Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 17



Mẹ Quý túc trực bên giường bệnh Quý Dung Hoài suốt ba ngày, Quý Dung Hoài mới từ từ tỉnh lại. 

 

Quý Dung Hoài vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ mình, anh hơi nhíu mày: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” 

 

Mẹ Quý thở dài, dịu dàng hỏi con trai: “Con thấy thế nào rồi?” 

 

Lúc này Quý Dung Hoài mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, không trả lời mà lập tức hỏi dồn: “Mẹ, Nguyệt Thiểu đâu rồi? Vết thương của cô ấy chắc chắn nặng hơn con nhiều!”

 

Mẹ Quý dém lại chăn cho anh: “Ở phòng bệnh kế bên.” 

 

Quý Dung Hoài gấp gáp chống tay muốn dậy, nhưng cánh tay bị thương không có sức, lại ngã xuống giường. 

 

Mẹ Quý có chút bất đắc dĩ, cũng cảm thấy vui mừng: “Tay còn cần một khoảng thời gian mới hồi phục, hiện giờ sẽ không có sức. Nguyệt Thiểu đã thoát khỏi nguy kịch, tạm thời không có vấn đề gì.” 

 

Nghe vậy nhưng Quý Dung Hoài vẫn lo lắng: “Con muốn tự mình đến thăm cô ấy, mẹ giúp con với.” 

 

Cuối cùng mẹ Quý vẫn là mềm lòng, đỡ anh đi tới phòng bệnh cách vách. 

 

Khuôn mặt Hứa Nguyệt Thiểu trắng bệch, không hề có chút huyết sắc, lẳng lặng nằm trên giường bệnh, bên cạnh là mẹ Hứa đang túc trực. 

 

Quý Dung Hoài rất lễ phép với mẹ Hứa: “Con chào dì.” 

 

Mẹ Hứa nhìn thấy Quý Dung Hoài thì ngạc nhiên: “Con biết dì sao?” 

 

Quý Dung Hoài gật đầu: “Thế lực đầu rồng của thành Y nước M, không ai có thể không biết dì cùng chú Hứa.” 

 

Mẹ Hứa coi đó là lời khách sáo, thản nhiên cười: “Bác sĩ nói Nguyệt Thiểu sẽ nhanh chóng tỉnh lại, đừng lo. Trước tiên con cứ chăm sóc cho bản thân cho tốt, mau chóng dưỡng lành vết thương nhé.” 

 

Quý Dung Hoài gật đầu: “Con muốn tới thăm cô ấy.” 

 

“Nguyệt Thiểu!” 

 

Ngoài cửa đột nhiên ầm ĩ lên. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Mẹ Hứa nhíu mày, quay lại nhìn Hứa Nguyệt Thiểu đầy lo lắng. 

 

Hai vệ sĩ ngăn cũng không cản lại được người xông tới. 

 

Thịnh Tây Hoài xông vào, khoảnh khắc nhìn thấy mẹ Hứa mới dừng khựng lại: “Dì Hứa…” 

 

Vệ sĩ áy này nhìn mẹ hứa: “Ngại quá, chúng tôi không ngăn được cậu ấy.” 

 

Mẹ Hứa phất tay, “Không việc gì, không trách các cậu.” 

 

Thịnh Tây Hoài nhìn thấy Quý Dung Hoài, lập tức biến sắc, bước lên túm lấy n.g.ự.c áo Quý Dung Hoài, cau mày hỏi: “Sao mày lại ở đây?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quý Dung Hoài dù bị thương ở tay, nhưng chân anh không có vấn đề gì. 

 

Đúng lúc anh nhấc chân định tấn công, mẹ Hứa nặng nề quát: “Thịnh Tây Hoài, nếu cậu định làm loạn trong phòng bệnh của con gái tôi thì mau biến ra ngoài!” 

 

Thịnh Tây Hoài chợt khựng lại, hai mắt như toé lửa lườm Quý Dung Hoài, sau đó mới không cam lòng mà buông tay.

