Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 9



“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Quý Dung Hoài rất tốt, lại còn là đàn anh trong trường của con nữa.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bước đi trong sân bay, thời điểm khi đi ngang qua một tấm biển quảng cáo, thấy được một hình dáng quen thuộc. 

 

Cô nhịn không được mà quay đầu lại, không cẩn thận va vào Quý Dung Hoài đằng trước. 

 

Quý Dung Hoài theo bản năng đỡ lấy eo cô, Hứa Nguyệt Thiểu ngước lên, chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, mặt đỏ bừng, “Cảm ơn.” 

 

 Quý Dung Hoài khẽ buông tay, lắc đầu, “Không cần cảm ơn, cẩn thận một chút.” 

 

Đối với dáng vẻ nghiêm túc này của anh, Hứa Nguyệt Thiểu mím môi cười khẽ. 

 

Chờ khi cô nhìn lại lần nữa, chỉ thấy dòng người tất bật đi lại, bóng dáng kia cũng biến mất trong biển người. 

 

“Nguyệt Thiểu?” Tiếng của mẹ Hứa lại vang lên từ điện thoại.

 

Hứa Nguyệt Thiểu thu hồi tầm mắt, tiếp tục nghe điện thoại như không có việc gì, “Mẹ, con biết mà, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” 

 

Sau khi Hứa Nguyệt Thiểu lên máy bay liền tắt điện thoại. Quý Dung Hoài ngồi cạnh ân cần đưa chăn mỏng cho cô, “Thời gian bay hơi lâu chút, em cố gắng ngủ một giấc lấy sức.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu gật đầu, ngoảnh ra phía cửa sổ nhìn bầu trời xanh ngắt, những ngôi nhà dưới đất dần trở thành những hình khối bé tí teo. 

 

Cô rời khỏi đây, sống lại một đời, lần đầu tiên cô thật sự rời đi, chỉ vì chính bản thân. 

 

Từ nay trời cao biển rộng, cuộc đời của cô, do cô làm chủ. 

 

.

 

Thịnh Tây Hoài lái xe đến căn phòng hắn mua cho Lâm Thanh Ấu. 

 

“Cạch.” 

 

Thịnh Tây Hoài mở cửa, bên trong im ắng, ánh sáng mờ mờ, rèm cửa trong phòng kéo chặt. 

 

Một dự cảm bất an chợt hiện lên, hắn vội vã vọt vào trong phòng, thấy Lâm Thanh Ấu trong góc. 

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Ấu đẫm nước mắt, trên cổ tay có một vết thương đáng sợ, m/áu đỏ loang lổ khắp bộ đồ màu trắng của cô ta. 

 

Hô hấp Thịnh Tây Hoài như nghẹn lại, vội vàng tiến lên bịt kín miệng vết thương đang chảy m.á.u ào ạt, “Vì sao em lại làm vậy? Em đ/iên rồi à?” 

 

Lâm Thanh Ấu vươn tay, vuốt ve khuôn mặt hắn: “Anh Tây Hoài, cuối cùng anh cũng tới rồi…” 

 

Đồng tử Thịnh Tây Hoài khẽ run, ôm lấy Lâm Thanh Ấu chạy về hướng bệnh viện. 

 

Tay cô ta vô lực thõng xuống, m.á.u tươi rơi tí tách trên mặt đất. 

 

Thịnh Tây Hoài lo lắng nhìn Lâm Thanh Ấu trắng bệch. Kiếp trước, hắn cũng trơ mắt nhìn Hứa Nguyệt Thiểu rời đi, giờ phút này, hình ảnh Lâm Thanh Ấu như hoà làm một với Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Hắn không khỏi ôm cô ta chặt thêm mấy phần, cũng may mà ngay bên cạnh có một bệnh viện. 

 

“Anh Tây Hoài, em lạnh quá…” Lâm Thanh Ấu cúi đầu nỉ non. 

 

Thịnh Tây Hoài ôm Lâm Thanh Ấu chạy vào bệnh viện, lớn tiếng gọi: “Bác sĩ, mau tới đây, cấp cứu!” 

 

Bác sĩ và nhân viên chăm sóc thấy vậy, vội vàng chạy tới: “Bên này, bên này! Mau đưa vào phòng cấp cứu!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thịnh Tây Hoài một đường đi theo tới trước cửa phòng cấp cứu, thẳng cho đến khi cửa phòng đóng lại, hắn mới hồi phục tinh thần. 

 

Quần áo trên người hắn dính m/áu, m/áu trên tay cũng đã khô lại, mang theo mùi tanh gỉ sắt đặc biệt. 

 

Hắn ngây ngốc ngồi trên ghế chờ ở hành lang bệnh viện, đầu óc hỗn loạn, không thể tập trung nghĩ được bất kì chuyện gì. 

