Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 98: Y Y



Tô Mạch siết chặt chiếc ô trong tay, cất bước đuổi theo hai bước, nhưng chỉ thấy bóng dáng nữ tử kia đã bị khói mưa mịt mù bao phủ, dần trở nên như khói như sương, cuối cùng rẽ khỏi con phố dài, chẳng còn thấy tung tích.

Nàng loạng choạng dừng lại, nước mưa vẫn chảy dài trên gương mặt, nàng đưa tay lau đi, ngẩn ngơ nhìn mái hiên cùng lá cây bị nước mưa thấm ướt lung linh.

Sau khi ra khỏi tầm mắt của Tô Mạch, Ninh Phất Y xoay người dựa vào bức tường gạch đỏ, giở tay lên nhìn, bàn tay khớp xương rõ ràng đã bị cơn mưa dầm thấm đẫm đến nhăn nheo, trắng muốt như lớp hồ vữa quét trên tường.

Nàng ở trước mặt Tô Mạch đã giả ngoan ngoãn suốt một thời gian, suýt chút nữa thì vừa rồi công dã tràng, để lộ chấp niệm trong lòng. Nàng khẽ thở dài, vung tay một cái, ẩm ướt trên thân liền rơi rụng sạch sẽ, mưa không thể chạm đến người nàng được nữa.

Sau một lúc nàng xoay người bước vào ngõ sâu, bộ y phục màu trắng trên người như thiêu đốt mà tan biến, đổi thành bộ y phục đen đỏ đan xen.

Chốc lát sau, nàng ném bộ y sam trắng đã được hong khô gấp gọn lên bàn, khiến Hàn Nha đang gà gật bên cạnh bàn sợ đến kêu lên tiếng "quạc quạc".

"Chủ nhân?" Hàn Nha ôm ngực đứng bật dậy, "Sao ngài về bất ngờ vậy, lại bị phàm nhân kia đuổi ra ngoài sao?"

"Ừ." Ninh Phất Y lười giải thích nhiều, chỉ tay về phía y phục trên bàn, phân phó: "Đem bộ này dùng vải gói lại, gửi về nhà trúc đi."

Hàn Nha đáp lời, tay thu dọn y phục, miệng lại không quên lẩm bẩm: "Theo thuộc hạ thấy, chi bằng ngài trực tiếp đem nàng trói về Ma giới giam lại, há chẳng phải so với phàm trần càng thêm an toàn? Ngài cũng không cần ngày ngày chịu ấm ức, phải cúi đầu ra vẻ đáng thương thế này."

"Ngươi nói cái gì đó?" Ninh Phất Y búng ngón tay, kẹp một hạt đậu trên bàn ném thẳng vào cổ áo nàng, Hàn Nha lập tức co rụt cổ né tránh.

Đúng lúc này cửa mở ra, Cửu Anh vận váy lụa vàng hồng xen nhau, vòng eo cánh tay đều để lộ bên ngoài, bước đi yêu kiều thong thả bước vào, thấy Ninh Phất Y liền cười nói: "Ô, khách quý lâu ngày mới gặp."

Nói đoạn, nàng đặt tất cả đồ vừa mua lên bàn, phóng mắt nhìn thì toàn là thức ăn cùng son phấn.

"Ta rảnh rỗi nên ra ngoài dạo quanh một vòng, này, gà quay chỗ này ngon hơn cả Điểm Tinh Trấn đấy." Cửu Anh mở gói giấy dầu, mùi thịt thơm lừng lập tức lan tràn khắp phòng.

Lúc này Hàn Nha đã gói xong y phục, lắc đầu nói: "Nhờ Thần thú đại nhân bầu bạn cùng chủ nhân, Hàn Nha ta còn phải đi tranh công việc với bồ câu đưa tin đây."

Nói xong hắc khí tràn ra, lập tức hóa thành một con quạ đen lông cánh sáng bóng, ngậm lấy bọc đồ vỗ cánh bay vào cơn mưa phùn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cửu Anh khép lại cửa sổ bị Hàn Nha bật ra, kéo ghế ngồi xuống, rót cho Ninh Phất Y một chén đào hoa tửu, "Vừa bước vào đã thấy thần sắc ngươi khó chịu, thế nào, không thuận lợi sao?"

"Thuận lợi thì có thuận lợi." Ninh Phất Y kẹp chén rượu giữa ngón tay, ngửa đầu rót dòng thanh tửu vào miệng, sau đó đem việc xảy ra tại Tần phủ kể lại rõ ràng cho Cửu Anh.

