Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 92: Tô Mạch



Hàn Nha và Cửu Anh nói đúng, nay Chử Thanh Thu đã là phàm nhân, hẳn cũng chẳng còn ký ức. Vì vậy tuyệt đối không thể lấy thân phận thật mà xuất hiện, nếu không chẳng những làm nàng kinh hãi, còn có thể quấy nhiễu nhân quả phàm trần.

Cho nên hành động giả trang vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng.

Thế nhưng, bàn tay nữ tử kia lại đưa lên trán nàng, chạm nơi chóp mũi, rồi theo thói quen men xuống bắt mạch, dường như tinh thông y thuật. Trong lòng Ninh Phất Y dần dâng lên sự bất an.

Nếu quả thực là người hiểu y lý, ắt sẽ nhanh chóng nhận ra mạch tượng nàng bình hoà, căn bản chẳng bị thương tích gì.

Đã giả thì giả cho trót, Ninh Phất Y không hề chần chừ, ngón tay liền thao túng tiên lực nghịch chuyển, lập tức cổ họng ngai ngái, cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi.

Nữ tử rõ ràng bị doạ, bàn tay đang bắt mạch nơi cổ tay nàng vội rụt về, giấu vào trong lòng.

Cỏ xanh biếc trước mắt xoay tròn, rồi tầm mắt Ninh Phất Y tối sầm, lần này nàng thật sự ngất đi.

...

Sự hôn mê này không phải hoàn toàn mất đi tri giác. Thần thức nàng vẫn giữ lại một nửa tỉnh táo, có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Nữ tử kia lúc đầu do dự rất lâu, tựa hồ không muốn rước phiền phức.

Thế nhưng, sau khi bước chân quanh quẩn đến ba lần, Ninh Phất Y vẫn cảm thấy cổ chân mình bị trói bằng một sợi dây gai, lưng cọ xát trên thảm cỏ, bị kéo đi đến tận chân núi.

Quãng đường bị lôi đi thực sự quá xa. Dù dưới lưng được lót cỏ mềm vẫn đau rát đến mức tưởng như rách toạc da thịt. Khi Ninh Phất Y cho rằng mình sắp bị kéo vào núi sâu chôn sống, thì nữ tử ấy mới chịu dừng lại, cởi dây, nửa dìu nửa kéo đưa nàng vào căn nhà trúc bên bờ sông, đặt lên giường tre.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Ninh Phất Y mới dần tỉnh lại. Phượng mục trong sáng, nàng nhìn chăm chú mái nhà tuy cũ nát nhưng sạch sẽ. Thân dưới là chiếc giường tre thô kệch, chỉ trải một lớp chiếu cỏ, cứng đến mức ép đau cả bả vai.

Nàng chống tay lên thành giường ngồi dậy, chỉ cần hơi nghiêng đầu đã thấy rõ toàn cảnh căn nhà. Bởi nhà trúc quá nhỏ, trong phòng đồ đạc sơ sài, chỉ có một giường, một bàn, một ghế.

Tất cả những vật dụng quý giá đều gói gọn nơi đây.

Nhìn cảnh nghèo khó trước mắt, trong lòng Ninh Phất Y chợt dâng lên nỗi chua xót. Mấy chục năm qua, Chử Thanh Thu đã sống như vậy ư? Trước kia tuy nàng ấy khinh thường xa hoa, nhưng cũng là mười ngón tay chưa từng chạm nước mùa xuân, ngày ngày có trà ngon cơm quý hầu hạ.

Vậy mà một khi hạ phàm, lại sống cảnh khốn cùng thế này.

Nàng vừa nghĩ vậy, cửa bỗng kẽo kẹt mở ra. Một nữ tử áo xanh bưng bát canh thuốc bước vào. Vừa thấy Ninh Phất Y tỉnh lại, nàng rõ ràng giật mình, lùi nửa bước về sau.

Ánh mắt Ninh Phất Y vừa đặt lên người nữ tử liền không sao rời đi. Toàn thân nàng che phủ cực kỳ kín kẽ, không thấy rõ thân hình; trên mặt ba tầng che mặt vẫn chưa tháo xuống. Nhưng Ninh Phất Y chỉ cần liếc một cái đã nhận ra, nàng chính là Chử Thanh Thu.

Trên người một số thứ, cho dù nàng có luân hồi bao kiếp, cũng không thể nào xoá bỏ.

