Ninh Phất Y không mang theo thứ gì, ba mươi năm qua nàng hầu như chưa từng ra khỏi Ma Giới. Mỗi ngày trừ bỏ việc dốc sức luyện hoá tiên lực của Ninh Trường Phong, thì chỉ ru rú trong ôn thất chăm sóc hoa cỏ, thỉnh thoảng mới có ma vật tìm đến cửa, lúc ấy nàng mới ra tay đánh một trận.
Thuở ban đầu còn thường gặp phải ma vật pháp lực cường đại khó đối phó, phải cùng Cửu Anh liên thủ ứng chiến, cũng không ít lần bị trọng thương máu chảy đầm đìa. Nhưng theo thời gian, cùng với tiên lực của Ninh Trường Phong dần dần dung hợp với tiên mạch của nàng, số lần nàng bị thương cũng ngày một giảm bớt.
Mãi cho đến năm năm trước, khi nàng đã luyện hoá gần hết tu vi trong cơ thể, ẩn ẩn có dấu hiệu muốn đột phá Thông Hư, tiến gần đến Đại Thừa, thì trong một trận ác chiến cùng một ác bá lừng danh khắp nơi kéo dài ba ngày ba đêm, nàng cuối cùng cũng chém chết hắn nơi hoang dã.
Từ đó, trong vòng trăm dặm nghìn dặm yêu ma đều kính sợ tránh xa, kẻ đến nương tựa Ma Quật cũng càng lúc càng nhiều. Ninh Phất Y cũng như lời đã hứa mà ban cho bọn chúng sự che chở, còn đem toàn bộ ma công kiếp trước truyền lại, khiến pháp lực bọn chúng đại tăng.
Về sau, liền không còn kẻ nào dám tiến thêm một bước đến gần Ma Quật.
Chỉ là không biết vì sao, tu vi của nàng từ năm năm trước liền đình trệ, dù tu luyện thế nào cũng khó đột phá. Bất quá, có Nga Mi Thứ bên người, thực lực nàng tuyệt đối vượt xa những kẻ đồng cảnh giới, bởi thế cũng không quá bận lòng với chuyện tu vi, vẫn đều đặn tu luyện, từ công pháp mà tăng trưởng.
Mà hiện tại nàng cuối cùng cũng có thể tiến nhập thức hải để quan sát hai cây trong thức hải của mình. Cây bình thường kia đã héo úa đi nhiều, quả kết chỉ còn vài cái, tượng trưng cho số tiên lực vẫn chưa được luyện hoá.
Còn ma thụ mà Chử Thanh Thu gieo xuống phong ấn tuy bị xung phá một chút, nhưng nhìn chung vẫn còn hoàn hảo.
Ninh Phất Y thật sự nói đi là đi. Nửa canh giờ sau, nàng đã đứng dưới đại điện cao ngất của Ma Quật, gần như muốn xuyên phá cả thương khung.
Dù bao nhiêu năm đã qua, nhưng những thứ quan trọng đối với nàng vẫn như xưa, đều mang theo bên mình, cho nên trừ chút vàng bạc châu báu thì cũng chẳng có gì để chuẩn bị.
Hoa sơn chi được nàng đặt trong hộp lưu ly, yên ổn an toàn mà cất vào trong Nhất Niệm Châu.
"Thương Cừu." Nàng mở miệng gọi, lập tức Ma Tộc có đôi con ngươi đỏ thẫm kia liền từ trong khói đen hiện thân, khom lưng đặt tay trái lên vai, hành lễ theo nghi thức của Ma Tộc.
"Ta có việc trọng yếu phải rời khỏi Ma Giới. Nếu nhanh thì ba đến năm ngày sẽ trở về, nếu chậm thì không biết đến bao giờ. Những ngày này e rằng phải phiền ngươi quản lý tốt Ma Quật."
