Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 10



“Nguyệt Thiểu, tỉnh lại đi, chúng ta đến nơi rồi.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu mơ một giấc mơ dài. Cô mơ thấy kiếp trước, mình và Quý Dung Hoài chưa từng tiếp xúc, hai người như hai đường thẳng song song, không bao giờ có điểm chung. 

 

Bây giờ, mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy không phải Thịnh Tây Hoài mà lại là Quý Dung Hoài. 

 

Quý Dung Hoài thấy Hứa Nguyệt Thiểu vẫn nhìn mình chăm chăm, đưa tay khẽ sờ lên mặt, “Làm sao thế?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu cười, lắc đầu: “Không có gì.” 

 

Quý Dung Hoài cũng không tiếp tục truy vấn, nói: “Chúng ta đi thôi.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu đứng dậy, đi cạnh Quý Dung Hoài. 

 

Anh cúi đầu, dịu dàng: “Lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta. Hắn tên là Lucas.”

 

14 

 

Từ Quý Dung Hoài, Hứa Nguyệt Thiểu mới biết được, Lucas là bạn học trong học viện nghiên cứu của anh, còn là một kẻ nói nhiều.

 

Đối với người này, Hứa Nguyệt Thiểu vẫn tương đối hiếu kì. 

 

Dù sao Quý Dung Hoài lạnh lùng như vậy, không ngờ bạn của anh lại có tính cách hoàn toàn trái ngược. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhanh chóng gặp được Lucas, ngoài dự liệu chính là, người này thật sự rất đẹp trai. 

 

Lucas có mái tóc xoăn màu hạt dẻ, cao khoảng một mét tám, nhìn qua đáng yêu như một chú cún lông vàng, trên mặt luôn là vẻ tươi cười thân thiện. 

 

“Hi, A Hoài, lâu rồi không gặp!” Lucas đến trước mặt Quý Dung Hoài, ôm anh chào hỏi xã giao. 

 

Tuy biểu tình Quý Dung Hoài không thay đổi gì nhiều, nhưng thần sắc hoà hoãn đi không ít, “Lâu rồi không gặp!” 

 

Khoảnh khắc Lucas nhìn thấy Hứa Nguyệt Thiểu, ánh mắt sáng lên, vươn tay ra bắt, dùng Tiếng Trung lưu loát nói: “Xin chào cô gái xinh đẹp, xin tự giới thiệu, tôi là Lucas.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bị biểu tình đột nhiên chững chạc đứng đắn của anh ta chọc cười, khóe môi hơi cong, cũng nhẹ nhàng vươn tay ra, “Rất vui được gặp anh, tôi là Hứa Nguyệt Thiểu.” 

 

Quý Dung Hoài kéo cánh tay Lucas, lôi hắn ra khỏi tầm mắt Hứa Nguyệt Thiểu, “Không còn sớm nữa.” 

 

Ánh mắt Lucas di chuyển giữa hai người Quý Dung Hoài và Hứa Nguyệt Thiểu, ra vẻ hiểu rõ, gật gật đầu, “Đi thôi.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn cảnh sắc hai bên đường dần chạy về phía sau, hiện đang là giữa mùa hạ, trên đường vô cùng náo nhiệt. 

 

Những con phố cổ kính, những tòa cao ốc tráng lệ, chim bồ câu trắng cất cánh tung bay trên quảng trường. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, tâm tình cũng dần trở nên vui vẻ. 

 

Quý Dung Hoài đã mua một căn biệt thự cách xa trung tâm thành phố, từ tầng hai phóng mắt nhìn ra xa thậm chí có thể nhìn thấy mặt biển bao la. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu không khỏi tự hỏi về thân phận của Quý Dung Hoài. 

 

Ở trường học, anh chính là học thần trong miệng người khác, nhưng chưa bao giờ có người nhắc tới thân phận của anh. 

 

Ở Hải Thành, không hề có gia tộc lớn nào họ Quý, chẳng lẽ anh đến từ Bắc Kinh?

 

Nhưng Quý Dung Hoài không nói, Hứa Nguyệt Thiểu tự nhiên cũng không hỏi, coi như không để tâm. 

 

Sau khi giới thiệu căn nhà cho bọn họ xong, Lucas hỏi Quý Dung Hoài, “Người anh em, có vừa lòng với ngôi nhà này không?” 

 

Quý Dung Hoài không trả lời, mà nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, “Nguyệt Thiểu, em có thích không?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn ngôi nhà được trang trí theo phong cách Châu Âu cổ, tất nhiên vô cùng yêu thích, “Tôi thấy rất tốt.” 

 

Đôi mắt Quý Dung Hoài sáng lên, ôn hoà nói: “Vậy chọn chỗ này đi.” 

 

Dưới ánh mắt khó hiểu của Hứa Nguyệt Thiểu, Quý Dung Hoài nở nụ cười: “Có một căn phòng được chuẩn bị dành riêng cho em.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu như chìm đắm trong đôi mắt thâm thuý của anh, dường như có thể cảm nhận tình yêu trong đó, “Được.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu đi theo Quý Dung Hoài, khi cửa phòng được mở ra, một cơn gió chợt thổi tới. 

 

Cô theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, thấy rõ căn phòng, lập tức chấn động. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gió lướt qua, rèm cửa bằng lụa mỏng nhẹ nhàng bay lên, chạm vào cây đàn piano được đặt ngay ngắn bên cửa sổ. Bên ngoài lớp kính, những tán cây xanh rì rào trong gió, như thực như ảo.

 

“Hi vọng em sẽ thích.” Quý Dung Hoài thấp giọng nói.

