Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 18



“Hiện tại bệnh nhân đang dần hồi phục, đây đã là chuyện rất may mắn rồi.” 

 

Mẹ Hứa vẫn không thể yên tâm, “Vậy vì sao con gái tôi vẫn chưa tỉnh?” 

 

Bác sĩ cầm phim chụp CT vùng não dưới ánh đèn, chỉ vào một vị trí, “Não bộ của bệnh nhân bị va chạm, thần kinh bị hao tổn, để khôi phục cần rất nhiều thời gian.” 

 

Mẹ Hứa không nhận được đáp án mình mong muốn, chỉ có thể thất vọng trở lại phòng bệnh. 

 

Khi vừa bước chân vào phòng, nhìn thấy tình huống bên trong, bà lập tức quay đầu, lớn tiếng la lên: “Người đâu, mau tới đây, mau tới!” 

 

Mẹ Hứa nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, vừa đúng lúc gặp Quý Dung Hoài và mẹ Quý đi tới. 

 

Mẹ Quý vội đỡ lấy cơ thể xụi lơ của mẹ Quý: “Có chuyện gì xảy ra?” 

 

Sắc mặt mẹ Hứa trắng bệch, chỉ vào phòng bệnh, run rẩy nói: “Không… Không thấy Nguyệt Thiểu đâu cả.”

 

Sắc mặt Quý Dung Hoài đại biến, vội vàng vọt vào phòng bệnh, nhìn thấy giường bệnh trống rỗng, biểu tình trở nên cực kì khó coi. 

 

Anh tiến tới sờ lên ga trải giường, vẫn còn hơi ấm, nhanh chóng đi tới nói với mẹ Hứa: “Ga giường vẫn còn ấm, hẳn là người mới bị đưa đi chưa bao lâu.” 

 

Mẹ Hứa như ch/ết đuối tìm được phao cứu sinh, siết chặt cánh tay Quý Dung Hoài, “Con nhất định phải giúp dì tìm Nguyệt Thiểu!” 

 

Quý Dung Hoài vỗ vỗ cánh tay bà, dùng sức gật đầu thật mạnh: “Chắc chắn rồi.” 

 

Quý Dung Hoài vội vàng rời đi, anh gọi điện thoại báo mọi người chú ý những ngã tư đường, một khi có tin tức lập tức báo cho anh. 

 

Nếu không có mẹ Quý đỡ, hẳn mẹ Hứa đã xụi lơ trên đất. 

 

Mẹ Quý giúp bà ngồi xuống, thần sắc ngưng trọng, “Đối phương chọn thời điểm chúng ta không có mặt để xuống tay, chắc chắn đã quan sát được một thời gian.” 

 

Mẹ Hứa lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn mẹ Quý, trong lòng ẩn ẩn có đáp án, “Cô bạn gái kia của Thịnh Tây Hoài?” 

 

Mẹ Quý rót cho bà một chén nước: “Tôi đã phái người đi tìm, nhưng chúng ta đang ở nước ngoài, có lẽ phải cần một khoảng thời gian.” 

 

26

 

Mẹ Hứa dùng mu bàn tay lau nước mắt, lạnh lùng mở miệng: “Nếu bọn họ đã bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa.” 

 

Mẹ Hứa gọi cho một số điện thoại, khí thế đột nhiên biến đổi: “Phái một nửa nhân thủ đi tìm tiểu thư, trong vòng hai giờ, phải cho tôi biết vị trí của con bé.” 

 

Phía đối diện trả lời rất nhanh, là một giọng đàn ông trầm thấp: “Đã rõ.” 

 

Mẹ Quý nhìn mẹ Hứa trước mắt như biến thành một người hoàn toàn khác, trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức. 

 

Mẹ Hứa cúp máy, đáy mắt toát ra sự lạnh lẽo.

 

.

 

Sau khi Quý Dung Hoài nghĩ thông suốt, tất nhiên cũng đã liên tưởng tới Lâm Thanh Ấu. 

 

Anh lập tức đi tới phòng bệnh của cô ta, quả nhiên không thấy bóng dáng của cô ta, lại gặp được Thịnh Tây Hoài và mẹ Thịnh. 

 

Thịnh Tây Hoài còn đang cầm đũa, trong tay mẹ Thịnh là một chiếc cặp lồng thức ăn. 

 

Quý Dung Hoài lạnh mặt: “Lâm Thanh Ấu đâu?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thịnh Tây Hoài không cho anh sắc mặt tốt, lại tương đối khó hiểu với lời nói của anh, “Thanh Ấu? Từ khi nào mày bắt đầu chú ý đến Thanh Ấu?” 

