Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 20



Hứa Nguyệt Thiểu không biết mình đang nằm mơ hay là sự thật nữa. Thẳng đến khi cô cuối cùng cũng phá tan được gông xiềng, bắt được một tia ánh sáng, bừng tỉnh. 

 

Nhìn phòng bệnh trắng xóa, cảm giác đau đớn khi bị xe tông cũng trở lại. 

 

Cửa phòng bệnh bị mở ra, Hứa Nguyệt Thiểu nhìn sang, là Lâm Thanh Ấu. 

 

Cơ thể theo bản năng rung lên, có chút sợ hãi: “Sao cô lại tới đây?” 

 

Nói xong câu đó, Hứa Nguyệt Thiểu đột nhiên ngây ngẩn cả người. 

 

Lâm Thanh Ấu không khống chế được cảm xúc, nhìn cô chằm chằm: “Vì sao mày còn chưa ch/ết, vì sao không ch/ết đi?!!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu chỉ ngơ ngác nhìn cô ta khép miệng mở miệng, ánh mắt dần trở nên vừa tuyệt vọng vừa điên cuồng. 

 

Sau đó, phòng bệnh lại có thêm hai gã đàn ông cao lớn tiến vào, không nói một lời lập tức đưa cô đi. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu không ngừng giãy dụa, cơ thể đau đớn khiến cho sắc mặt cô lập tức trắng bệch, lập tức kêu lên: “Buông tôi ra! Các người mau buông ra!” 

 

Sau đó không lâu, tiếng hét của cô dần nhỏ lại, bởi vì cô tuyệt vọng phát hiện, bản thân không nghe thấy gì nữa, xung quanh là một mảnh yên tĩnh. 

 

Nhàn cư vi bất thiện

Thẳng cho đến khi bị đưa lên xe tải, trước mắt Hứa Nguyệt Thiểu mới dần trở nên sáng tỏ. 

 

Ngồi bên cạnh cô chính là Lâm Thanh Ấu đang đắc ý dạt dào. 

 

Lâm Thanh Ấu nhìn Hứa Nguyệt Thiểu đang trầm mặc thì có chút bất mãn, bởi cô không sợ hãi giãy giụa tuyệt vọng như trong tưởng tượng của cô ta. 

 

“Hứa Nguyệt Thiểu, mày cũng không cần ra vẻ bình tĩnh đâu. Nói cho mày biết, tao sẽ đưa mày vào thành phố ngầm bán đấu giá, cho mày ch.ết trong tuyệt vọng nhục nhã!”

 

29 

 

Hứa Nguyệt Thiểu hờ hững nhìn hai tên to con lái xe không chỉ là côn đồ bình thường, trong lòng thầm tính toán làm sao để chạy trốn. 

 

Lâm Thanh Ấu như bị sự bình tĩnh của Hứa Nguyệt Thiểu kích thích, túm bả vai cô, hung ác nhìn cô chằm chằm: “Hứa Nguyệt Thiểu, mày giả vờ cái gì? Kì thật mày đang sợ hãi lắm đúng không? Mau kêu lên, mau cầu xin tao đi, tao sẽ không chê cười mày đâu!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu chỉ thản nhiên nhìn cô ta, đáy mắt thoáng tia phiền chán. Cô cũng chú ý trên trán Lâm Thanh Ấu có một vết thương còn chưa lành, cùng với vết sẹo dữ tợn trên cổ tay cô ta. 

 

Ánh mắt của cô hoàn toàn chọc giận Lâm Thanh Ấu, cô ta bùng nổ, hai tay b/óp chặt cổ Hứa Nguyệt Thiểu, ấn cô lên cửa kính xe, “Hứa Nguyệt Thiểu, đã đến bước này rồi, mày vẫn còn kiêu ngạo cái gì!” 

 

Đầu Hứa Nguyệt Thiểu đập vào cửa, đau đến mức nhíu mày, không hiểu vì sao Lâm Thanh Ấu lại nổi điên. 

 

Tên lái xe to con không chịu nổi tiếng thét chói tai của Lâm Thanh Ấu, “Câm mồm ngay! Còn la hét nữa tao cho ăn kẹo đồng!”

 

Khi Lâm Thanh Ấu đối diện họng s.ú.n.g đen ngòm của gã, lập tức câm như hến, thậm chí đáy lòng còn có chút hối hận, giống như hối hận bản thân đã làm ra một quyết định sai lầm. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu đọc được suy nghĩ của cô ta, ngay tại khi cô định hành động, chiếc xe tải chợt ngừng lại. 

 

Hai người bị mang vào thành phố ngầm. 