Song Ninh Phất Y lại quên mất rằng dung nhan của mình vốn mang sức áp bức kinh người, tuyệt chẳng giống gương mặt kẻ lương thiện. Lúc này lại không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, càng khiến nữ tử kia run rẩy. Bàn tay trái run run bưng bát thuốc, bàn tay phải lặng lẽ mò ra phía sau.

Ánh mắt Ninh Phất Y sắc bén, thoáng nhìn đã thấy một tia hàn quang loé lên.

Vì vậy nàng liền vội cúi đầu, giả bộ thương thế nghiêm trọng, lấy tay ôm ngực, lăn mình rên khẽ, mớ tóc ướt mồ hôi dính bết sau tai, thoạt nhìn yếu ớt thêm vài phần.

Lúc này hàn quang nơi hông nữ tử mới chịu tắt hẳn. Nàng không đóng cửa, từng bước chậm chạp bước vào, đặt bát thuốc lên mép giường.

Mười ngón tay uyển chuyển, liên tục kết thành từng thủ thế.

Ninh Phất Y ôm ngực nhìn những động tác kia, đáng tiếc nàng chẳng hiểu thủ ngữ, xem mãi vẫn không rõ. Cuối cùng, nữ tử khẽ chau mày, lấy ra xấp giấy cũ úa vàng, dùng mực viết lên: "Ngươi là ai, vì sao bị thương?"

Ninh Phất Y tức thì thở phào, mở miệng nói: "Ta... là thương khách qua đường, nhà ở kinh thành. Lần này đến để vận chuyển hàng hoá xuống phương Nam, nào ngờ khi đi qua nơi đây lại vô ý gặp phải bọn mã phỉ, hàng hóa bị cướp sạch, bản thân cũng bị trọng thương, may mà được cô nương cứu giúp."

Nàng vừa nói, nữ tử kia chuyên chú nhìn khẩu hình, lát sau đôi mày dãn ra đôi chút, hiển nhiên đã hiểu được.

Ninh Phất Y thấy nàng cuối cùng cũng bớt cảnh giác, lòng nhẹ hẳn, bèn thăm dò: "Dám hỏi cô nương danh tính?"

Nữ tử cụp mắt, lại viết hai chữ: A Sửu.

Ninh Phất Y sững lại, rồi ánh mắt thoáng lướt qua một góc, khóe môi giãn ra: "Thì ra cô nương họ Tô... Tô Mạch?"

Nữ tử lập tức ngẩng đầu, cảnh giác lui liên tiếp vài bước, trong mắt toàn là hoảng loạn.

Nàng rốt cuộc đã chịu những ủy khuất gì, mà đến mức sợ hãi người khác như thế? Trong lòng Ninh Phất Y chẳng rõ, lại cũng không dám dọa nàng thêm, vội chỉ lên bức họa mờ úa treo trên vách, khẽ giải thích: "Cô nương chớ sợ, ta chỉ nhìn thấy dòng lạc khoản kia... 'Tặng con gái ta, Tô Mạch'."

Ánh mắt nữ tử vẫn còn run rẩy, tựa như chú hươu nhỏ trong rừng bị kẻ lạ kinh động, bàn tay nàng lại đặt lên hông.

Ninh Phất Y chẳng biết làm sao để xua đi nỗi sợ hãi ấy, đành ngồi yên tại chỗ bất động, lại gắng làm sắc mặt thêm tái nhợt, ra vẻ thật sự bị thương nặng không thể nhúc nhích.

Cứ thế qua một hồi lâu, nữ tử mới dần thả lỏng, thu lại hàn quang, rồi chỉ tay về phía bát thuốc đặt đầu giường.

Ninh Phất Y quả thật không dám nói thêm nửa lời, vội ngoan ngoãn cầm bát lên, ừng ực uống cạn, còn cố tình đưa đáy bát ra cho nàng xem.

Một gương mặt lạnh lùng lại làm ra động tác gượng gạo như vậy, lại còn vụng về như thế, áp lực bất chợt lại giảm nhiều.

Cơ thể run rẩy của Tô Mạch dần dần ổn định, nàng không tiến thêm nửa bước, chỉ dựa lưng vào tường, đưa tay chỉ ra cánh cửa chưa khép.

Bên ngoài đã là chạng vạng, xa xa núi xanh mờ ảo, gần đó dòng nước biếc loang loáng, một nhịp cầu gỗ kéo dài vào lòng sông chảy xiết.