"Nếu có việc gấp cần tìm ta thì dùng cái này." Ninh Phất Y vừa nói vừa đưa cho hắn một cọng lông vũ, Thương Cừu cung cung kính kính tiếp nhận.
"Thuộc hạ nhất định sẽ thay Ma Tôn thủ hộ Ma Quật, tĩnh chờ Ma Tôn quay về." Thương Cừu cúi đầu đáp.
Ninh Phất Y khẽ gật đầu với hắn, lại xoay người nhìn về phía Giang Ly đang được Hỉ Tước dìu đỡ, giọng nói ôn hoà hơn vài phần: "Giang y tiên, sau khi ngươi thử dược vốn đã suy yếu, chuyến đi này ắt là đường xa vạn dặm, liền không cần y tiên nhọc công đi theo."
"Hỉ Tước, ngươi phải ở lại bầu bạn, để Giang y tiên an tâm dưỡng bệnh."
Hỉ Tước hai tay chắp trước ngực, khẽ gật đầu: "Vâng."
"Thế còn ta, còn ta thì sao?" Hàn Nha thò cái đầu lại gần, bị Ninh Phất Y liếc qua, lập tức rụt đầu trở về.
"Ngươi, lưu ở nơi nào cũng là gây hoạ, chẳng bằng theo ta, để ta trông chừng ngươi khỏi sinh sự." Ninh Phất Y nhàn nhạt nói.
Hàn Nha nghe vậy, suýt chút nữa không kìm được mà vui sướng nhảy cẫng lên. Nhưng cuối cùng chạm phải ánh mắt của Ninh Phất Y mới cố nén xuống, làm ra vẻ ỉu xìu.
"Được rồi, đi thôi." Ninh Phất Y vỗ nhẹ đầu Bạch Lân, Bạch Lân lập tức tung mình lên không, thân thể hoá thành khổng lồ, hưng phấn lắc đầu vẫy đuôi.
Cửu Anh đã nhảy lên lưng Bạch Lân từ trước. Ninh Phất Y chuẩn bị phi thân lên thì bị Giang Ly gọi lại.
"Thiếu chưởng môn, ta còn phải nhắc nhở ngươi một câu. Thần Tôn nay đã thiếu mất một hồn, ắt sẽ khác biệt với người thường, ngươi phải sớm chuẩn bị tâm lý. Lại thêm, nếu hồn phách đã có ký chủ, tuyệt đối không thể cưỡng ép tách rời khỏi thân thể ký chủ. Làm vậy chính là nghịch thiên, đến lúc ấy không chỉ ngươi bị lôi kiếp đánh xuống, mà ngay cả Thần Tôn cũng khó tránh khỏi bị phản phệ."
"Chỉ có thể chờ cho đến khi kẻ kia thuận theo sinh lão bệnh tử, rồi dùng Truy Hồn Chúc dẫn hồn phách trở về trong đoá hoa."
Giang Ly nói vô cùng trịnh trọng, Ninh Phất Y cũng chăm chú lắng nghe, gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Sau đó nàng xoay người, hoá thành quang điểm bay lên lưng Bạch Lân.
Một người một điểu, hai thần thú liền cứ thế rời khỏi Ma Giới. Giang Ly nhìn theo bóng lưng Bạch Hổ giữa tầng u vân càng lúc càng nhạt dần, rất lâu mới chịu thu hồi ánh mắt.
Bên cạnh, Hỉ Tước cẩn thận đỡ lấy cánh tay nàng, ôn nhu nói: "Giang y tiên, chúng ta cũng đi thôi."
Giang Ly gật đầu, trong đôi mắt sáng ánh sóng nước khẽ cong lên: "Ngươi nói xem, chủ tử nhà ngươi đối với Thần Tôn, rốt cuộc là tâm cảnh thế nào?"
Hỉ Tước lộ ra vẻ ngây ngốc, nàng khẽ lắc đầu, đáp lệch đi: "Thuộc hạ không thường nghe chủ tử nói về Thần Tôn, cũng chẳng rõ Thần Tôn là người thế nào."