 

Cơ thể Hứa Nguyệt Thiểu còn chưa khôi phục tốt, đường đi gập ghềnh trước mắt này quả thực là một loại tra tấn. 

 

Lâm Thanh Ấu thấy Hứa Nguyệt Thiểu khó chịu liền vui vẻ, thậm chí còn huých cô vào cái. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu một đường trầm mặc, thẳng đến khi cô nhìn thấy diện mạo của thành phố ngầm, lập tức sững sờ tại chỗ, dùng ánh mắt mang theo tình tự Lâm Thanh Ấu không thể hiểu nổi mà nhìn cô ta thật sâu.

 

Trong lòng Lâm Thanh Ấu cảm thấy không thoải mái, bực dọc trừng mắt lườm lại cô. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người bị đưa xuống đến tầng ngầm thứ ba, hoàn cảnh ở đây cực kì âm trầm, khiến Hứa Nguyệt Thiểu cảm thấy khó chịu. 

 

Lâm Thanh Ấu vốn có chút do dự, nhưng nhìn thấy Hứa Nguyệt Thiểu như vậy, lập tức lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bị người ta mạnh mẽ kéo vào một gian phòng tối đen, nhốt lại. 

 

Lâm Thanh Ấu thoạt nhìn rất vừa lòng, mang theo tiếng cười càn rỡ rời đi. 

 

Trước mắt Hứa Nguyệt Thiểu tối đen như mực, không nghe không nhìn thấy gì, chỉ có thể chậm rãi sờ soạng. 

 

Phía trước là những thanh sắt lớn, bên trên có xích sắt chằng chịt đan chéo vào nhau.

 

Hứa Nguyệt Thiểu tuyệt vọng, không khỏi nghĩ tới Quý Dung Hoài. Cũng không biết thương thế của anh thế nào rồi?

 

.

 

Thịnh Tây Hoài cố nén sự khó chịu khi ngửi mùi ở nơi này, mắt vẫn quét nhìn mọi người xung quanh, nhưng không chút thu hoạch. 

 

Thời điểm chuẩn bị rời đi, hắn lại bị kẻ khác bám theo. 

 

Bọn họ ngăn Thịnh Tây Hoài lại, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới. 

 

Tên cầm đầu nói tiếng Anh, trong giọng nói lộ ra vẻ sắc lạnh, “Anh bạn, anh vào đây không chơi cái gì đã muốn rời đi sao?” 

 

Thịnh Tây Hoài không muốn dây dưa, đáp: “Tôi không mang đủ tiền, hôm nào khác sẽ tới chơi sau.” 

 

Người đàn ông cầm đầu không tin, thậm chí còn đẩy Thịnh Tây Hoài, khiêu khích: “Không phải là sợ rồi chứ?!” 

 

Thịnh Tây Hoài bị đẩy lùi về phía sau vài bước, tức giận dồn lên não, nhưng vẫn cố nén lại, nói: “Mấy anh hiểu lầm rồi, tôi còn có việc phải đi trước.” 

 

“Bọn tao có nói cho mày đi sao? Đứng lại!” 

 

Thịnh Tây Hoài nóng máu, tay thò vào túi quần, chuẩn bị lấy ra vũ khí thì bị người ta túm một cái, vũ khí rơi lại vào trong túi quần. 

 

Sau đó, trên vai hắn có thêm một bàn tay, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, “Trẻ con không hiểu chuyện, mấy người cũng không biết quy củ sao?” 

 

Thanh âm bình thản nhưng lộ ra một vẻ uy h.i.ế.p cường đại. 

 

30 

 

Đám người kia tức giận quay đầu nhìn, nhưng tới khi thấy huy hiệu trên áo người đàn ông liền lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng chỉnh lại mặt nạ, cười lấy lòng, “Là tôi có mắt không tròng, lập tức cuốn xéo đây!” 

 

Chờ khi bọn họ rời đi khỏi, Thịnh Tây Hoài mới quay lại, nhìn thấy tấm mặt nạ Anubis kia, không khỏi ngẩn người, “Bác trai…” 

 

Cha Hứa khẽ gật đầu, bên cạnh là cha Quý, còn có thêm một người đàn ông xa lạ khác. 

 

Cha Hứa thấp giọng hỏi: “Quý Dung Hoài đâu?” 

 

Thịnh Tây Hoài lắc đầu: “Cậu ta không ở đây” 

 

Cha Quý rất hiểu con trai mình, nói một câu: “Tầng cuối cùng.” 

 

Hai người liếc nhau, người đàn ông xa lạ kia dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói: “Hôm nay có buổi đấu giá, có thể sẽ ở đó, chỉ là có chút khó thích ứng.” 

 

Cha Hứa nói: “Dẫn đường đi.”