"Xem con là thức ăn? Chậc chậc." Cửu Anh nhíu mày, khẽ búng ngón tay lên chóp mũi, tựa như muốn búng đi cái mùi thối rữa kia.

"Thật khó cho Thần Tôn, ngày ngày bị những thứ ấy quấn lấy. Đừng nói nàng nay chỉ là một thân phàm nhân, nếu đổi thành một tu sĩ chưa từng thấy thế sự, e cũng khó tránh khỏi sụp đổ." Cửu Anh nói xong lại hỏi: "Có điều biện pháp này của ngươi thực sự hữu hiệu sao? Theo ý ta, chẳng bằng tìm một kiện thần khí cho nàng mang theo hộ thân, nói không chừng càng có tác dụng."

"Sao ta lại nghĩ không ra? Chỉ là Âm Dương Nhãn vốn đứng giữa phàm và minh, thần khí tuy có thể trừ tà, nhưng đồng dạng cũng có thể trừ nàng." Ninh Phất Y lắc đầu: "Nay nàng đã biết những thứ đó đến gần chỉ để cầu cứu, hẳn là sẽ tốt hơn trước nhiều."

Ninh Phất Y nói vậy, trong lòng cũng bình tĩnh đi không ít, đưa tay muốn lấy con gà quay trên bàn để ăn chút nhắm rượu. Nào ngờ Cửu Anh bỗng búng tay, như chợt nhớ ra chuyện gì: "Ồ đúng rồi, sáng nay Thương Cừu có thư đến, nói là có Ma Giới Địa Vương nào đó muốn tìm ngươi quyết chiến, chiến thư đã hạ tới Ma Quật rồi."

Ninh Phất Y vừa chạm đến gà quay lại rụt tay về, nhíu mày: "Ở đâu lại chui ra một cái Địa Vương nữa?"

Những năm qua kẻ tìm nàng gây sự nối liền không dứt. Ma Giới vốn thế lực chia cắt, phàm kẻ nào đánh được đôi chút liền thích tự lập xưng vương. Bởi vậy mà chỉ trong vỏn vẹn ba mươi năm, nàng đã đánh bại Đông Vương, Tây Vương, Nam Vương, Bắc Vương, cùng mấy vị như Tu La Vương, Diêm Vương.

"Thương Cừu nói hắn không biết, chỉ là đối phương khí thế hung hăng, nhìn qua chẳng dễ đối phó. Một mình hắn e sẽ bại trận, nên mới viết thư cầu cứu." Cửu Anh lại nói: "Còn một chuyện nữa,"

Nàng hạ thấp giọng: "Sở Úy Đường gửi thư, nói rằng Bồng Lai đã luyện được một kiện pháp khí có thể trừ diệt ngươi, định ở Tru Ma Đại Hội năm sau sẽ triệt để tru sát ngươi."

Từ khi bên ngoài truyền ra cái danh "Sở Úy Đường", Ninh Phất Y liền cảm thấy tên gọi này thật thuận tai, thế là nàng còn thật lấy đó làm ngoại hiệu, thu nhận vài kẻ tu tiên hay phàm nhân sa cơ thất thế ngoài Ma Giới, rồi an trí bọn họ trong nhân gian hoặc tiên môn các nơi.

Nàng khựng lại một chút, bỗng khẽ bật cười: "Ngươi cho rằng bọn họ thật sự có được thứ ấy sao?"

Cửu Anh nhún vai, chẳng biểu thị gì.

Ninh Phất Y cũng không chạm tới gà quay nữa, lau tay rồi đứng lên: "Đã như vậy, ta liền quay về Ma Giới một chuyến. Về Tô Mạch, làm phiền ngươi âm thầm chiếu cố."

Chuyện này đến thật đúng lúc, vừa khéo phân tán tâm tư nàng, kiếm việc để làm.

"Ma Tôn đi thong thả." Thấy thân ảnh Ninh Phất Y biến mất, Cửu Anh liền nhanh tay vớ lấy con gà quay còn nóng hổi, cười híp mắt hưởng dụng một mình.

Ninh Phất Y chuyến này đi liền mấy ngày. Vài ngày ấy nhân gian đang gặp mùa mưa, ngày ngày mưa dầm liên miên, cỏ trên đất đều bị nước ép cong rạp, nước sông dâng lên gần như ngập cả cầu gỗ.