 

Mẹ Thịnh liếc mắt đánh giá anh, khinh thường nói: “Thanh Ấu đang mang thai con cháu của nhà họ Thịnh, là người của nhà họ Thịnh tôi! Sao, Hứa Nguyệt Thiểu không tỉnh lại nữa, cậu liền đánh chủ ý lên Thanh Ấu? Tôi nói cho cậu biết, cậu không có cửa đâu! Cũng không tự ngẫm lại chính mình là cái hạng người gì!” 

 

Thịnh Tây Hoài kéo tay mẹ: “Mẹ, con chẳng phải đã nói với mẹ rồi sao? Lâm Thanh Ấu không hề mang thai con của con, vì sao cô ta nói gì mẹ cũng tin?!” 

 

Quý Dung Hoài không để ý đến mẹ Thịnh, quay sang nói với Thịnh Tây Hoài, “Nguyệt Thiểu không thấy đâu cả, sau đó Lâm Thanh Ấu cũng biến mất, kết hợp với ý định mưu sát của cô ta phía trước, rất khó để không hoài nghi là do chính cô ta làm.” 

 

Thịnh Tây Hoài cả kinh, “Không thấy Nguyệt Thiểu? Sao có thể không thấy Nguyệt Thiểu đâu? Các người chăm sóc cô ấy thế nào vậy?” 

 

Quý Dung Hoài nhìn dáng vẻ của Thịnh Tây Hoài, biết hắn cái gì cũng không biết, không muốn dây dưa thêm nữa, quay người định đi. 

 

Thịnh Tây Hoài nóng nảy nâng cánh tay chặn đường Quý Dung Hoài, “Mày phải nói cho rõ ràng. Nếu không đừng hòng rời khỏi đây!” 

 

Mẹ Thịnh tất nhiên đứng về phía Thịnh Tây Hoài vô điều kiện. 

 

“Chát chát!” 

 

Hai tiếng tát giòn giã không hề dự liệu trước vang lên. 

 

Mẹ Hứa sắc mặt âm trầm, dùng sức tát vào mặt Thịnh Tây Hoài và mẹ Thịnh. 

 

Bạt tai lần trước mẹ Thịnh còn chưa trả lại, lại bị thêm một tát vang dội nữa. 

 

Thịnh Tây Hoài cũng bị đánh, kinh ngạc nhìn mẹ Hứa, sau một lúc lâu không thốt được lời nào.

 

Uy phong của mẹ Hứa vô cùng cường đại sắc bén, ngay cả mẹ Thịnh vốn ương ngạnh khi chống lại ánh mắt của mẹ Hứa, khí thế cũng yếu đi không ít. 

 

Mẹ Hứa lạnh lùng nhìn Thịnh Tây Hoài: “Đây là cái mà cậu nói là sẽ cho Nguyệt Thiểu một công đạo sao?” 

 

Thịnh Tây Hoài xấu hổ không thôi, đầu lưỡi khẽ chạm vào quai hàm ẩn ẩn phát đau, “Bác gái, tất cả đều là lỗi của con, con sẽ nghĩ cách tìm cô ấy.” 

 

Mẹ Thịnh không chịu được khi con trai mình bị coi thường, kéo Thịnh Tây Hoài về phía sau, bất mãn trừng mắt: “Bà có tư cách gì mà dám đánh con trai tôi, các người là cái thá gì chứ?” 

 

Thịnh Tây Hoài hoảng sợ mở to mắt, kéo cánh tay mẹ Thịnh: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?” 

 

Mẹ Thịnh giật cánh tay ra, cao ngạo nhìn bọn họ: “Nếu không phải nể tình hai nhà đã quen biết nhiều năm, tôi đã sớm “xử lí” mấy người rồi! Còn dám đánh con tôi hai lần, có phải công ty của mấy người không muốn làm ăn nữa không?” 

Nhàn cư vi bất thiện

 

“Bà nói ai không muốn làm ăn nữa?” 

 

Tiếng nói uy nghiêm trầm thấp vang lên, mẹ Thịnh theo bản năng khẽ run rẩy. 

 

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông vừa tới mặc Tây trang, khuôn mặt sắc bén đi về phía bọn họ. 

 

27 

 

Đáy mắt mẹ Quý thoáng hiện ra chút xúc động, “Cuối cùng ông cũng tới rồi.” 

 

Quý Dung Hoài thản nhiên gọi, “Cha”. 

 

Ngay giây phút mẹ Thịnh nhìn thấy người đàn ông kia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Sau đó, nghe thấy Quý Dung Hoài gọi một tiếng “Cha”, vẻ mặt từ khó coi liền đổi thành trắng bệch. 

 

“Mấy người là nhà họ Quý ở Bắc Kinh!” Giọng mẹ Thịnh run run, mang theo sự khủng hoảng to lớn.