4
Lòng Hứa Nguyệt Thiểu phát lạnh, nhắm mắt chờ cơn đau ập tới.
“Choang!”
Chiếc đèn chùm nện mạnh xuống, vỡ tung.
Hứa Nguyệt Thiểu không bị ngã xuống đất, mà rơi vào một cái ôm sạch sẽ mang theo mùi hương thoang thoảng.
Cô kinh ngạc mở mắt, lập tức chạm phải đôi mắt thâm thuý của Quý Dung Hoài.
“Em có sao không?”
Tống Tuyết Dao vội vàng chạy tới: “Nguyệt Thiểu, cậu không sao chứ? Vừa rồi làm tớ sợ muốn chết!”
Hứa Nguyệt Thiểu sắc mặt tái nhợt lắc đầu: “Tớ không sao, đừng lo.”
Cô giương mắt nhìn về phía sân khấu.
Thịnh Tây Hoài lúc này vẫn còn gắt gao ôm Lâm Thanh Ấu, trấn an cô gái bị hoảng sợ đang khóc nức nở trong ngực, “Đừng sợ, có anh đây rồi, anh sẽ không để em bị thương tổn gì.” Trong mắt hắn tràn đầy đau lòng: “Thanh Ấu, em đừng khóc, em mà khóc là anh cảm thấy cả thế giới này đều phải trả giá.”
Bọn họ đứng dưới ánh đèn, là một đôi tình nhân sống ch/ết không rời, khiến người ta cảm động.
Mỗi lời dịu dàng Thịnh Tây Hoài nói với Lâm Thanh Ấu đều như hoá thành một thanh đao sắc bén, lăng trì trái tim Hứa Nguyệt Thiểu.
Mắt cô đỏ bừng, móng tay bấm chặt vào thịt nhưng vẫn không thể khiến đau đớn trong lòng nguôi ngoai.
Tống Tuyết Dao phẫn nộ chỉ vào bọn họ mắng: “Mẹ nó, Thịnh Tây Hoài, anh đẩy vợ chưa cưới của mình ra để cứu đứa con gái khác?”
Một câu này, khiến Thịnh Tây Hoài khựng lại.
Hắn theo bản năng quay đầu, chỉ thấy Hứa Nguyệt Thiểu sắc mặt tái nhợt đứng ở dưới sân khấu, ánh mắt bi thương nhìn hắn.
Nhất thời, hắn cảm thấy xấu hổ, vội vàng buông Lâm Thanh Ấu ra, “Lúc nãy hỗn loạn, anh mới bảo vệ bạn học yếu ớt trước… Nguyệt Thiểu, em không bị thương chứ?”
Hứa Nguyệt Thiểu thả nắm tay đang siết chặt ra, cố gắng đè nén khó chịu trong lòng, nghẹn ngào mở miệng: “Lúc nãy anh vội vàng cứu Lâm Thanh Ấu, đẩy em ra… Nếu không phải đàn anh Quý cứu em, anh nói xem, bây giờ em có bị thương không?”
Nhất thời, ánh mắt các bạn học khác đều dừng lại ở ba người bọn họ.
Sắc mặt Thịnh Tây Hoài lập tức khó chịu, hắn ho nhẹ một tiếng, giải thích rất quang minh chính đại, “Thanh Ấu có bàn chân bẹt, không chạy nhanh được. Hơn nữa, Nguyệt Thiểu, chẳng phải em cũng không có việc gì sao?”
(*) Bàn chân bẹt: Tình trạng lòng bàn chân (vòm bàn chân) bằng phẳng, không có hõm cong tự nhiên khi đứng trên mặt sàn. Vì thế, đây còn được gọi là bàn chân phẳng.
Lâm Thanh Ấu rơi nước mắt, nhu nhược đáng thương: “Đều là lỗi của em, em nên chạy nhanh một chút tránh đi mới phải. Hai người đừng vì em mà cãi nhau…”
Lực chú ý của Thịnh Tây Hoài lập tức bị kéo đi, hắn vội vàng an ủi Lâm Thanh Ấu: “Không phải lỗi của em, không ai trách em cả…”
Mấy câu tiếp theo, Hứa Nguyệt Thiểu không có tâm trạng nghe nữa. Cô không nói một lời, xoay người rời đi, mà Thịnh Tây Hoài cũng không hề đuổi theo.
Vài ngày sau, có lẽ Thịnh Tây Hoài cảm thấy áy náy với Hứa Nguyệt Thiểu, vẫn vây quanh cô hỏi han ân cần, vì thế không tránh khỏi lơ là Lâm Thanh Ấu.
Nhàn cư vi bất thiện
Ngày biểu diễn, trong hậu trường, Thịnh Tây Hoài một thân tây trang thuần trắng chờ bên ngoài phòng hoá trang.
Cửa nhanh chóng mở ra, Hứa Nguyệt Thiểu mặc một bộ váy lễ phục đỏ thẫm đi tới.
Hai mắt Thịnh Tây Hoài sáng ngời, tràn đầy kinh diễm: “Nguyệt Thiểu, hôm nay em thật đẹp…”
Trong lòng Hứa Nguyệt Thiểu ngọt ngào, cô mỉm cười, đang định nói chuyện, đúng lúc này, Tống Tuyết Dao và Lâm Thanh Ấu từ hai phòng hoá trang bên cạnh đồng thời bước ra.
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn Lâm Thanh Ấu một thân váy trắng thướt tha, sắc mặt đột biến.
Hai người họ rõ ràng đang mặc đồ đôi, thậm chí… nhìn như đang tổ chức hôn lễ!
