Thời gian cách buổi biểu diễn ở Black Mamba Concert Hall chỉ còn ba ngày.
Ba ngày này, Hứa Nguyệt Thiểu một mực ở trong phòng đàn luyện tập, thậm chí không liên hệ với bất kì ai
Quý Dung Hoài cảm thấy may mắn vì mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, nếu không, có thể chính anh cũng không có cách nào liên lạc với Hứa Nguyệt Thiểu.
Đảo mắt đã tới ngày biểu diễn.
Hứa Nguyệt Thiểu mặc lễ phục, đứng dưới lầu gọi: “Quý Dung Hoài, đi thôi nào!”
Quý Dung Hoài thay Tây trang, sau đó bước xuống, “Đi thôi.”
Hứa Nguyệt Thiểu rất ít khi thấy Quý Dung Hoài mặc Tây trang.
Dáng người và khuôn mặt anh đúng là “móc treo quần áo” di động.
Hai má Hứa Nguyệt Thiểu nóng bừng, vội vàng lắc đầu ném suy nghĩ này ra khỏi óc.
Hứa Nguyệt Thiểu mặc lễ phục bó sát đi cạnh Quý Dung Hoài, nhìn như một đôi thần tiên quyến lữ, xứng đôi vừa lứa tới chói mắt.
Sau khi Hứa Nguyệt Thiểu ngồi lên xe, cô vẫn cảm thấy khẩn trương, “Quý Dung Hoài, anh thấy em trang điểm có đậm quá không?”
Quý Dung Hoài cười lắc đầu.
Lúc này Hứa Nguyệt Thiểu mới phát hiện khoảng cách giữa hai người thật gần, hai má lập tức ửng hồng, “Chúng ta đi thôi.”
Xe Quý Dung Hoài lăn bánh, anh thấp giọng nói: “Nguyệt Thiểu, chờ em biểu diễn xong, anh có điều muốn nói với em.”
Hứa Nguyệt Thiểu thả lỏng tâm tình, cười cười nói: “Vừa hay em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
“Brừm brừm brừm!!!”
Tiếng động cơ xe đột ngột vang lên dồn dập chói tai, Hứa Nguyệt Thiểu quay đầu nhìn lại liền thấy bộ mặt dữ tợn của Lâm Thanh Ấu, sau đó bị ánh đèn xe rọi thẳng tới vào khiến cô không thể mở mắt ra nổi.
“Nguyệt Thiểu!”
“Cẩn thận!”
Hai tiếng kêu cùng lúc cất lên, Hứa Nguyệt Thiểu nhận ra Thịnh Tây Hoài hoảng hốt đứng ở bên đường, cùng với Quý Dung Hoài đang dùng toàn lực bảo vệ cô.
Oành!
Dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, Hứa Nguyệt Thiểu bị xe tông văng ra!
23
Sau cú va chạm kịch liệt, Hứa Nguyệt Thiểu sợ hãi dùng hai tay ôm chặt đầu.
“AAAAA!”
Sau khi tiếng kêu thảm thiết ngừng lại, cả thế giới như chìm vào im lặng ch/ết chóc. Trước mắt Hứa Nguyệt Thiểu như đảo lộn, trong đầu ong lên một tiếng.
Sau đó, cô rơi vào bóng tối vô tận.
“Nguyệt Thiểu!” Thịnh Tây Hoài hoảng sợ chạy tới.
Người qua đường bối rối không thôi, phẩy phẩy tay cố gắng xua tan làn khói đen đặc bốc lên. Có người gọi cấp cứu, có người chỉ dám đứng đằng xa quan sát.
Thịnh Tây Hoài nhìn chiếc xe hoàn toàn biến dạng, trong lòng cảm thấy sợ hãi tột cùng. “Cứu người, mau cứu người!”
Mà tấm thiệp mời biểu diễn ở Black Mamba Concert Hall kia, dưới làn khói đen cuồn cuộn, dần bị cháy thành tro.
Tại đường phố cổ kính này lại xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc, truyền thông nhanh chóng đưa tin, hiện trường lập tức được phong tỏa.
Hứa Nguyệt Thiểu và Quý Dung Hoài nhập viện trong tình trạng nguy kịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lúc ấy, bệnh viện đột nhiên xuất hiện ba vị phu nhân ăn mặc sang trọng, phía sau là một hàng bảo vệ oai phong khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người, thẳng cho đến khi bọn họ cùng xuất hiện trong phòng bệnh.
Ba người nhìn nhau.
Mẹ Thịnh chuẩn bị đứng chung chiến tuyến với mẹ Hứa, ai ngờ mẹ Hứa ngay cả một ánh mắt cũng không chịu nhìn bà ta, lo lắng tiến lên kiểm tra tình hình Hứa Nguyệt Thiểu.
Nhàn cư vi bất thiện
Mẹ Hứa vốn luôn dịu dàng lúc này hốc mắt phiếm hồng, nước mắt ầng ậng: “Nguyệt Thiểu, mẹ tới rồi! Con gái của mẹ chịu khổ rồi…”
Một vị khác có đôi mắt sắc bén, khi nhìn đến con trai đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt cũng mềm lại.