"Nhưng có thể khiến chủ tử nhớ mong mấy chục năm qua, ngày ngày dùng nước mắt tưới vào, người ấy ắt phải là kẻ cực kỳ cực kỳ tốt."
Giang Ly không nói gì, chỉ khẽ cong khóe môi, mỉm cười: "Ngươi đúng là lanh lợi hơn con quạ nhỏ kia nhiều. Vậy ta muốn thỉnh giáo ngươi một điều: các ngươi làm yêu, có pháp môn nào có thể biến thành người không?"
Hỉ Tước chớp mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: "Chúng ta sinh ra đã là yêu, ngoại trừ bọn làm ác tội chồng chất, còn lại không có kẻ nào không muốn làm người. Nhưng thuộc hạ đã hoá hình nhiều năm, cũng chưa từng nghe nói có Yêu Tộc nào biến thành người."
Nghe vậy, Giang Ly cúi đầu, thần sắc thoáng hiện một tia thất vọng, nhưng nhanh chóng bị nụ cười che lấp.
"Đi thôi." Nàng khẽ nói.
Ma Quật nằm tận cùng phía tây của Tây Hoang, thế nhưng phương hướng mà Truy Hồn Chúc chỉ lại luôn là đông nam. Ninh Phất Y cùng mọi người lên đường hai ngày, cảnh sắc dưới chân từ núi non hùng vĩ dần biến thành đồng bằng xanh ngát, khi ấy Truy Hồn Chúc mới rốt cuộc đổi hướng.
"Hình như đến rồi!" Cửu Anh vốn vẫn gà gật cầm đèn, bỗng mở bừng mắt, giật mình kêu lớn.
Trong chớp mắt, Ninh Phất Y đã hiện ra trước mặt bọn họ, khẽ gọi một tiếng: "Bạch Lân."
Bạch Lân liền co chân mà lơ lửng giữa không trung.
Chỉ thấy ngọn lửa của Truy Hồn Chúc khi nãy còn chỉ về phía đông nam, lúc này lại chao đảo nghiêng hẳn về phía bắc.
Ninh Phất Y vội gấp giọng nói: "Bạch Lân, lùi lại."
Chừng lui thêm vài trượng, ngọn lửa trên Truy Hồn Chúc mới dần dần quay về vị trí ban đầu.
Trong lòng bàn tay Ninh Phất Y đã rịn đầy mồ hôi. Cả đời nàng chưa bao giờ căng thẳng đến thế.
Không biết hồn phách kia hiện ở nơi nào, không biết đã có ký chủ hay chưa. Nếu đã có, thì ký chủ ấy là người hay là tinh quái gì khác?
Nếu là người, vậy cũng chẳng rõ là nam hay nữ, già hay trẻ.
Cửu Anh như nhìn thấu sự căng thẳng trong lòng nàng, thu Truy Hồn Chúc về, thò đầu nhìn xuống dưới, giả bộ trầm ngâm: "Ninh Phất Y, ngươi xem, dưới kia cờ rượu tung bay, thuyền hoa phấp phới, dường như là một trấn Giang Nam nơi phàm giới."
"Xem ra Thần Tôn có lẽ là đầu thai thành một phàm nhân. Chỉ là nay đã ba mươi năm qua, chẳng phải Thần Tôn đã đến tuổi 'tam thập nhi lập' rồi sao?"
*Tam thập nhi lập: tuổi 30, trưởng thành, xây dựng sự nghiệp, dựng vợ gả chồng.
Lòng bàn tay Ninh Phất Y lại siết chặt, nàng cũng đưa mắt nhìn xuống: "Tam thập thì đã sao, chỉ cần nàng còn tồn tại, cho dù đầu thai thành tinh quái sơn dã, ta cũng chẳng màng."