Núi cũng không thể vào, thế nên Tô Mạch chỉ có thể ngày ngày ngồi dưới hiên, ngẩn người nhìn vùng cỏ xanh biếc trước mắt.

Từ ngày nữ tử kia rời đi rồi thì mưa cũng chẳng ngớt, lòng nàng cũng chưa từng yên tĩnh lại.

Hôm ấy nhất thời nóng nảy mà quở trách nàng, lại còn làm bị thương tay nàng, cú cắn kia hẳn chẳng nhẹ, bằng không sao lại nếm được vị máu tươi.

Sau khi nữ tử rời đi, nàng tự nhiên hối hận, rõ ràng đối phương đã giúp nàng khắc chế sợ hãi, nàng lại chỉ vì chuyện nhỏ mà lấy ân báo oán, đối với nàng ấy lời lẽ nghiêm khắc, cũng khó trách nàng ấy đau lòng mà bỏ đi.

Tô Mạch đưa tay tháo khăn che mặt, gió lùa xen lẫn mưa tạt lên gương mặt, mát lạnh thấu da.

Nàng thò tay vào cái gùi bên cạnh, mò ra một nhánh tiểu thảo tĩnh tâm rồi bỏ vào miệng nhai, vị đắng nhẹ theo khoang miệng tràn thẳng lên chóp mũi.

Phương pháp của nữ tử kia quả thực hữu dụng, từ hôm đó về sau, nàng không còn thấy thứ kia nữa. Về sau nghe nói nhà họ Tần đã thu được hài cốt, định chọn ngày lành tháng tốt để an táng long trọng.

Trước kia nàng luôn cảm thấy Âm Dương Nhãn là sự trừng phạt mà Thượng Thiên giáng xuống, là dấu hiệu mang tội trên người. Nay chợt nhận ra, vật ấy cũng chẳng phải toàn bất lợi, dù sao những u hồn kia chỉ có nàng mới nhìn thấy, vậy thì nàng chính là con đường duy nhất để chúng giao lưu với ngoại giới.

Tô Mạch ôm đầu gối, tựa mặt lên đùi.

Sớm biết thế, hôm ấy nên hỏi thêm đôi điều về nữ tử kia, nhà ở nơi nào, có còn thân bằng quyến thuộc hay không, thì giờ đã chẳng đến nỗi chẳng biết phải tìm nàng ấy ở đâu.

Nàng ấy có phải thật sự đã thương tâm đến tận cùng, từ nay chẳng quay lại nữa?

Trời càng lúc càng âm u, Tô Mạch ngẩng mắt thấy xa xa dãy núi như cự thú, bèn chầm chậm đứng lên, trở vào gian nhà gỗ tối om còn hơn cả trong núi, rồi châm ngọn nến mà nữ tử để lại.

Trong lòng nàng tự giễu, chỉ vỏn vẹn mấy ngày duyên phận, mà bản thân đã coi trọng đến thế. Rốt cuộc cũng vì quen với cô tịch, nên chỉ cần có kẻ đối xử tốt đôi phần, nàng liền chẳng thể quên đi.

Nàng không muốn cứ thế sa sút nữa, bèn sắc một chén thuốc uống vào, sau đó liền đi ngủ thật sớm.

Đêm ấy vẫn ngủ yên tĩnh như mọi hôm, chẳng có thứ gì quấy nhiễu, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến tiếng quạ kêu khàn khàn, song nàng lại chẳng nghe thấy.

Sáng hôm sau vừa đẩy cửa, nàng kinh ngạc phát hiện mưa rả rích mấy ngày liền thế mà đã dứt, gió thổi tan mây đen, để lộ một mảnh trời xanh trong, ánh hạ chiếu xéo qua tầng mây, rọi căn nhà trúc của nàng sắc vàng rực rỡ.

Nàng vốn định xách thùng đi lấy nước về đun, nào ngờ vừa ra cửa đã thấy trên sườn núi gần đó chẳng biết từ lúc nào bị đào đất, mấy hán tử khiêng gỗ tròn, gạch đá, vừa hô vừa leo dốc.

"Huynh đệ, ráng thêm chút sức nào!" Đám hán tử thắt dải vải ngang hông, búi tóc quấn cao, da thịt màu đồng dưới ánh ban mai loang loáng ánh dầu.

