Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 19



Cha Quý thần sắc thản nhiên, lạnh lẽo nhìn mẹ Thịnh, “Bà là người đã ức h.i.ế.p người nhà chúng tôi?” 

 

Mẹ Thịnh há miệng thở dốc, dưới khí tràng mãnh liệt của người đàn ông, một câu cũng không nói được. 

 

Đúng lúc này, một giọng đạm mạc nho nhã vang lên, “Nghe nói nhà họ Thịnh muốn chúng tôi không còn lăn lộn được nữa?” 

 

Người đàn ông tiếp theo này ăn mặc nghiêm cẩn chỉnh tề, toàn thân toát lên sự cẩn thận tỉ mỉ, đeo một cặp kính gọng vàng, miệng cười nhưng mắt không cười, khiến người ta không rét mà run, cả người như rơi vào hầm băng. 

 

Mẹ Hứa nhìn thấy người này, nước mắt cuối cùng không khống chế được, rơi xuống, “Con gái chúng ta…” 

 

Cha Hứa tiến về phía trước, khẽ ôm bả vai vợ, nhẹ nhàng vỗ về, “Sẽ nhanh chóng có tin tức.” 

 

Đôi mắt đen tối của Thịnh Tây Hoài hiện lên vẻ ngơ ngác, “Bác trai, sao bác lại tới đây?” 

 

Ánh mắt khuất sau cặp kính của cha Hứa lạnh lùng đến cực điểm: “Nhà họ Thịnh chèn ép nhà họ Hứa chúng tôi, ngay cả con gái tôi cũng gặp chuyện không hay, nếu tôi còn không tới, e là ngay cả bà nhà tôi cũng bị mấy người bắt nạt rồi.” 

 

Thịnh Tây Hoài theo bản năng nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, mẹ ra tay với nhà họ Hứa, mẹ có biết bọn họ…” 

 

Lời hắn còn chưa dứt, mẹ Thịnh đã nổi giận: “Mẹ bị ức h.i.ế.p con còn thờ ơ! Mẹ và cha con chỉ là làm vài chuyện không ảnh hưởng tới đại cục, vậy mà con lại hướng về người ngoài! Con còn nhớ mẹ là mẹ con không!” 

 

Đời trước, sau khi Thịnh Tây Hoài ở bên Hứa Nguyệt Thiểu mới biết kì thật nhà họ Hứa không đơn giản, chỉ là khi đó hắn cũng không quá để ý. 

 

Hiện giờ, nhà họ Thịnh dám động vào nhà họ Hứa, Thịnh Tây Hoài không cần nghĩ cũng biết hậu quả, lại càng miễn bàn còn thêm một nhà họ Quý nữa. 

 

Sắc mặt Thịnh Tây Hoài hoàn toàn trắng bệch.

 

“Đinh đoong…” 

 

Tiếng điện thoại dồn dập vang lên, cha Hứa lập tức nghe máy. 

 

“Tiên sinh, đã tìm được vị trí cụ thể của tiểu thư rồi.” 

 

Sau khi nhận được thông tin, cha Hứa lập tức nói: “Nguyệt Thiểu hiện đang ở thành phố ngầm!”

 

Quý Dung Hoài nghe xong vội vã rời đi, chỉ bỏ lại một câu: “Con qua đó trước.” 

 

Thịnh Tây Hoài không chịu yếu thế, cũng vội vàng đi theo.

 

Mẹ Thịnh lập tức rơi vào cảnh không người trợ giúp, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, ai ngờ bốn người còn lại không thèm nhìn bà ta lấy một cái. 

 

Cha Quý nói: “Chúng ta chia làm hai nhóm, hai người liên hệ cảnh sát địa phương, bảo họ tiếp ứng, nhớ phải bảo vệ tốt chính mình.” 

 

Cha Hứa cũng có ý tưởng tương tự, liếc cha Quý đầy ăn ý, cùng nhau rời khỏi bệnh viện. 

 

Mẹ Thịnh chờ đến khi bọn họ rời hết đi mới dám nhẹ nhàng thở ra, miệng vẫn không nhịn được mắng: “Đúng là đồ đ/iên!” 

 

Quý Dung Hoài một đường đi tới thành phố ngầm, mở cốp xe, nhìn vũ khí màu đen trong đó, đôi mắt âm trầm. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thành phố ngầm thật ra chính là những tòa nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng sau này được xây dựng thêm ba tầng dưới lòng đất.