Tính tình lạnh nhạt, xa cách nhân tình xem ra vẫn chẳng thay đổi gì. Ninh Phất Y đưa tay ôm ngực, lại làm ra vẻ suy nhược nằm xuống, môi trắng bệch: "Bên ngoài trời đã tối, thương thế ta chưa lành, nếu cứ thế mà rời đi e sẽ gặp nguy hiểm. Cô nương đã ra tay cứu mạng, có thể giúp ta thêm một việc, cho ta ở nhờ nơi này hai ngày. Chờ khi ngực ta không còn đau nữa, ta sẽ lập tức rời đi!"

Nàng cố mở to mắt, khiến bản thân nhìn qua dịu dàng hơn.

Tô Mạch chau mày, lại chỉ thẳng ra cửa. Ninh Phất Y thấy nàng cứng rắn như vậy, dứt khoát đảo mắt, cả người nghiêng nghiêng ngã xuống giường, nhắm nghiền mắt giả vờ bất tỉnh.

Tô Mạch thấy vậy vội vàng bước tới hai bước, cẩn thận đặt tay lên mạch cổ tay nàng, trong mắt ánh lên tia dị sắc.

Có lẽ bởi từ nhỏ chịu vô số ức hiếp, lòng nàng luôn chất đầy đề phòng, chưa từng tin rằng trên đời còn có người tốt. Vừa rồi cứu mạng chỉ là do động lòng trắc ẩn, không nỡ thấy một nữ tử hôn mê nằm giữa đồng hoang mà thôi.

Không ngờ, rốt cuộc vẫn tự chuốc lấy phiền phức.

Chỉ mong người này thực sự chỉ muốn dưỡng thương, hai ngày sau chịu rời đi thì tốt.

Tô Mạch nghĩ vậy liền thu tay về, bưng lấy bát không, quay người bước ra khỏi cửa rồi khép lại cửa gỗ, mượn ánh chiều rời đi.

Đợi đến khi gió lùa qua khe cửa hất tung mấy sợi tóc trước trán, Ninh Phất Y mới mở mắt ra, thở ra một hơi, xoay người ngồi dậy, phất tay đặt lên cửa một đạo cách âm kết giới.

"Hàn Nha, Cửu Anh." Nàng lạnh mặt ném ra Nhất Niệm Châu, hai kẻ lúc nguy cấp bỏ mặc nàng liền hiện thân trước mặt. Hàn Nha lảo đảo suýt ngã, Cửu Anh thì vẫn giữ được chút phong độ, ôm lấy Bạch Lân đang hôn mê, ngượng ngập cười với nàng.

"Ngươi làm Ma Tôn mấy chục năm, nói gì thì nói, cái bản lĩnh bịa chuyện đúng là ngày càng tinh vi." Cửu Anh ung dung vuốt lại mái tóc.

Còn Hàn Nha thì đã nhảy cẫng lên cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài, có phần thất vọng: "Đây chính là Thần Tôn chuyển thế ư? Nhìn tính tình vừa kỳ quặc vừa khó gần, chẳng có khí chất gì, một chút cũng không giống tiên nhân."

"Lúc nào cũng nghe chủ nhân đêm ngày nhắc đến Thần Tôn, ta còn tưởng phải là một người phong tư trác tuyệt cơ." Hàn Nha lắm lời, chẳng kịp giữ miệng.

"Hàn Nha." Ninh Phất Y mở miệng: "Nàng đời này dẫu là phàm nhân, nhưng cũng đâu đến lượt ngươi được buông lời."

Hàn Nha vội vàng lấy tay che miệng.

Thấy vậy, Cửu Anh khẽ ho vài tiếng, kéo sự chú ý của Ninh Phất Y về phía mình, mỉm cười nói: "Thần Tôn đời này quả thật khó mà tiếp cận, ngươi còn định ở lại đây sao?"

Ninh Phất Y nghe thế, nhìn ra ánh sáng mờ ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu: "Nàng đời này có cha mẹ, cho dù song thân đã sớm qua đời, cũng không nên sinh lòng phòng bị nặng nề đến thế. Chỉ là, chẳng biết nàng từng chịu bao nhiêu khổ sở."