Chốn núi non này sinh hoạt bất tiện, sao sánh được với trong trấn? Sao lại có người cố tình dời chỗ ở đến nơi này? Tô Mạch vô cùng khó hiểu, nhưng không hề hỏi, chỉ đứng xa nhìn mấy lượt rồi tiếp tục đi gánh nước.

Mấy ngày sau, bọn hán tử vẫn luôn bận rộn trên sườn dốc. Người thì vận chuyển bùn đất, kẻ lại khiêng gạch ngói, sau cùng cả án thư bàn trà cũng được chuyển tới.

Thời gian trôi qua thêm nhiều ngày, khi Tô Mạch mở cửa lần nữa, trên dốc đã sừng sững một tòa nhà gạch ngói đẹp đẽ. Ngói lợp bằng loại lưu ly thượng hạng, dưới nắng sáng rực rỡ, cửa sổ khắc chạm hoa điểu ngư trùng, bậc thềm trồng đầy hoa cỏ, tường viện là hàng rào gỗ, cảnh trí bên trong lộ ra một lượt, nhìn không sót thứ gì.

Trong lúc Tô Mạch không hay biết, người đã dọn vào ở. Nàng chưa từng thấy mặt vị láng giềng, chỉ biết ban ngày cửa sổ thường mở, đến hoàng hôn chuẩn bị ngủ, song cửa sổ lại hắt ra ánh nến chập chờn.

"Liễu Điệp Y" chẳng quay lại nữa, Tô Mạch bèn mặc định nàng đã thương tâm tột cùng, chẳng còn muốn để ý đến mình, cho nên lòng khó chịu vài ngày rồi cũng dần nhạt đi.

Giờ thì may thay đã có láng giềng, cũng không tính là quá mức lẻ loi cô độc.

Chỉ có điều vị láng giềng này hơi cổ quái, dù chập tối khói bếp cũng chưa từng bốc ra từ ống khói. Tô Mạch dõi nhìn vài ngày, rốt cuộc không kìm được lo lắng, tính sẽ gõ cửa xem sao.

Nếu là trước đây, nàng chỉ hận không thể tránh người càng xa càng tốt. Nhưng từ khi Liễu Điệp Y xuất hiện, sự cảnh giác đối với người khác trong lòng nàng cũng dần dần phai nhạt.

Dù vậy, nàng vẫn quấn ba lớp khăn che mặt, rồi xách theo ít thảo dược đi tới cửa, đưa tay gõ nhẹ.

Nào ngờ ngón tay vừa chạm vào cánh cửa gỗ lạnh buốt, cửa liền "két" một tiếng mở ra. Một luồng mùi thuốc đắng xen lẫn mùi máu theo khe cửa tràn tới, khiến Tô Mạch khựng lại.

Nàng vội gõ thêm mấy tiếng lên khung cửa, coi như giữ lễ phép.

Không biết đã qua bao lâu, ngay khi Tô Mạch tưởng trong nhà không có ai, định quay về thì một gương mặt tái nhợt mới hiện ra trong khe hở hẹp. Khuôn mặt đó gầy guộc thấy rõ, môi nứt nẻ, tóc rối tung chưa từng chải, mềm mại buông xuống tận eo.

Tô Mạch mở to mắt, bàn tay siết chặt khung cửa.

"Sao lại là ngươi?" Dù có che mặt cũng khó giấu đi vẻ kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra, nơi sâu thẳm trong lòng nàng còn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như mất đi rồi lại tìm lại được.

"Ngươi bệnh rồi sao?" Tô Mạch lập tức phát hiện sự khác lạ, đưa tay đẩy cửa.

Ánh sáng ùa vào, phơi bày toàn bộ dung nhan nữ tử. Trông nàng như kẻ bị thương bệnh tật, áo xống xộc xệch, vạt áo trễ xuống, lộ một bên vai quấn băng vải. Phần không có băng thì làn da còn trắng hơn cả vân gấm, xương quai xanh rõ ràng, còn vương những giọt mồ hôi mịn.

Mặt Tô Mạch bỗng chốc đỏ bừng, nàng vội vàng trở tay khép cửa lại.

"Chỉ vài vết thương nhỏ, không sao cả." Dù trong lòng Ninh Phất Y vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra yếu ớt, xoay người trở vào trong, thả mình mềm oặt xuống giường.

Ngôi nhà này là do Cửu Anh vẽ kiểu, khắp nơi đều mang dấu ấn của nàng ta: huân hương nồng nặc, bàn ghế đều chạm trổ cầu kỳ, giường còn treo màn trướng nhẹ lay theo gió ngoài song cửa.