 

Hứa Nguyệt Thiểu xoay người lại, nhìn Quý Dung Hoài mặt mày dịu dàng, hốc mắt ươn ướt, tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh, “Cảm ơn anh, em rất thích. Cảm ơn vì tất cả những gì anh làm cho em.” 

 

Quý Dung Hoài nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cũng không có tiếp xúc nào khác, “Em thích là được rồi.” 

 

Lucas đúng lúc xông vào, vỗ vỗ n.g.ự.c mình: “Căn phòng này tất cả đều thực hiện theo ý tưởng do A Hoài thiết kế đấy. Lúc ấy tôi còn thấy kì lạ, một người luôn không thích rườm rà như cậu ấy sao lại không nề hà gì mà sửa lại toàn bộ căn phòng như này. Nhưng bây giờ, nhìn A Hoài dịu dàng đối xử với một người con gái như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi.” 

 

15 

 

Nhàn cư vi bất thiện

Hứa Nguyệt Thiểu nghe Lucas nói vậy liền vội vàng buông tay, tim đập liên hồi, gương mặt ửng hồng. 

 

Quý Dung Hoài sợ Hứa Nguyệt Thiểu cảm thấy gánh nặng, liền sau đó nói: “Ở nước ngoài xa xôi, anh chỉ muốn em có thể càng tập trung vào điều mình muốn làm.” 

 

Lời anh chưa nói ra, Hứa Nguyệt Thiểu cũng hiểu được. 

 

“Luôn có anh ở phía sau ủng hộ em.” 

 

Sau khi ổn định cuộc sống, Hứa Nguyệt Thiểu ghi danh vào trường học viện âm nhạc đứng đầu thế giới, Nhạc viện Casselton.

 

Một tháng sau sẽ là cuộc thi sơ khảo, nguyên một tuần nay, Hứa Nguyệt Thiểu hầu như đều ở trong phòng luyện đàn không hề ngơi nghỉ. 

 

Quý Dung Hoài từ trường nghiên cứu trở về cũng chưa bao giờ làm phiền cô, vẫn một mực chờ ở dưới lầu. 

 

Mỗi lần Hứa Nguyệt Thiểu xuống lầu đều thấy đồ ăn nóng hổi, mà Quý Dung Hoài nhất định sẽ ngồi trên sofa, đang đọc sách về Vật lí. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu đã quen với cuộc sống như vậy, những thương tổn mà Thịnh Tây Hoài từng gây ra cho cô cũng dần biết mất. 

 

Hôm nay chính là ngày Hứa Nguyệt Thiểu biểu diễn, cô vận bộ lễ phục màu vàng có đăng ten thanh lịch, chậm rãi bước lên sân khấu. 

 

Trên lễ đường, các giáo sư ngồi ở những hàng ghế đầu, mà Quý Dung Hoài cũng đang ngồi dưới vị trí khán giả. 

 

Anh nhìn Hứa Nguyệt Thiểu không rời. 

 

Vốn dĩ Hứa Nguyệt Thiểu còn có chút khẩn trương, nhưng giây phút nhìn thấy Quý Dung Hoài, cô lại cảm thấy bình tĩnh lạ. 

 

Cô cúi chào thật sâu với các giáo sư, hít một hơi, ngồi xuống trước đàn piano. 

 

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn như múa trên phím đàn, đôi mắt khép lại, hoàn toàn đắm chìm.

 

Cô đã từ bỏ, bỏ xuống quá khứ trước đây, bắt đầu lại một cuộc sống mà bản thân cô chính là diễn viên chính trong đó. 

 

Mấy vị giáo sư nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. 

 

Khúc nhạc vừa dứt, các giáo sư đồng loạt vỗ tay chúc mừng nhiệt liệt, không tiếc lời khen ngợi nào. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn về phía Quý Dung Hoài, nở một nụ cười tươi tắn. 

 

Quý Dung Hoài cong khoé môi, đứng lên rồi đi ra ngoài. 

 

Tinh thần của Hứa Nguyệt Thiểu cuối cùng cũng được các giáo sư kéo lại, một vị giáo sư vui mừng tiến tới ôm cô, ánh mắt đầy tán thưởng: “Thật đáng ngạc nhiên, em quá tuyệt vời, học viện quyết định lập tức ghi danh em trúng tuyển. Em chính là một nghệ sĩ piano chân chính.” 

 

Đôi mắt Hứa Nguyệt Thiểu mở lớn, kích động đáp lại cái ôm của giáo sư.

 

“Cảm ơn ngài, cảm ơn Casselton đã cho em cơ hội này!” 

 

Chờ tới khi Hứa Nguyệt Thiểu đi ra ngoài, lại thấy trước mặt Quý Dung Hoài có một mĩ nhân tóc vàng, dường như cố ý tiếp cận anh. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu đứng khựng lại, cũng không tiếp tục đi lên, chỉ chăm chú nhìn mấy hòn sỏi nhỏ dưới chân, không biết đang suy nghĩ gì. 

 

Quý Dung Hoài nhìn thấy Hứa Nguyệt Thiểu, nói một câu với mĩ nhân tóc vàng, cô ấy liền nhìn về phía cô. 

 

Sau đó, cô gái tóc vàng đi tới trước mặt Hứa Nguyệt Thiểu, nở nụ cười hiền lành với cô: “Cậu xinh lắm, còn nữa, hai người rất xứng đôi.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn cô ấy, còn chưa kịp phản ứng lại, cô gái tóc vàng đó đã đi rồi. 

 

Quý Dung Hoài rất tự nhiên cầm giúp túi xách trong tay Hứa Nguyệt Thiểu, “Chúng ta về nhà thôi.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nghiêng đầu, hiếu kì hỏi: “Lúc nãy anh nói gì thế?”