Mẹ Thịnh tự biết bản thân đuối lí, dù sao chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Thịnh Tây Hoài: “Bà thông gia, việc này cũng không thể hoàn toàn trách Thịnh Tây Hoài.”
Mẹ Hứa nghe vậy, lạnh lùng liếc bà ta: “Nếu Nguyệt Thiểu có mệnh hệ gì, nhà họ Hứa nhất định không bỏ qua!”
Mẹ Thịnh vốn muốn ôn tồn nói chuyện, thấy mẹ Hứa như vậy, cũng lập tức cao giọng: “Nhà Hứa nhà bà có lợi hại thì cũng ở nước ngoài, chuyện trong nước đều do nhà họ Thịnh nắm quyền! Các người đừng có lên mặt!”
Một giọng nói tràn ngập tính uy h.i.ế.p chợt vang lên: “Vậy nhà chúng tôi bà đặt ở đây?”
Mẹ Thịnh nhìn mẹ Quý một lượt từ trên xuống dưới, thấy người này ăn mặc đơn giản, chất liệu của quần áo không tồi, hằn cũng chỉ là gia đình có chút điều kiện mà thôi.
Nghĩ như vậy, mẹ Thịnh lập tức “ra oai phủ đầu”, ho nhẹ: “Bà thì tính là cái gì? Dù có mười người như bà, ở Hải Thành vẫn là nhà họ Thịnh nắm quyền sinh quyền sát!”
“Khẩu khí đúng là không nhỏ!” Tiếng mẹ Quý không lớn, khí thế lạnh lùng lẫn chút thờ ơ.
Mẹ Thịnh bị dọa sợ, nhưng vẫn “oai” như cũ: “Nhớ không lầm thì mấy người họ Quý phải không? Hải Thành cũng không có gia tộc nào giàu sang họ Quý cả!”
Mẹ Hứa không nhịn được thêm nữa, đi tới trước mặt bà ta, vung tay cho bà ta một cái tát: “Mau biến ra ngoài, đừng có ồn ào gây sự ở đây!”
Mẹ Thịnh nổi giận đùng đùng, nhưng lại lập tức bị giữ chặt.
Vệ sĩ của bà hoàn toàn không có lực đánh trả với vệ sĩ nhà họ Hứa, cả người cả vật đều bị ném ra khỏi bệnh viện.
Mãi cho đến khi trong phòng bệnh đã yên lặng trở lại, bác sĩ mới dám tiến vào.
Mẹ Hứa và mẹ Quý đều đã đi tới văn phòng của bác sĩ.
Bác sĩ cố gắng dùng những từ đơn giản nhất để giải thích: “Cậu Quý bị thương chủ yếu ở phần cánh tay, hẳn là cậu ấy vì bảo vệ cô Hứa, bằng không lực tông vào sẽ dồn hết lên cô Hứa. Cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, hiện đã thoát khỏi nguy hiểm, vài ngày sau là có thể tỉnh lại.”
Mẹ Quý nhẹ nhàng thở ra, lại có chút lo lắng nhìn về phía mẹ Hứa.
Hai tay mẹ Hứa làm thành dấu chữ thập, giống như đang cầu nguyện: “Bác sĩ, con gái tôi thì sao?”
Bác sĩ thở dài một hơi: “Chiếc xe là trực diện chạy tới đ.â.m vào cô Hứa, phần đầu bị thương nặng, có thể xuất hiện di chứng, cụ thể thế nào, phải chờ cô ấy tỉnh lại mới biết được.”
Hô hấp của mẹ Hứa chợt trở nên khó khăn.
Mẹ Hứa và mẹ Quý cùng trở lại phòng bệnh, nhìn thấy con mình, trái tim như bị bóp nghẹt.
Mẹ Quý thở dài, an ủi: “Cố gắng lên, đừng quá lo lắng.”
Mẹ Hứa nhìn mẹ Quý, không nhịn được mà nghẹn ngào thành tiếng: “Cảm ơn con trai chị đã cứu Nguyệt Thiểu nhà chúng tôi. Con bé thường xuyên nhắc tới cậu ấy đối tốt với con bé thế nào.”
24
Mẹ Quý nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hứa Nguyệt Thiểu, giọng nói bình thản nhưng lại lộ ra chút lửa giận khó kìm được, “Bất kể hai đứa nó có nên duyên hay không, nhà họ Quý chúng tôi nhất định sẽ che chở cho Nguyệt Thiểu.”
Mẹ Hứa lau nước mắt, trong lòng khẽ tun.
Nếu nói tới nhà họ Quý, vậy chỉ còn lại nhà họ Quý ở Bắc Kinh, nhiều thế hệ làm trong quân đội, thậm chí sinh ra hai vị thủ trưởng, chỉ là người con cả không nhập ngũ mà làm kinh doanh, trên thương trường cũng là doanh nghiệp hàng đầu.
Nhà họ Hứa cũng chỉ mạnh hơn nhà họ Quý một chút, nhưng đều là tồn tại khiến nhà họ Thịnh không dám chọc vào.
Mẹ Hứa và mẹ Quý liếc nhìn nhau, khí thế cường giả, không cần nhiều lời đã ngầm hiểu.
“Vậy, cảm ơn chị trước.” Mẹ Hứa thoáng thả lỏng tâm tình, khẽ nói.