Sống Lại 1 Đời, Không Làm Ác Nữ Thật Có Lỗi Với Bản Thân

Chương 10: Đi méc đi



Về lại trường, tôi bắt đầu quang minh chính đại mà bắt nạt Linh Tửu.

Đổ mực vào ngăn bàn của cô ta, cười nhạo ầm ĩ khi cô ta đọc bài tiếng Anh với chất giọng địa phương.

Xé bài kiểm tra Vật lý của cô ta ra thành từng mảnh, rồi rải lên đầu cô ấy.

“Đi đi, tiếp tục đi méc đi.”

Tôi cười nói, “Không phải đó là sở trường của mày sao?”

Trà Đá Dịch Quán

Một mảnh giấy vụn chao đảo rơi xuống từ mái tóc cô ta.

Cô ta nhìn tôi, trong mắt lóe lên oán độc đến tột cùng.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ biết run rẩy, khóc lóc xin lỗi tôi:

“Xin lỗi, xin lỗi bạn học Lục, nếu tớ có chỗ nào khiến cậu không vui, tớ xin lỗi bây giờ, tớ sẽ sửa, được không?”

“Mày sống thôi cũng đủ khiến tao thấy không vui rồi.”

Tôi nhướng mày đầy thích thú, “Thế mày tính sửa bằng cách nào? Bây giờ đi c.h.ế.t luôn à?”

Cô ta á khẩu, một câu cũng không nói nổi.

Cuối cùng chỉ biết tiếp tục khóc.

Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện — làm ác nữ lại là chuyện sảng khoái đến vậy.

Dĩ nhiên cô ta đã kể với giáo viên.

Giáo viên gọi tôi vào văn phòng.

Tôi vừa khóc vừa kể lại chuyện xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật, cuối cùng còn đưa ra giấy chẩn đoán của bệnh viện:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hôm đó vì bạn ấy bịa chuyện, anh trai em đã làm nhục em trước mặt bao nhiêu người. Em chỉ cần nhớ lại là lại bật khóc, thậm chí ngủ rồi cũng ác mộng tỉnh giấc.”

“Bây giờ em vẫn đang khám bác sĩ tâm lý, uống thuốc đều đặn. Bác sĩ nói em đã bị trầm cảm nặng.”

Cuối cùng, giáo viên ngược lại còn phải an ủi tôi.

Ai cũng nhìn ra được, tôi không ưa gì Linh Tửu.

Tô Lam thắc mắc hỏi: “Cậu rốt cuộc vì sao cứ nhắm vào cô ta thế? Cô ta đã làm chuyện gì xấu sao?”

Tôi ngửa đầu, mỉm cười với cô ấy:

“Không thể vì tớ là ác nữ, nhà giàu nên ghét bỏ bạn học nghèo mới đến sao?”

“Thôi đi.”

Cô ấy lườm tôi một cái,

“Nếu cậu là loại người đó, sao không bắt nạt tớ đi? Nhà tớ còn nghèo hơn nhà cô ta đấy.”

“Ngay ngày đầu làm bạn, cậu đã bao hết đồ dùng học tập cho tớ ba năm cấp ba. Bảo tớ tin cậu bắt nạt người khác, còn không bằng tin tớ là Võ Tắc Thiên.”

“Chút lý lẽ đó, tớ vẫn hiểu được.”

Phải rồi.

Chút lý lẽ đó, ai cũng hiểu.

Chỉ có anh tôi và người tôi thích, là không hiểu.

Tôi cong môi, nhưng trong đáy mắt không có chút ý cười nào.

- Trà Đá Dịch Quán -


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com