Sống Lại 1 Đời, Không Làm Ác Nữ Thật Có Lỗi Với Bản Thân

Chương 11: Niềm vui ấy không giành cho tôi



Một tháng sau là lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.

Kiếp trước, chính là vào lễ hội trường đó, dưới sự sắp đặt của Lục Tâm Đình và Giang Thiêm, Linh Tửu đã biểu diễn một bản piano độc tấu trên sân khấu.

Và được thầy cô đặc biệt từ phòng tuyển sinh quan sát và chọn trúng, nhận lấy suất tuyển thẳng duy nhất.

Còn tôi thì sao?

Tôi học múa từ năm bốn tuổi, luyện suốt hơn mười năm, vốn cũng chuẩn bị một bài múa cổ điển để biểu diễn.

Nhưng rồi Giang Thiêm đến tìm tôi.

Trong sân trường dưới ánh hoàng hôn, anh ấy ôm lấy tôi, khẽ nói:

“Có thể không diễn được không? Tâm Tâm, anh không muốn nhiều người nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của em như vậy, anh sẽ ghen đấy.”

“Chỉ nhảy cho một mình anh xem thôi, được không?”

Lúc đó tôi đúng là đồ ngu.

Còn tự đắc nghĩ rằng, đây là anh ấy quan tâm đến tôi.

Trà Đá Dịch Quán

Thế là hôm diễn, tôi thực sự không lên sân khấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ ở trong phòng học múa vắng người, nhảy hết lần này đến lần khác cho anh ấy xem.

Khi bản nhạc kết thúc, từ đại lễ đường xa xa vang lên tiếng hò reo như núi lở biển gầm.

Giang Thiêm nghe thấy, đột nhiên bật cười.

Trước mặt tôi, anh ấy lúc nào cũng dịu dàng và trầm lặng, đến cả nụ cười cũng nhàn nhạt, như qua một tầng sương.

Lần đầu tiên tôi thấy cảm xúc anh ấy d.a.o động rõ rệt đến thế.

Tôi dừng điệu múa lại, ngốc nghếch hỏi: “Anh vui lắm sao?”

Anh ấy ngừng một chút: “Vui.”

Lúc đó tôi vẫn tưởng, hắn ta vui vì tôi nhảy múa chỉ cho riêng hắn.

Mãi sau này tôi mới biết —

Anh ta vui, là vì tiết mục của Linh Tửu đã đại thành công.

Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh ta,

đã có một tương lai rực rỡ như ánh mặt trời.

- Trà Đá Dịch Quán -


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com