 

Mẹ Hứa rất bất mãn với Thịnh Tây Hoài, dù sao nguồn cơn của những chuyện này đều do hắn khởi xướng. Nếu không phải hắn dây dưa với Lâm Thanh Ấu, cô ta cũng sẽ không gây ra chuyện đến mức cực đoan như vậy. 

 

Thịnh Tây Hoài tự biết bản thân đuối lí, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Hứa Nguyệt Thiểu đang nằm trên giường bệnh: “Thưa dì, con biết tất cả lỗi lầm đều là do con. Nhưng người con yêu chỉ có Nguyệt Thiểu, con sẽ không bao giờ chia tay cô ấy. Chắc chắn Nguyệt Thiểu cũng nghĩ như vậy.” 

 

Mẹ Hứa nhéo nhéo mi tâm, lần đầu tiên cảm thấy Thịnh Tây Hoài đúng là kẻ đầu óc không bình thường: “Nguyệt Thiểu đã đích thân gọi điện thoại nói từ hôn. Cậu đối với con bé thế nào, chẳng lẽ cậu đã quên sao? Tôi cũng coi như nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, khi đó, cậu không hề đối xử với Nguyệt Thiểu tồi tệ như vậy.” 

 

25 

 

Thịnh Tây Hoài cắn môi, mãi lâu sau cũng không biết nói gì, chỉ chậm chạp đi tới bên cạnh giường bệnh của Hứa Nguyệt Thiểu. Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, trái tim hắn như bị người ta hung hăng bóp mạnh. 

 

Giọng nói lạnh băng của Quý Dung Hoài truyền tới: “Nếu cậu thật sự cảm thấy áy náy, vậy đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Cậu có biết chính bởi cậu mà khiến cô ấy bỏ lỡ buổi biểu diễn, khiến cô ấy không thể đứng trên sân khấu Vienna's Golden Hall.”

 

Thịnh Tây Hoài tất nhiên biết chuyện này đối với Hứa Nguyệt Thiểu quan trọng đến dường nào, đáy mắt phiếm hồng. “Lâm Thanh Ấu cũng bị thương nặng, bây giờ vẫn còn hôn mê. Chờ cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.” 

 

Nói xong, Thịnh Tây Hoài rời khỏi phòng bệnh. 

 

Mẹ Hứa nhìn bóng dáng hắn rời đi, một lúc lâu sau không nói gì. 

 

Mẹ Quý lạnh nhạt ném ra một câu: “Còn giả bộ làm lãng tử hồi tâm.”

 

Mẹ Hứa nhẹ nhàng cầm tay con gái, dịu dàng: “Nguyệt Thiểu, con mau tỉnh lại đi. Có mẹ ở đây làm chỗ dựa cho con rồi. Mẹ sẽ không đi đâu cả, sẽ luôn ở cạnh con.” 

 

.

 

Hứa Nguyệt Thiểu cảm thấy bản thân mình biến thành một con diều, không có đích đến, chỉ phiêu diêu trên bầu trời, chao đảo lung lay như sắp rơi xuống, trước mắt là một mảnh tối đen. 

 

Cô không biết mình đã mở mắt hay chưa, xung quanh tối tới mức giơ bàn tay trước mặt cũng không thấy ngón. Cô há miệng, muốn nói lại không thể phát ra âm thanh gì cả. 

 

Vụ tai nạn như đèn kéo quân, loé lên trong đầu cô. 

 

Tấm thiệp mời đã bị cháy thành tro, tựa như ngọn lửa thiêu đốt giấc mộng của cô.

 

Lại một lần nữa, cô không thể đặt chân đến miền đất đã hằng mơ ước.

 

Hứa Nguyệt Thiểu thậm chí còn nghĩ, cứ quên đi vậy. Cô quá mệt mỏi rồi, cứ như thế này ch/ết đi cũng tốt… 

 

Nhưng phía sau lưng cô dường như luôn có một tia sáng, mang lại cho cô cảm giác ấm áp dễ chịu.

 

Chỉ là, thế giới nhanh chóng yên lặng trở lại, khiến Hứa Nguyệt Thiểu không khỏi sợ hãi. Cô muốn mở mắt thật lớn để nhìn, nhưng bất kể thế nào, cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.