 

Ba tầng này là nơi hắc đạo ẩn nấp, bởi vậy cũng cất giấu vô số đồ vật không sạch sẽ, muốn đi vào còn cần phải đeo mặt nạ. Mọi người không ai biết mặt đối phương, cũng là vì để duy trì một trạng thái hoà bình vi diệu, tránh cho rất nhiều cuộc ch.ém gi/ếc không mong muốn. 

 

Quý Dung Hoài dừng xe, cầm mặt nạ cáo tùy tiện mua trên đường, đeo lên. 

 

Anh tiện thể giấu vũ khí vào người, đôi giày dẫm trên sỏi đá, hướng về phía thành phố ngầm.

 

Thịnh Tây Hoài đồng dạng theo sát phía sau, lại cố ý tránh đường đi của Quý Dung Hoài, nên hai người không hề chạm mặt nhau. 

 

28 

 

Bên ngoài thành phố ngầm hoang phế im lìm, nhưng một khi bước vào bên trong, những âm thanh nhỏ vụn bắt đầu nối nhau truyền tới.

 

Cách đó không xa là một thang máy chuyên dụng, sau khi theo thang máy đi xuống, đó chính là thành phố ngầm.

 

Nhàn cư vi bất thiện

Quý Dung Hoài trực tiếp đi xuống tầng hầm thứ ba, đây chính là tầng lầu bẩn thỉu tà ác nhất, đồng thời cũng là sàn đấu giá.

 

Dựa theo hiểu biết của Quý Dung Hoài về Lâm Thanh Ấu, cô ta nhất định hận không thể vùi Hứa Nguyệt Thiểu xuống bùn đen, khiến cho cô ấy mất đi tất cả. 

 

Nghĩ vậy, Quý Dung Hoài không khỏi cất bước nhanh hơn, trong lòng càng thêm sốt ruột. 

 

Thang máy trong suốt một đường đi xuống dưới đủ để nhìn bao quát cả thành phố ngầm, giống như một cung điện dưới lòng đất. Từ nơi phế tích để lộ ra cảm giác hoang dã rợn người, giống như được phủ lên một lớp màn bí mật, vừa quái đản lại khủng bố.

 

“Tinh….” Thang máy đã xuống tầng hầm thứ ba.

 

Ngay khi Quý Dung Hoài vừa ra khỏi thang máy, một trận gió đã đánh úp tới, mang theo hàn ý lạnh lẽo. 

 

Nơi này ngọn đèn hôn ám, đại đa số mọi người đều ẩn nấp trong bóng tối. 

 

Ngoài cửa đứng hai gã bảo vệ được trang bị vũ khí hạng nặng, đôi mắt đeo kính râm nhìn chằm chằm Quý Dung Hoài giống như rắn độc. 

 

Quý Dung Hoài bình tĩnh đi vào, thân thể lại dần cứng lại cảnh giác.

 

Mà Thịnh Tây Hoài lại lựa chọn tầng ngầm thứ nhất. Công bằng mà nói, nơi này không có thế lực đáng gờm nào, có vẻ càng thêm hỗn loạn, côn đồ chiếm đa số, không có quá nhiều tội phạm nguy hiểm, chủ yếu là sòng bạc. 

 

Phía trước cơ hồ đều dùng vật trang trí màu vàng, ngọn đèn sáng ngời chiếu xuống, toả ra hơi thở xa hoa lãng phí. 

 

Sương khói lượn lờ, loại người nào cũng có, thậm chí còn có kẻ thua bạc, ngay tại bàn đổ xúc xắc, bị người ta ép chặt trực tiếp ch/ặt đứt ngón tay.  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến da đầu Thịnh Tây Hoài tê dại. 

 

“Cầu xin ngài, giúp tôi với!” Đột nhiên, ống quần Thịnh Tây Hoài bị nắm lấy.

 

Thịnh Tây Hoài theo bản năng đá một cước vào bả vai người nọ, chỉ thấy là một cô gái quần áo rách rưới, khắp người m.á.u chảy đầm đìa, cơ hồ không có chỗ nào lành lặn. 

 

Thịnh Tây Hoài bị ánh mắt tuyệt vọng của người phụ nữ dọa sợ, vội vàng xoay người đi như chạy về phía trước, trong lòng lại nghĩ tới Hứa Nguyệt Thiểu, không khỏi gấp gáp.