Nữ tử nằm giữa chiếc giường loạn xạ thêu uyên ương, giống như đoá sen hồng nghiêng mình trên mặt nước, khiến Tô Mạch chỉ dám liếc nhìn bằng khóe mắt.

"Ngươi..." Nàng định giơ tay ra ám chỉ quan tâm, thì bị Ninh Phất Y mở miệng ngắt lời.

"Chỉ là lại gặp sơn tặc thôi, thật sự không sao." Ninh Phất Y nghiêng mặt vào phía tường, giọng thều thào: "Nơi này bệnh khí quá nặng, sợ lây sang cô nương, cô nương xin hãy về đi."

Tô Mạch vốn đơn thuần thiện lương, thấy nàng bệnh đến thế liền không chút nghi ngờ. Lòng áy náy dâng trào, nàng cúi mắt xuống, đến nỗi khăn che mặt bắt đầu ươn ướt.

Ninh Phất Y nhận ra mình diễn quá trớn, định xoay người ngồi dậy, lại bị Tô Mạch một tay ấn xuống, lặng lẽ giúp nàng chỉnh lại những băng vải chưa quấn xong.

Đến phần áo đã che, tay Tô Mạch dừng lại, không dám chạm vào làn da còn lộ.

Cơ thể nữ tử cân đối xinh đẹp, so với dáng người gầy gò xương xẩu của nàng thì đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, Tô Mạch bỗng nhiên tự ti nghĩ.

Sao lại như vậy? Sao tim nàng lại đập loạn đến thế? Tô Mạch không hiểu.

"Thật sự chỉ là vết thương nhỏ." Ninh Phất Y khẽ nói. Quả thực lần này ở Ma Giới nàng bị thua thiệt, cái gọi là Địa Vương đến tìm rắc rối lợi hại hơn đám trước rất nhiều. Tu vi nàng chưa tới Đại Thừa, tuy thắng nhưng là thắng hiểm, thân thể lưu lại vài vết thương.

Chỉ là phần lớn đã kịp dưỡng tốt trong mấy ngày nay, nay để lại chút thương ngoài da chưa bôi thuốc, chính là mượn cớ để tới gần Tô Mạch hơn.

"Xin lỗi." Tô Mạch nâng tay ra dấu, "Hôm ấy ta lỡ lời, đã làm tổn thương ngươi."

"Vốn là ta vượt giới trước, không trách ngươi được." Ninh Phất Y khẽ ho mấy tiếng, đến nỗi khoé mắt long lanh: "Ta cũng chẳng hề tức giận, chỉ là trong nhà có việc gấp gọi về, ta buộc phải rời đi."

Vậy thì tốt, Tô Mạch nghĩ bụng. Nàng khẽ gật đầu, ánh mắt không biết để đâu, chỉ có thể cúi xuống nhìn đầu gối của mình.

Ninh Phất Y nhìn chằm chằm sống mũi nhỏ nhắn lộ ra dưới khăn che mặt, chợt mỉm cười: "Đến bây giờ ngươi vẫn gọi ta cô nương, nghe xa lạ quá."

"Vậy ta nên gọi thế nào?" Tô Mạch ngẩng mắt.

"Để ta dạy ngươi nhé?" Ninh Phất Y bỗng nhiên nổi lên hứng thú, chống tay ngồi dậy, một tay khép vạt áo, một tay nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt của Tô Mạch.

Đôi mắt đào hoa trong veo nhìn nàng, có chút ngơ ngác.

"Y Y." Ninh Phất Y mấp máy môi.

"A... A..." Tô Mạch cố gắng học theo.

"Không phải là 'a a." Ninh Phất Y lắc đầu, cố ý đưa lưỡi ra: "Y. Y."

"À... à..." Tô Mạch nói.

Ninh Phất Y bất lực, bỗng nhớ đến một mẹo dân gian, bèn kéo tay Tô Mạch đặt lên đầu lưỡi mình, cho nàng cảm nhận cách lưỡi chuyển động khi phát âm.

"Y Y." Nàng đọc từng chữ.

Đầu ngón tay Tô Mạch chạm vào bờ môi mềm, lưỡi của Ninh Phất Y khi phát âm khẽ lướt qua, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng, tê dại run rẩy.

Nàng mấp máy môi nhưng chẳng phát ra tiếng, gương mặt lại đỏ rần như đốt lửa.