"Ờ." Cửu Anh nheo đôi mắt cười, "Đã vậy, chúng ta liền phải hạ xuống thôi."
Một nén nhang sau, ba người bọn họ đã xuất hiện trong một con hẻm tối của trấn, lẫn vào dòng người qua lại.
Để không khiến người khác chú ý, bọn họ đều thu liễm khí tức, đổi sang y phục thường nhân. Ninh Phất Y vẫn mặc hắc y, chỉ là bộ váy thiên ti ma văn hoa lệ biến thành chiếc trường bào rộng tay màu đen giản dị, tà váy phủ xuống mu bàn chân, tay áo buông thõng càng làm tôn lên vòng eo mảnh dẻ.
Mái tóc nàng được búi gọn bằng một cây trâm xương rồng, để lại một dải tóc đen buông sau lưng. Gương mặt lạnh lùng phối với toàn thân u ám, vừa yêu mị vừa khiến người ta kinh sợ.
Cửu Anh khoác cả thân váy thiên ti đỏ rực, mỗi khi vai và eo chuyển động liền làm dải tơ lay động, tựa như cá bơi lượn trong nước.
"Chủ nhân, sao Truy Hồn Chúc lại tắt mất rồi?" Hàn Nha cuống quýt hỏi, vòng tay ôm lấy cây nến, muốn khiến nó sáng trở lại.
"Điều đó chứng minh người chúng ta cần tìm đang ở trong trấn này." Ninh Phất Y đưa mắt nhìn quanh, "Chỉ là trấn lớn thế này, không biết phải tìm đến nơi nào mới gặp được."
"Mặc kệ, cùng lắm thì ở đây mấy chục ngày, đem hết nào người nào chim nào hoa nào cẩu trong trấn này lục soát một lượt, ta không tin lại không tìm ra." Cửu Anh thì vẫn thản nhiên, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Ninh Phất Y không lên tiếng, chỉ khẽ chau mày suy nghĩ. Bất chợt nàng nhớ ra điều gì, liền từ Nhất Niệm Châu gọi ra Bạch Hổ phiên bản thu nhỏ, ôm vào trong lòng, dùng tay áo che đầu nó lại, khẽ nói: "Bạch Lân đã từng cùng Chử Thanh Thu lập huyết khế, chỉ cần hồn phách Chử Thanh Thu chưa tan, nó hẳn có thể ngửi được hơi thở của nàng."
Quả nhiên, Bạch Lân không khiến nàng thất vọng. Nó bỗng gầm khẽ trong lòng nàng, cái đuôi vạm vỡ chỉ thẳng về hướng đông.
"Nó đã cảm ứng được rồi." Giọng Ninh Phất Y run lên, nàng cố nén xuống, nói khẽ.
Dứt lời nàng vội vàng lao đi. Cửu Anh và Hàn Nha lập tức đuổi theo.
Ninh Phất Y men theo hướng Bạch Lân chỉ, càng lúc càng xa, đến khi ra khỏi trấn. Khói lửa nhân gian dần thưa thớt, cảnh xuân ngập tràn, sông nước như dải lụa xanh uốn quanh đồng cỏ, một dải sông nước phản chiếu tầng mây, dưới bầu trời xanh biếc là từng dãy núi mềm mại nối tiếp.
Đến khi thấy hai quán trà đối diện nhau bên quan đạo, Bạch Lân bỗng trở nên bồn chồn, liều mạng muốn thoát khỏi tay Ninh Phất Y. Nàng sợ nó xông ra dọa sợ bách tính, vội nhét nó trở lại Nhất Niệm Châu.
"Nó đột nhiên kích động như thế, chắc hẳn hồn phách Thần Tôn đang ở ngay đây." Cửu Anh cũng bắt đầu khẩn trương, kín đáo quan sát những lữ khách ngồi trong quán trà ngoài trời.
