tới Đông Nhạc!"
"Dung Cẩm, ngươi mau tới Đông Uyển tìm mấy đệ tử còn ở trong môn, cùng chúng ta lập tức xuất phát. Một nén nhang nữa khởi hành."
"Mau!" Nàng quát lớn. Dung Cẩm nghe xong liền vội vã bò dậy, đẩy hai hộ pháp không dám động thủ nữa, cưỡi kiếm bay đi.
Chử Thanh Thu khẽ động đầu ngón tay, thu hồi Bạch Cốt, xoay người lao vào màn đêm.
Một hàng người đứng trên lưng Bạch Lân, giữa cuồng phong mưa bão hướng thẳng tới Đông Nhạc. Từ khi họ rời môn, bầu trời vốn âm trầm liền như bị xé thủng, trút xuống cơn mưa như trút nước, trời đất bị màn mưa mịt mùng che phủ đến mức không còn nhìn thấy gì, bay giữa không trung chẳng khác nào lao vào biển cả.
Lẽ ra trời đã sáng, vậy mà vẫn đen như đêm khuya.
Tiên lực bao phủ quanh thân Bạch Lân, chặn lại mưa gió. Chử Thanh Thu đứng ở phía trước, đối diện với hải dương mênh mông không thấy bờ. Vết thương vừa bị cứa ở đầu ngón tay lại bị siết chặt, rịn ra máu.
Tựa như chỉ có đau đớn mới khiến cơn nôn nóng trong lòng nàng vơi đi đôi chút.
Càng gần Đông Nhạc, nỗi sợ trong lòng nàng lại càng lớn. Nàng mơ hồ cảm thấy trước đây cũng từng sợ hãi như vậy, chỉ là khi ấy nỗi sợ kia còn dữ dội và xé lòng hơn.
Còn lúc này, lại giống như bị thả vào một nồi nước ấm, chậm rãi nấu chín.
"Tới Đông Nhạc rồi!" Phùng Ca ở phía sau bỗng lên tiếng. Nàng nhìn xuyên qua màn mưa, phía dưới chỉ mơ hồ thấy một mảng rừng núi.
Dung Cẩm cũng dốc sức tìm kiếm, cuối cùng dựa vào ký ức nhận ra vùng đầm lầy nơi Ninh Phất Y từng ở, liền chỉ xuống dưới: "Thần Tôn, chư vị trưởng lão, chính là chỗ này!"
Bình Dao trưởng lão khép mắt dùng thần thức tìm kiếm, rồi bỗng nhớ ra điều gì, tim chấn động, lập tức mở mắt: "Không ổn, đây là Hổ Huyệt!"
Lời nàng vừa dứt, Bạch Lân bất ngờ lao xuống, mọi người lập tức nghiêng ngả, phải bám chặt lấy bộ lông hổ mới không bị hất văng.
Bạch Lân nhanh chóng hạ xuống gần mặt đất. Chưa kịp chạm đất, thân ảnh Chử Thanh Thu đã phóng vút ra, lao thẳng vào màn mưa, đáp xuống đầm lầy. Ngay trước mặt nàng là một tấm bia đá khổng lồ khắc chữ đỏ, dưới bia có một người nằm, nửa thân đã bị ngập trong nước.
Nước mưa theo mái tóc tràn vào cổ áo, Chử Thanh Thu như không hề hay biết. Nàng thậm chí chẳng nhận ra đôi tay mình đang run rẩy không ngừng. Thân ảnh nàng lóe lên, tới bên người kia, đưa tay kéo dậy.
Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt ấy, Chử Thanh Thu suýt nữa ngã xuống cùng nàng vào bùn nước.
Người kia sắc mặt trắng bệch, thân thể gầy yếu, vừa nhìn đã biết là Liễu Văn Trúc. Lúc này nàng vừa tỉnh lại, ngây dại nhìn bầu trời đêm đang mưa xối xả, rồi nhận ra gương mặt của Chử Thanh Thu.
"Thần Tôn!" Nàng liều mạng nắm chặt lấy Chử Thanh Thu, òa khóc nức nở: "Thần Tôn, Ninh Phất Y, Ninh Phất Y nàng..."
"Nhảy vào lư đồng... hóa thành tro bụi rồi!"