"Huống chi ta hạ phàm vốn là để bảo hộ hồn phách nàng chu toàn. Cả đời Chử Thanh Thu kết thù vô số, ta đã tìm được hồn phách nàng, cũng chẳng dám chắc kẻ khác sẽ không tìm tới. Chỉ có ở bên nàng ta mới yên tâm." Ninh Phất Y nhàn nhạt nói.

Niềm hân hoan khi vừa tìm được người nay đã dần lắng xuống. Lúc này nhìn một góc phàm thế, trong lòng nàng càng thêm mơ hồ như ở trong mộng.

Tô Mạch — nàng không phải Chử Thanh Thu, nhưng lại cũng chính là Chử Thanh Thu.

Cửu Anh gật đầu: "Ngươi muốn ở lại cũng được, nhưng ta thấy Thần Tôn kiếp này tính tình cũng rất cứng cỏi, trong vòng hai ngày liệu có khiến nàng chịu mở miệng hay không, e là còn phải trông vào tạo hoá của ngươi rồi."

Ninh Phất Y khẽ chớp mắt, từ từ thả ra thần thức, dò xét tung tích Chử Thanh Thu.

Nàng ở ngay phòng trúc nhỏ bên cạnh. Cái sân nhỏ này tổng cộng chỉ có ba gian: một gian giờ đã bị Ninh Phất Y chiếm, một gian đặt chút bếp núc thô sơ và bệ lò đất, còn lại gian chật hẹp tối mịt chỉ để chất đầy tạp vật.

Chử Thanh Thu, không, Tô Mạch lúc này co ro trong gian nhà chật hẹp kia. Nàng chẳng nỡ đốt đèn dầu, chỉ mượn ánh trăng rọi qua khe tường vỡ nát, trải chiếu cỏ, lại lấy hai sợi dây gai buộc chặt then cửa mục nát quá nửa.

Ninh Phất Y nhìn dáng vẻ nàng nghiêm túc cẩn thận cột từng vòng dây, bất giác muốn bật cười, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào chua xót.

Nàng rốt cuộc phải sợ hãi đến nhường nào, mới có thể phòng bị nghiêm ngặt đến thế.

Đến lúc đi ngủ, nữ tử ấy cũng chẳng tháo tấm che mặt xuống, chỉ mặc nguyên y phục nằm lên chiếu cỏ, mắt nhắm lại mà mí vẫn run run, rõ ràng chẳng dám thật sự ngủ say.

Ninh Phất Y không nỡ nhìn thêm, thu lại thần thức.

"Cửu Anh, Hàn Nha, các ngươi tạm thời rời đi đi. Trong Nhất Niệm Châu chung quy vẫn ngột ngạt, không thể ở lâu. Hai ngươi ra trấn tìm chỗ ở, đợi tin của ta." Ninh Phất Y nói, đồng thời đưa cho mỗi người ít vàng bạc.

"Vâng." Hàn Nha chun miệng đáp, xoay người định cùng Cửu Anh rời đi, lại bị Ninh Phất Y gọi giật lại: "Bọn quạ các ngươi vốn thích sưu tầm mấy thứ lặt vặt, vậy ngươi có sách nào liên quan đến thủ ngữ không? Nếu không có thì phiền ngươi mua cho ta một quyển."

Đôi mắt Hàn Nha đảo qua đảo lại, sau đó sáng bừng: "Chủ nhân hỏi đúng lúc, thuộc hạ thật sự có!"

Nói xong, nàng lôi từ nách ra một quyển sách phàm nhân đã nhăn nhúm, đưa cho Ninh Phất Y, rồi mới hoá thành hắc vụ biến mất.

Trong phòng chỉ còn lại Ninh Phất Y. Nàng nắm quyển sách khẽ rung rung, lục soát cả căn phòng mới tìm thấy một ngọn đèn dầu cháy dở, mượn ánh lửa nhỏ như hạt đậu để giở từng trang đọc.

Lật mãi, lật mãi, nàng đã lật trọn một đêm.

Mãi đến khi tiếng gà gáy xé toạc bầu trời đêm, Ninh Phất Y mới nhấc cặp mắt mỏi nhừ, cất đi quyển sách mà nàng đã thuộc quá nửa, vươn vai một cái thật dài.

Ngọn đèn dầu đã sớm cạn, chỉ còn trơ trọi cái đế, nàng đưa tay gõ gõ thái dương. Đời này kiếp trước nàng đều chẳng ưa nổi việc học thuộc lòng, thuở còn ở Vân Tế Sơn Môn, ngay cả bài giảng của trưởng lão nàng cũng chẳng buồn nghe.