"Không đúng a, ở đây toàn là nam nhân, lẽ nào Thần Tôn đời này lại thành một đại hán thô kệch vai u thịt bắp?" Cửu Anh vừa nói vừa rùng mình một cái.
"Cũng chưa chắc đâu, chủ nhân, bên kia vẫn có nữ tử mà." Hàn Nha chỉ vào bên trái quán trà, nhón chân nói.
"Một lão phụ tuổi hoa giáp, một tiểu hài còn để tóc trái đào, ngươi thấy ai trong số họ có thể là Thần Tôn?" Cửu Anh cong môi cười.
Ninh Phất Y bị hai kẻ nói tới nói lui làm rối loạn tâm thần, bèn không nấn ná, sải bước tìm một chỗ ngồi xuống, phất tay gọi tiểu nhị: "Một bình trà."
"Một bình xuân trà." Tiểu nhị uể oải đáp.
"Chủ nhân đừng sốt ruột, để ta đi hỏi từng người là được!" Hàn Nha lắc lư cái đầu, vừa nói xong, chưa đợi Ninh Phất Y mở miệng đã xách ấm trà của nàng, phăm phăm sang ngồi giữa một đám đại hán trần trụi mới đi làm đồng về.
"Con quạ nhỏ này, thật chẳng biết sợ người, cái miệng lại dẻo quẹo, chẳng giống quạ gì, ngược lại càng giống Hỉ Tước."
"Nàng vốn từ nhỏ đã như thế." Ninh Phất Y vừa dứt lời ngẩng đầu, đã thấy Hàn Nha đặt cả chân lên ghế dài, nước miếng văng tứ tung, cùng mấy đại hán kia xưng huynh gọi muội hết cả.
Ninh Phất Y và Cửu Anh: .......
Qua chừng một nén nhang, Hàn Nha hớn hở trở về, ngồi phịch xuống ghế.
"Thế nào, nằm vùng nửa ngày, hỏi được gì chưa?" Cửu Anh bất đắc dĩ hỏi.
"Đến tên ông cố tổ nhà họ là gì ta cũng hỏi ra được rồi." Hàn Nha đắc ý lắc đầu, mái tóc đung đưa, "Chủ nhân, bọn họ đều chỉ là thôn phu dân dã, chẳng có chút dấu hiệu nào là thiếu mất một hồn cả. Chẳng lẽ cái mũi của con cọp thối kia hỏng rồi, ngửi sai mất?"
"Không đâu, Bạch Lân cùng Chử Thanh Thu kết khế lâu như vậy, tuyệt đối không thể ngửi lầm." Ninh Phất Y đứng dậy, "Chúng ta vòng quanh đây xem, có lẽ không phải trong trà quán này."
Có khi chính là một đoá hoa, một cọng cỏ nơi đây cũng chưa biết chừng.
Khi ba người đứng lên, mấy đại hán bên cạnh còn vẫy tay với Hàn Nha: "Muội tử, trời sắp tối rồi, dạo này trấn không yên, thường có bọn mã tặc hoành hành, mấy cô nương đi đêm chẳng an toàn đâu, hay là ở lại trấn nghỉ một ngày đi!"
"Đa tạ đại ca!" Hàn Nha quay lại ôm quyền cảm tạ.
Ninh Phất Y liếc bọn họ hai cái, vừa quay người định rời đi, tim nàng bỗng run rẩy một nhịp, lập tức đứng khựng lại tại chỗ, nhịp tim theo đó mà dồn dập.
"Chủ nhân?" Hàn Nha nghiêng đầu gọi.
Ninh Phất Y giơ tay ra hiệu nàng đừng lên tiếng, rồi chậm rãi quay đầu. Một bóng dáng mặc áo xanh nhạt bỗng đập thẳng vào mắt nàng.
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, gương mặt bị che kín bởi ba tầng khăn che mặt dày nặng. Nàng ta cõng trên lưng một cái sọt lớn không hề tương xứng với thân hình gầy yếu, đang dùng tay làm dấu với chủ quán.