 

13 

 

Mãi cho đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, Thịnh Tây Hoài mới sực tỉnh. Hắn vội vàng tiến lên, túm lấy cánh tay bác sĩ, khẩn trương hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?” 

 

Bác sĩ thở dài: “Nếu bệnh nhân tới muộn một chút, e rằng… Miệng vết thương ở cổ tay phải khá sâu, dù có khôi phục tốt cũng sẽ để lại di chứng.” 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Thịnh Tây Hoài sửng sốt, trên mặt mang theo nét kinh ngạc: “Nhưng đôi tay cô ấy là để chơi đàn piano.” 

 

Bác sĩ nghe vậy cũng có chút sửng sốt, nhưng cuối cùng không nói thêm gì.

 

Thịnh Tây Hoài nhìn Lâm Thanh Ấu đang nằm trên giường bệnh, vươn tay khẽ vuốt ve gò má không chút huyết sắc của cô ta, cúi đầu thở dài, “Thanh Ấu, em thật ngốc,” 

 

Lâm Thanh Âu từ từ tỉnh lại, giây phút nhìn thấy Thịnh Tây Hoài, nước mắt trào ra như mưa, “Anh Tây Hoài, em xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi.” 

 

Thịnh Tây Hoài khẽ khàng vén tóc mái tán loạn của cô ta, dịu dàng: “Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?” 

 

Đôi môi tái nhợt của Lâm Thanh Ấu khẽ run, dường như muốn trút toàn bộ cảm xúc: “Mọi người đều chửi mắng em, bọn họ nói em là tiểu tam, nói em sao còn chưa ch/ết đi. Em… em không dám lên mạng, tất cả mọi người trong trường đều cô lập em… Anh Tây Hoài, anh nói xem, không phải em nên ch//ết đi sao?” 

 

Thịnh Tây Hoài nhìn cổ tay cô ta quấn băng gạc, đôi mắt dần trầm xuống, “Em không sai, cũng không có ai được phép nói em như vậy. Đừng lo, anh sẽ giải quyết.” 

 

Lâm Thanh Ấu nhìn Thịnh Tây Hoài cầu xin, nức nở: “Anh Tây Hoài, em chỉ có anh thôi. Anh hôn em, anh cướp mất trái tim em, nhưng đến tột cùng, em là gì của anh chứ? Em không chịu nổi nữa rồi!” 

 

Thịnh Tây Hoài cầm tay cô ta đặt lên vị trí lồng n.g.ự.c của mình, thần sắc giãy dụa, “Thanh Ấu, cho anh chút thời gian, anh chắc chắn sẽ cho em một công đạo!” 

 

Lâm Thanh Ấu run rẩy, trong mắt khó hiểu nhìn hắn: “Anh Tây Hoài, em cũng là con gái nhà lành, là anh đến tiếp cận, trêu chọc em trước.” 

 

Thịnh Tây Hoài nhìn cô ta, kinh ngạc: “Thanh Ấu, em sao vậy?” 

 

Lâm Thanh Ấu nhìn hắn, đôi tay vuốt ve khuôn mặt hắn: “Anh Tây Hoài, anh quên rồi ư? Hôm đó, khi anh cứu em dưới hồ nước, anh nói “Lần này nhất định anh sẽ khiến em hạnh phúc.” Anh Tây Hoài, em tin, bởi vì anh là người đầu tiên đối xử tốt với em như vậy.” 

 

Thịnh Tây Hoài nhớ lại ngày đó, hắn thậm chí bỏ lại Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Nhưng hôm nay, ngay cả Thịnh Tây Hoài còn không rõ trái tim mình. 

 

“Thanh Ấu, xin lỗi em, cho anh một chút thời gian nhé?” 

 

Lâm Thanh Ấu cười nhợt nhạt: “Anh Tây Hoài, em chắc chắn luôn chờ đợi anh, bởi vì, em chỉ có anh thôi.” 

 

Bàn tay Thịnh Tây Hoài nắm lấy Lâm Thanh Ấu run rẩy, cuối cùng tìm cớ rời đi. 

 

Hắn gọi điện cho cha Thịnh: “Cha, giúp con tra xem Nguyệt Thiểu đi đâu, con không tìm thấy cô ấy. Con sẽ đưa cô ấy trở về, cha yên tâm đi.” 

 

Trong phòng bệnh, từ khi Thịnh Tây Hoài rời đi, ánh mắt Lâm Thay Ấu chợt thay đổi, tất cả sự yếu đuối lập tức biến mất. 

 

Cô ta đánh đổi tất cả, chỉ vì muốn ép Thịnh Tây Hoài ở cạnh cô ta. Cô ta vĩnh viễn không bao giờ trở lại nơi đen tối kia! 

 

Vĩnh viễn không!