Giọng nói của cô run rẩy: “Hai người…”
Tống Tuyết Dao nhìn Hứa Nguyệt Thiểu, cố ý khoa trương: “Này, Tiểu Nguyệt Thiểu sao lại mặc đồ đôi với vị chồng chưa cưới của cậu thế? Không phải là muốn thế thân thượng vị… cướp đi người đàn ông của cậu chứ?”
“Thế thân thượng vị” bốn chữ này khiến Hứa Nguyệt Thiểu đau đớn, hồi ức kiếp trước nhất thời cuồn cuộn trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Ấu nhất thời đỏ lên, ngập ngừng: “Em… Em không có…”
Thịnh Tây Hoài nhíu mày, ngữ khí thản nhiên giải thích: “Trang phục của mỗi người đều dựa theo yêu cầu của vai diễn, Thanh Ấu sạch sẽ thanh thuần, mặc đồ trắng mới thích hợp.”
Trái tim Hứa Nguyệt Thiểu như bị người ta hung hăng giày vò.
Thịnh Tây Hoài lại bất mãn nhìn về Tống Tuyết Dao, “Còn nữa, cô không cần suốt ngày gọi Thanh Ấu là “Tiểu Nguyệt Thiểu”. Không ai có thể làm thế thân của Nguyệt Thiểu, không ai thay thế được cô ấy.”
Hứa Nguyệt Thiểu nghe hắn nói vậy, trong lòng đau đớn tràn ngập.
Nếu không phải ở kiếp trước, sau khi ch/ết đã chứng kiến nhiều việc như vậy, chỉ sợ bây giờ cô cũng vẫn tin tưởng Thịnh Tây Hoài đây là đang bảo vệ cô.
“Tiếp theo chương trình là vở kịch vô cùng đáng mong đợi của câu lạc bộ Kịch nghệ, [Hồng đỏ hồng trắng yêu sau đắm]!”
Hứa Nguyệt Thiểu áp chế lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, cất bước lên sân khấu.
Nháy mắt đó, toàn bộ đèn trong hội trường đều tập trung vào cô và Thịnh Tây Hoài.
Trong tiếng nhạc nền du dương, hai người đắm chìm trong vở kịch.
Kịch bản nhanh chóng diễn tới màn cuối.
Trong mưa, nam chính Thịnh Tây Hoài hôn nữ chính Hứa Nguyệt Thiểu say đắm, biểu đạt cho tình yêu nồng cháy sâu đậm của hai người.
Bởi nụ hôn này, từ hôm nay, trong trường dấy lên phong trào yêu đương cuồng nhiệt.
Trên sân khấu, Hứa Nguyệt Thiểu và Thịnh Tây Hoài ôm nhau thật chặt. Cô nhìn sâu vào đôi mắt Thịnh Tây Hoài, trong lòng run rẩy nhè nhẹ, khẽ gọi: “Tây Hoài…”
Trong mắt Thịnh Tây Hoài hiện lên một tia giãy dụa, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Hứa Nguyệt Thiểu sợ đến cả người run rẩy, còn chưa kịp phản ứng lại thì “Rào rào” một trận, cánh hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng tung bay trên sân khấu.
Trong nháy mắt đó, Thịnh Tây Hoài đột nhiên đẩy cô ra, kéo Lâm Thanh Ấu ở bên cạnh vào lòng, hôn xuống.
Toàn bộ hội trường sôi trào!
5
Đầu óc Hứa Nguyệt Thiểu trống rỗng, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Hội trường vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, giống như sóng lớn cuộn trào nuốt chửng cô.
Hứa Nguyệt Thiểu đối diện với khung cảnh lãng mạn đó, sắc mặt trắng như sáp, hít thở không thông.
Dưới sự chứng kiến của khán giả, Hứa Nguyệt Thiểu không thể xoay người bỏ đi. Cô chỉ có thể đè nén khiếp sợ và đau đớn trong lòng, diễn trọn vở tuồng này.
Thẳng cho đến khi sân khấu hạ xuống, Hứa Nguyệt Thiểu mới thoát ra khỏi cảm giác nhục nhã này.
Trong chính vở kịch mà cô và Thịnh Tây Hoài là nhân vật chính, cô lại trở thành trò hề trước toàn trường.
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn Thịnh Tây Hoài, n.g.ự.c bùng lửa giận, hốc mắt vừa đau đớn vừa ướt át.
Cô chấn vấn: “Thịnh Tây Hoài, anh có ý gì?”
Đáy mắt Thịnh Tây Hoài hiện lên vẻ mất tự nhiên, “Nguyệt Thiểu, chẳng qua vì anh bị cảm rất nặng, anh sợ lây bệnh cho em, chỉ đành oan ức Thanh Ấu.”
Đôi môi Lâm Thanh Ấu đỏ ửng, điềm đạm đáng yêu nhìn Hứa Nguyệt Thiểu. “Chị Nguyệt Thiểu, nếu muốn trách thì cứ trách em…”
Hứa Nguyệt Thiểu nhìn Thịnh Tây Hoài nói dối không chớp mắt, tức giận bật cười, nhưng nước mắt lại không nghe lời, cứ thế rơi xuống.
“Lời nói nực cười như vậy, anh cũng dám nói ra…” Hai mắt đẫm lệ, cô nhìn Thịnh Tây Hoài, giọng run run: “Anh thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, anh làm vậy là vì tôi, hay vì tâm tư dơ bẩn của anh?”
Sắc mặt Thịnh Tây Hoài cứng đờ, ánh mắt dời đi, trầm mặc không nói.
Hứa Nguyệt Thiểu còn gì không rõ nữa?
Cô cười tự giễu, chậm rãi nói: “Thịnh Tây Hoài, tình yêu không kiên định như vậy, tôi không cần!”
Dứt lời, cô lau khô nước mắt, xoay người chạy đi.