"Cút cút, chỉ có mấy lá trà nát bét này, cho ngươi số tiền này cũng coi như có lời cho ngươi rồi. Không muốn thì trả lại đây!" Chủ quán trà cau có, vừa nói vừa định giật lấy đồng tiền trong tay thiếu nữ, nàng vội lùi lại, ôm chặt trong lòng.
"Hừ." Chủ quán thấy thế thì phẩy tay, "Thôi thôi, cầm tiền rồi mau cút đi, đừng làm chậm trễ lão gia ta buôn bán!"
"Tên này thật quá đáng! Để ta đi dạy hắn một trận!" Hàn Nha xắn tay áo muốn xông lên, lại bị Cửu Anh giữ chặt.
"Người ta còn chưa đi xa, giờ ngươi ra mặt sau này hắn báo thù thì sao? Chờ người ta đi khỏi, lúc đó muốn đánh thế nào thì đánh, chẳng sao cả." Cửu Anh kéo Hàn Nha, bày mưu tính kế, "Ngươi vẫn còn non lắm."
Ninh Phất Y không nghe hai người nói, chỉ ngây người đứng yên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi chân tựa như mọc rễ không sao bước nổi.
Ba mươi năm chờ đợi, cuối cùng nay đã được nhìn thấy. Nỗi nhớ hơn ba mươi năm đến giây phút này cũng dâng lên cực điểm.
Ly biệt lâu ngày, tuy nỗi oán hờn trong lòng nàng vẫn còn, nhưng đã vơi đi phần nào. Giờ phút người kia bỗng xuất hiện trước mắt, lại như một giấc mộng hão huyền, khiến nàng sinh ra chút sợ hãi.
Cửu Anh nhìn bóng lưng thiếu nữ, lại ngó sang vẻ mặt của Ninh Phất Y, mới chợt bừng tỉnh: "Chẳng lẽ... nữ tử kia chính là... Thần Tôn?"
Đúng lúc ấy, mấy đại hán đang uống trà bên cạnh cũng ngẩng đầu: "Sao, các ngươi quen biết nàng ta à?"
Hàn Nha cũng sững người, nhưng lập tức nối lời: "Bọn ta không quen. Dám hỏi nàng ấy là ai? Nhìn qua thật đáng thương."
"Quả thực là đáng thương." Một đại hán thở dài, "Nữ tử này người ta gọi là A Sửu. Nghe nói dung mạo cực kỳ đáng sợ, tính tình lại quái gở cô độc, mỗi lần ra ngoài đều hù dọa người khác, cho nên phải mang ba tầng che mặt, chừng này tuổi rồi mà cũng chẳng ai dám cưới."
"Không chỉ thế, nàng ta sinh ra đã là kẻ điếc, tai nghe không được, cũng chẳng biết nói." Đại hán kia tặc lưỡi hai tiếng, "Cha mẹ cũng sớm mất, nhiều năm qua đều sống một mình."
"May mà nàng thông minh, học được chút khẩu hình, miễn cưỡng cũng hiểu được người ta nói gì."
Ninh Phất Y càng nghe tay càng siết chặt, đến mức suýt nữa bóp rách cả da thịt. Nàng không nghe thêm nữa, cất bước bám theo bóng nữ tử kia.
Nữ tử bước chân nặng nề, đi về phía nơi vắng vẻ hẻo lánh, càng lúc càng xa khói bụi phồn hoa. Trời cũng dần sụp tối, vầng dương rơi xuống sau tầng mây.
Ninh Phất Y vẫn chau mày, ánh mắt u ám, theo sát nhưng giữ khoảng cách như gần như xa, chưa từng bước lên nửa bước.
"Chủ nhân, sao ngươi không tiến lên nhận nàng?" Hàn Nha khó hiểu khẽ hỏi.