Vậy mà giờ chỉ vì Chử Thanh Thu, nàng dành cả một đêm cố gắng ghi nhớ vô số thủ thế rắc rối thế này. Quả đúng là tạo hoá trêu ngươi.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng kẽo kẹt, Ninh Phất Y khẽ nhấc ngón tay đẩy khung cửa, nhìn ra sân. Trong ánh sáng nhạt của tảng sáng, cánh cửa phòng trúc bên cạnh mở ra, nữ tử áo xanh chậm rãi bước đến bên chum nước, cúi người múc nước.

Rõ ràng chum đã cạn, nàng chỉ múc được nửa gáo, đổ vào chậu rồi nghiêm túc rửa mặt.

Bởi vì Tô Mạch quay lưng về phía Ninh Phất Y nên cho dù tháo xuống tấm che mặt, nàng cũng chẳng thấy được dung nhan nàng ấy. Ninh Phất Y thoáng định dùng thần thức dò xét, song tay vừa nhấc lên lại hạ xuống.

Nàng ấy đã không muốn người khác nhìn thấy, vậy thì không nên cưỡng ép.

Một lát sau, Tô Mạch lau khô mặt, lại từng lớp từng lớp che mặt trở lại, rồi nhấc gậy gỗ gánh hai thùng nước lớn chuẩn bị ra bờ sông múc nước.

So với vóc người mảnh dẻ của nàng, hai chiếc thùng quả thật quá to, đè nàng đến lảo đảo. Ninh Phất Y nhìn không đành, liền đẩy cửa ra, định bước lên giúp một tay.

Ai ngờ vừa chạm vào gậy gỗ trong tay Tô Mạch, nàng như bị kinh hãi, lập tức ném bỏ thùng gỗ, liên tiếp lùi lại. Phản ứng quá mãnh liệt khiến chính Ninh Phất Y cũng sững người.

Nhưng sau lưng Tô Mạch là một hố sâu, mắt thấy sắp trượt chân rơi xuống, Ninh Phất Y vội đưa tay kéo lại.

Cái kéo này lại càng khiến mọi chuyện rối thêm — Tô Mạch cúi đầu thét lên, mà bởi từ nhỏ đã câm điếc, thanh âm khàn khàn đứt quãng, nghe thê lương dị thường, chẳng giống tiếng hét của người thường.

Tiếng thét run rẩy ấy đâm thẳng vào tim Ninh Phất Y, đau nhói như kim châm. Lại thấy Tô Mạch không biết từ đâu rút ra một con dao găm sáng loáng, vung chém loạn xạ.

Ninh Phất Y dứt khoát không né, trực tiếp dùng lòng bàn tay nắm lấy mũi dao, tay phải buông gậy, mượn lực cầm dao để giữ chặt nàng, không cho nàng ngã xuống.

"Tô Mạch, là ta!" Ninh Phất Y dùng giọng nói dịu dàng nhất trong đời cất tiếng. Máu từ lòng bàn tay nàng rỉ ra, tay còn lại nâng lên, tỏ ý bản thân không có ác ý.

Mùi máu tươi khiến lý trí Tô Mạch dần quay về. Nàng run rẩy mở to mắt, đôi đào hoa ngấn lệ nhìn chằm chằm bàn tay đầy máu của Ninh Phất Y, cuối cùng cũng dừng bước loạng choạng.

Nàng vội buông tay, con dao rơi leng keng xuống đất.

Ninh Phất Y lúc này liền đưa cả hai tay ra, động tác chậm rãi, chỉ vào hố sâu phía sau lưng nàng, sợ lại doạ nàng hoảng loạn.

Tô Mạch xoay đầu nhìn, rốt cuộc cũng hiểu mình đã hiểu lầm, bàn tay nắm chặt vạt áo, nước mắt từ gương mặt băng thanh chảy xuống, từng giọt từng giọt thấm vào khăn che mặt.

Ninh Phất Y mới từ từ nắm lấy cổ tay nàng, kéo ra khỏi mép hố. Cổ tay kia mềm mại như mây, lúc này run lên bần bật, khiến lòng người không khỏi xót xa.

"Không sao rồi." Ninh Phất Y khẽ nói.