"Ngươi ngốc sao? Nữ tử ấy nhìn qua chỉ là phàm nhân yếu đuối, hẳn cũng chẳng còn ký ức gì. Nếu chúng ta cứ thế lao đến, chẳng phải dọa nàng sợ sao." Cửu Anh đáp.
"Nhưng cũng đâu thể cứ lén lút bám theo, rốt cuộc cũng phải tìm cách nói chuyện mới tốt!"
"Nói thì dễ." Đôi mắt vàng kim của Cửu Anh dưới ánh hoàng hôn xoay chuyển, chợt nảy ý: "Không bằng, Ninh Phất Y ngươi giả làm một kẻ hành khất đi ngang, xin nàng một ngụm nước uống? Biết đâu nàng thấy ngươi đáng thương, sẽ thu lưu ngươi thì sao."
Ninh Phất Y không đáp, Hàn Nha đã nhảy dựng: "Không được! Chủ nhân ta đường đường là Ma Tôn! Sao có thể giả làm ăn mày, chuyện này mà truyền ra ngoài, há chẳng để bọn tiểu yêu ma cười nhạo đến chết!"
Cửu Anh bĩu môi: "Vậy ngươi nói xem làm sao?"
"Chuyện nhân gian không phải vẫn có cái gọi là 'anh hùng cứu mỹ nhân' đó sao?" Hàn Nha chớp đôi mắt đen, hạ giọng hớn hở: "Không bằng ta giả làm mã phỉ tới bắt nàng, chủ nhân lại giả làm hiệp khách đi ngang, ra tay cứu nàng khỏi ma trảo của ta, chẳng phải xong rồi sao?"
Cửu Anh vuốt cằm gật gù: "Cũng là một chủ ý. Ngươi thấy thế nào?"
Ninh Phất Y lúc này tâm loạn như ma, chẳng có lòng dạ nào hùa theo trò đùa của hai nàng. Nàng vừa định lắc đầu, ai ngờ Nhất Niệm Châu trên cổ tay đột ngột phồng to, nàng chưa kịp ngăn, một con Bạch Hổ mắt tròn liền phá châu mà ra.
Một tiếng hổ gầm vang dội, gần như xé toạc bầu trời. Chim muông xung quanh bay loạn, dã thú chạy toán loạn. Ngay cả nữ tử bị điếc phía trước cũng cảm nhận được bất thường.
Ninh Phất Y cuống quýt muốn thu hồi Bạch Lân. Thế nhưng Bạch Lân gặp lại chủ nhân quá kích động, nào còn nghe lời nàng? Bốn móng to lớn vùng vẫy, làm tóc nàng rối tung cả lên.
Đúng lúc thiếu nữ kinh hãi xoay người, ánh mắt sắp hướng về phía này, Cửu Anh và Hàn Nha đồng loạt chui tọt vào Nhất Niệm Châu bỏ mặc Ninh Phất Y. Trong lòng nàng mắng chửi ầm lên nhưng không dám chậm trễ, cố sức khống chế Bạch Lân, nhét mạnh nó trở vào.
Song sức lực Bạch Lân quá lớn, trước khi biến mất còn vung một trảo đá thẳng vào mặt nàng, khiến Ninh Phất Y ngã nhào lăn lộn. Trong cơn hoảng loạn, nàng nghe được tiếng bước chân vội vã đến gần.
Ngẩng đầu, liền bắt gặp một đôi mắt đào hoa trong trẻo. Chủ nhân của đôi mắt ấy làm dấu trước ngực, tựa hồ hỏi nàng có sao không.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy, đầu óc Ninh Phất Y lập tức trống rỗng.
Ngay sau đó nàng khẽ nhắm mắt, gối đầu lên cánh tay mình, "yếu ớt" mà "ngất lịm" tại chỗ.
Lời tác giả:
Quả thật là... anh hùng cứu mỹ nhân.